Anh nhỏ giọng thì thầm: “Lạc Y này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? ŧıểυ gia ta sẽ tự mình đi chăm sóc cô ấy!”
Henry nói xong, dặn dò nữ hầu già: “Tiếp tục bỏ thuốc cho bọn họ, không được dừng!”
Trong lòng nữ hầu già hơi sợ hãi, sợ chủ nhân tra ra hộp sữa chua bị bỏ thuốc.
Nhưng, lúc này Henry nói: “Bà đừng sợ, hai ngày nữa tôi sẽ tới. Tôi muốn xem xem hai người này có chuyện gì.”
Henry vừa nói vừa đặt vé máy bay.
Nữ hầu già nghĩ thầm: “Tôi cũng mặc kệ, nếu chủ nhân tra ra là tôi động tay động chân, đàm bảo sẽ lột da tôi. Thuốc kia không thể bỏ nữa.”
Henry nói: “Bà đừng sợ, nghe tôi! Cháu của bà còn chưa nộp học phí đúng không?”
Henry dụ dỗ bà ta: “Bà xem, năm mươi vạn đủ để bà tiêu xài rất lâu. Có ông chủ nào hào phóng như tôi không?”
Nữ hầu già nghĩ... xem tình hình trước đã rồi tính sau.
Điều khiến bà ta kinh ngạc là, cả ngày sóng yên biển lặng, không ai nhắc đến chuyện thùng sữa chua.
Thùng sữa chua kia còn chưa ném đi, làm sao bây giờ? Thùng sữa chua kia còn chưa uống xong, nếu bà ta tự dưng ném đi, sẽ khiến Bạch tiên sinh sinh nghi.
Nữ hầu già rất lo lắng, bà ta không quyết định dứt khoát được.
ŧıểυ Bạch thiếu gia đối xử rất tốt với bà ta, cho nên trong lòng bà ta vô cùng áy náy.
Nhưng Henry thiếu gia đã cho bà ta tiền, mà giờ bà ta rất cần khoản tiền đó.
Nên làm gì đây?
Nữ hầu già xoắn xuýt hồi lâu, buổi tối lúc Bạch thiếu gia và Lạc Y ŧıểυ thư trở về, nữ hầu già nhìn thấy Lạc Y ŧıểυ thư rất yếu đuối, còn Bạch thiếu gia cũng rất nôn nóng.
Hiển nhiên, bây giờ bọn họ còn chưa kịp nghĩ đến chuyện tra sữa chua.
Buổi tối, nữ hầu già chuẩn bị nấu cơm, bởi vì Lạc Y nằm viện rất suy yếu, không thể xuống bếp.
Nữ hầu già ở trong phòng bếp, nghe thấy Lạc Y ŧıểυ thư tức giận nói: “Nhất định là bạn học kia của tôi làm! Không ngờ người phụ nữ này lại độc ác đến mức này!”
Lạc Y tức muốn chết, cô nắm chặt nắm đấm, nói: “Ngày mai tôi sẽ tìm cô ta tính sổ!”
Tay nữ hầu già khẽ run, xem ra Lạc Y ŧıểυ thư nghi ngờ người khác?
Nữ hầu già càng nghĩ càng tự trách, bà muốn nhân lúc bọn họ cơm nước xong xuôi lên lầu thì sẽ ném thùng sữa chua đi.
Nhất định phải ném đi!
Cơm tối, Lạc Y không ăn được bao nhiêu, ŧıểυ Bạch cũng không ăn nhiều.
ŧıểυ Bạch chăm sóc Lạc Y đi ngủ xong, mệt mỏi cả ngày, chợt cảm thấy hơi đói bụng.
Anh xuống nhà đi vào phòng bếp.
Nữ hầu già vừa rửa xong bát đĩa, bà đi đến trước tủ lạnh, lấu thùng sữa chua ra.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng người nói sau lưng: “Bà đang làm gì vậy?”
Là Bạch thiếu gia! Đầu nữ hầu già ‘ầm’ một tiếng, bà quay đầu, hoảng sợ nhìn Bạch thiếu gia.
Bà nhìn thấy Bạch thiếu gia đi từng bước về phía mình. Ánh mắt Bạch thiếu gia nhìn chằm chằm thùng sữa chua trong tay bà ta.
Nữ hầu già bị dọa chân run run, tay bà buông lỏng, thùng sữa chua lập tức rơi xuống, lại được Bạch thiếu gia đỡ lấy.