Trợ lý của ŧıểυ Bạch nhanh chóng mở cửa, anh ta ra dấu tay xin mời, thấp giọng nói: “Bên ngoài rất trợn, cô hãy cẩn thận chút.”
ŧıểυ Bạch dìu tay Lạc Y, hai người đi đến Tinh Hưng Đại Hạ gần đó.
Tầng năm cao ốc Tinh Hưng bán đồ nữ, tầng sáu bán đồ nam. Lạc Y đi thang máy lên thẳng tầng sáu.
ŧıểυ Bạch chưa quen nơi này, nhưng trợ lý biết, thấp giọng hỏi Lạc Y: “Có phải cô ấn nhầm rồi không?”
Lạc Y cười với anh ta, rồi đưa mắt sang chóp mũi đỏ bừng của ŧıểυ Bạch. Trợ lý lập tức hiểu ra! Cô gái này... muốn mua quần áo cho lão đại của anh ta?!
Đi vào tầng sáu, ŧıểυ Bạch nhìn xung quanh, sao toàn cửa hàng đồ nam vậy?
Lạc Y đi vào cửa hàng đồ nam cao cấp, chọn cho ŧıểυ Bạch một chiếc áo khoác màu vàng nhạt.
ŧıểυ Bạch lập tức đi đến trước gương, mặc vào, bày dáng pose như người mẫu. Anh sợ không đủ đẹp trai, vội vàng quay đầu hỏi hai nhân viên nữ: “Góc độ này đẹp trai không?”
Hai nữ nhân viên cửa hàng đỏ mặt, mím môi cười.
“...” Lạc Y mắng trong lòng một câu: “Đồ ngốc.”
ŧıểυ Bạch còn đang bày dáng pose, đột nhiên phát hiện Lạc Y đi ra khỏi cửa hàng này, anh vội vàng kêu: “Chẳng phải em mua quần áo cho tôi sao?”
Lạc Y quay đầu nhìn anh: “Tôi nói mua quần áo cho anh lúc nào?”
Cô chỉ nói ‘chúng ta đi mua quần áo’, cô không nói sẽ trả tiền cho anh a!
Vẻ mặt ŧıểυ Bạch đau khổ, cứ tưởng mình sẽ lấy được một món đồ tình yêu, không ngờ lại là tự mình đa tình.
ŧıểυ Bạch đẻ trợ lý trả tiền, anh sải bước đuổi theo Lạc Y.
Lạc Y lại dẫn anh đi mua mấy áo lông nhung cổ chữ V, lúc đi ngang qua tiệm quần áo, lại mua cho anh thêm mấy bộ đồ giữ ấm.
Vẻ mặt ŧıểυ Bạch ngơ ngác, anh chỉ vào những quần áo giữ ấm, nói: “Đây là cái gì? Mua làm gì?”
Anh không muốn mặc những thứ đó đâu.
Lạc Y nhìn anh: “Thứ này, chính là quần thu trong truyền thuyết. Mua dĩ nhiên là để mặc. Giữa mùa đông – 30 mấy độ, anh không mặc áo len, không mặc quần thu, anh muốn chết lạnh thì tôi không cản đâu.”
ŧıểυ Bạch nói: “Quần đảo Elie còn lạnh hơn nơi này mà anh còn chưa từng mặc...”
Lạc Y nói: “Bây giờ anh đang ở trên địa bàn của tôi, bảy ngày này để tôi chăm sóc anh. Nếu anh không sợ lạnh sun lão nhị, anh có thể không mặc. Nhưng nếu anh bị cảm, bị ốm, đừng bắt tôi hầu hạ anh.”
“Phụt --------“ ŧıểυ Bạch không nhịn được phụt nước bọt, lạnh sun chim... thật quá độc ác...
ŧıểυ Bạch cho vào hộp, chữ quảng cáo trên hộp cũng rất đáng sợ: “Người đàn ông một năm đi dạo cửa hàng quần thu hai lần, lần nào cũng có phát hiện mới.”
Trên một hộp khác viết: “Trời lạnh mặc quần thu, không đi đường thường.”
...
“Được rồi được rồi,em mua đi.” Xung quanh có không ít người nhìn anh, ŧıểυ Bạch quyết định mua trước rồi về nhà, dù sao mặc hay không chẳng phải do anh định đoạt sao!
Anh không muốn mặc, cô còn có thể cởi quần áo anh, ép anh mặc chắc?
Nếu cô thật sự cởi quần áo anh, đó cũng là chuyện tốt... ha ha ha ------------
ŧıểυ Bạch nói: “Được được được, mua đi.”
Mua xong quần áo cho ŧıểυ Bạch, hai người lại đi xuống, Lạc Y mua cho mình hai cái áo choàng dài.
ŧıểυ Bạch muốn trả tiền cho cô, cô không cần, chính cô có tiền để xài, sao phải tiêu tiền của người khác?
Hai người mang theo quần áo trở lại xe, lúc trợ lý lái xe vào biệt thự của ŧıểυ Bạch, đã hơn mười giờ đêm. Lạc Y bỏ quần áo vừa mua vào máy giặt, chọn giặt sấy.
Chờ giặt xong, lấy ra phơi là có thể mặc.
Lạc Y cực kỳ đói, cô lấy bánh mì từ trong túi ra, rồi đi đến mở tủ lạnh, lấy sữa chua.
Cô cực kỳ thức ăn sữa chua, lúc nào trong nhà cô cũng có sẵn một thùng.
Hôm qua khi cô đến, cố ý dặn ŧıểυ Bạch, bảo dì giúp việc cho cho một thùng sữa chua.
Lạc Y lấy một miếng thịt hun khói, làm quả trứng tráng. Lạc Y không biết sữa chua kia cho thêm hương liệu... lấy thêm bánh mì ăn no bụng...