Cơ thể anh hơi cứng lại, rồi nhanh chóng gật đầu: “Rất vui vì bác đã thích.”
Bạch Bình bỗng run người, bà chỉ định thăm dò chút, không ngờ... hoa đó, thật sự là Tử Âm tặng bà?
Trái tim Bạch Bình nhảy thình thịch, đứa nhỏ này biết chân tướng rồi?
Nhưng, bước tiếp theo nên làm thế nào, bà chưa nghĩ ra!
Mắt thấy hốc mắt Bạch Bình đỏ lên, Lăng Vi vội nói: “Chúng ta lên đường thôi, ŧıểυ Đình còn đang chờ chúng ta.”
Lăng Vi vừa nói, vừa đẩy xe em bé.
Xe em bé Lăng Vi đẩy rất thú vị, là gồm hai khoang xe, xem ra đặc biệt chuẩn bị vì thai sinh đôi.
Bạch Bình bèn giúp cô đẩy xe.
Bọn họ cùng đến nhà Lôi Đình, trong phòng rất thoải mái dễ chịu, còn trải thảm sắc xanh, khiến cho người ta có cảm giác như đang ngồi trên bãi cỏ.
Ba bảo bảo vui chươi trên đồng cỏ.
Duệ Duệ và Đô Đô đã hơn bốn tháng, hai đứa rất hăng hái, mặc bỉm lăn khắp nơi.
ŧıểυ Mỹ Nhân mới hơn một tháng, còn chưa biết xoay người. ŧıểυ Mỹ Nhân nhìn hai người kia vui vẻ lăn quả lăn lại, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Hừ, đợi hai tháng nữa, tôi cam đoan sẽ lăn vui hơn các cậu!”
Hình nhưu Duệ Duệ rất hứng thú với ŧıểυ Mỹ Nhân, vèo một cái nhào đến bên cạnh ŧıểυ Mỹ Nhân, gặm mặt ŧıểυ Mỹ Nhân. Ôi, miếng pho mát này không tệ a.
Duệ Duệ hôn ŧıểυ Mỹ Nhân mặt đầy nước bọt.
ŧıểυ Mỹ Nhân đưa tay đập bốp lên khuôn mặt núc thịt của Duệ Duệ.
Duệ Duệ sửng sốt, há mồm cắn một phát lên mặt ŧıểυ Mỹ Nhân, “Oa” một tiếng, ŧıểυ Mỹ Nhân gào lên.
Lăng Vi và Lôi Đình vội tách hai đứa ra, Đô Đô thấy ŧıểυ Mỹ Nhân gào lên, cô bé cũng khóc theo.
Lăng Vi vội ôm Đô Đô vào lòng.
Lôi Đình ôm ŧıểυ Mỹ Nhân, cười ngất: “Răng Duệ Duệ còn chưa dài ra đâu, sao có thể đau được? Đừng gào lên nữa.”
“Ha ha...” Mọi người cười phá lên.
Chốc lát sau, mấy đứa bé yên ổn, lại đặt xuống đất để bọn chúng tự chơi.
Mọi người ngồi một lúc, Lôi Đình nói: “Em vào phòng bếp nấu cơm.”
“Chị giúp em.” Lăng Vi và ŧıểυ Kỳ giúp Lôi Đình nấu cơm, trong phòng chỉ còn lại Bạch Bình và Vương Tử Âm.
Bạch Bình giả vờ lơ đãng hỏi anh: “Ở đơn vị vẫn thuận lợi chứ?”
Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn bà, thấy vẻ mặt bà đầy lo lắng, ánh mắt cháy bỏng, tha thiết, căng thẳng như sợ nói sai gì, lại vô cùng muốn biết cuộc sống của anh có thuận lợi không.
Loại cảm giác này khiến Vương Tử Âm xúc động. Anh khẽ gật đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh: “Rất tốt...”
Nhưng, anh phát hiện, giọng anh hơi run run.
Bạch Bình ôn hòa nhìn anh, chợt nghe thấy anh nói: “Hai bác thì sao?” Vương Tử Âm nhướng mày, nhìn bà: “Vết thương của bác có khá hơn không?”
Bạch Bình sửng sốt, nhìn người mình, lúc này mới nhớ ra, anh biết chuyện bà bị bắt ở rừng mưa nhiệt đới.
Bà cười nói: “Bác không sao, bác đã quen rồi. Chút vết thương nhỏ này với bác mà nói, không là gì cả, bác...” Bà làm đặc công bao năm như vậy, chút vết thương ngoài da ấy, không là gì với bà.
Nhưng, bà không nói hết câu, bởi vì bà thấy Vương Tử Âm nhíu mày, nét mặt của anh rõ ràng rất đau lòng.
Bạch Bình chợt đứng dậy, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.