Lôi Ttuấn suy nghĩ một chút, thật chính xác khi những người này cùng tới đây, thiếu một người, có lẻ “Năm tượng phật” cũng rất khó gọp đủ.
“Bây giờ, chỉ còn lại cái cuối cùng, mọi người đến khu trung tâm tìm đi.” ŧıểυ Bát thu thập được hình ảnh, dồn sự tất cả chú ý đều tập trung đến khu trung tâm.
Nhưng là, tượng phật thứ năm, thật sự là quá khó khăn. Bọn họ tìm suốt một ngày, cũng không có tìm được bất kỳ “ Mặt phật “ tương tự hoặc là liên quan nào.
Khi trời chập chờn tối, ŧıểυ Bát nói: “Chẳng lẽ tìm kiếm sai phương hướng rồi sao? Đông tây, nam, bắc, trung tâm... Chẳng lẽ không phải là năm phương hướng?”
Anh nghi ngờ, bây giờ... Đông, tây, nam, bắc cũng tìm được, cái “Trung tâm” này... Chẳng lẽ không đúng sao?
ŧıểυ Bát lẩm bẩm: “Viết nam bắc, viết đông tây, cái này là hướng tứ phương, tương ứng là trung tâm...
Lăng vi nói: “Dựa theo chúng ta nước suy nghĩ của người trung quốc chúng ta, có đông nam tây bắc, đầu tiên nghĩ tới, chính là trung gian. Nhưng là người nước ngoài sẽ không biết suy nghĩ như thế này.”
ŧıểυ Bát gật đầu nói: “Tôi tính toán công thức một chút, xem thử có thể tìm ra được đột phá hay không.”
Đoàn người cũng đang nỗ lực tìm.
Vinh Phỉ suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh cây nhỏ, Anh đưa tay xách cổ áo ŧıểυ phiên dịch.
ŧıểυ phiên dịch bị còng ở trên cây, anh đang ngồi lim dim trên túi đeo lưng.
Vinh Phỉ rống lên: “Ngủ cái gì mà ngủ? Mau đứng lên!”
Phiên dịch Tài Mê ŧıểυ nhíu mày một cái, anh ta mở hai mắt đang buồn ngủ ra, đầu tiên liếc nhìn ngay về phía túi Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ trong đầu nghĩ, rất tốt! Chỉ cần anh nhớ cái túi xách của tôi, anh sẽ không chạy khỏi!
Vinh Phỉ hỏi anh ta: “Anh biết bao nhiêu tiếng nước ngoài?”
ŧıểυ phiên dịch nói: “Bốn năm gì đó. Đều là ngôn ngữ phổ biến trên thế giới, có thể sử dụng ngôn ngữ cơ bản. Chủ yếu nhất, tôi vẫn tương đối thông thạo Hán ngữ”
Lời nói này nghe rất hay!”
Tểu phiên dịch rất chân thành nói: “Lời này của tôi không phải là nói xạo! Hán ngữ đúng là phổ biến, bây giờ Trung Quốc giàu mạnh, kinh tế nɠɵạı quốc rõ ràng đang suy thoái, người nɠɵạı quốc đều chen chúc chạy vào Trung Quốc, có thể không học Hán ngữ sao?”
Vinh Phỉ cười một chút, giơ tay lên gõ đầu anh ta: “Đồ lắm lời! Tôi hôm nay phải thử một chút bản lãnh của anh, tôi muốn xem đối với văn hóa Trung Quốc chúng tôi, anh có thể hiểu được bao nhiêu.”
Vinh Phỉ nói: “Người Trung Quốc chúng tôi có một câu cổ thoại, nói như vậy: Viết nam bắc, viết đông, tây, này là hướng tứ phương, ứng hô... Cái gì?”
“Cái gì?” ŧıểυ phiên dịch nghe không hiểu...
Vinh Phỉ giận đến không ngừng cắn răng, lặp lại cho anh một lần! Vinh Phỉ thấy anh ta mặt đầy mơ hồ, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh túi đeo lung của mình, từ bên trong lấy ra viên dạ minh châu.
“Ngao ——” Tài Mê a! Ánh mắt ŧıểυ phiên dịch lập tức xanh biếc! “Anh nói lại lần nữa, lần nữa! Cái gì? Anh vừa mới nói gì?”
Vinh phỉ lại nói một lần, ứng hô... Cái gì?
ŧıểυ phiên dịch lập tức vỗ bắp đùi: “Ứng hô... Trung a! Đông tây nam bắc trung mà! Có ai mà không biết chứ!”
Vinh Phỉ khen hắn: “Không sai, đúng là thông minh.”
ŧıểυ Tài Mê chà chà hai tay, cười đùa cợt nhã chỉ chỉ viên dạ minh châu: “Tôi trả lời đúng, cái này là nên đưa tôi chứ?”
“Phi —— suy nghĩ! Bất quá, tôi có thể cho anh cái này.”Vinh Phỉ từ trong túi móc ra một bật lửa loại hạn chế.
ŧıểυ Tài Mê miệng một liệt, răng nhỏ một chi: “Nga hống hống hống... Có thể, có thể, có thể... Mau đưa cho ŧıểυ gia tôi!”
“Nói mau nói mau!” ŧıểυ Tài Mê sốt ruột! Vinh Phỉ lại hỏi anh: “Anh biết văn hóa nɠɵạı quốc, xác định đông tây nam bắc, phương hướng thứ năm là cái gì?”
“Nga...” ŧıểυ Tài Mê trầm tư một chút, khóe mắt quét đến bật lửa trong tay Vinh Phỉ, đột nhiên nói: “Anh có thể cho tôi sử dụng điểm chi khói sao? Anh cho tôi viên khói, tôi liền nói cho anh.”
“Hắc, cái tên ŧıểυ tử thúi này!” Vinh Phỉ đưa tay muốn đánh anh ta! Vinh Phỉ suy nghĩ một chút vẫn còn phải dùng ŧıểυ tử này, liền cầm ra một viên khói, đốt cho anh ta. ŧıểυ Tài Mê hít một hơi thuốc lá, mặt đầy say mê nói: “nɠɵạı quốc... Còn phải xem là quốc gia nào...”
Vinh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Ai Khố Nhĩ? “
ŧıểυ Tài Mê hút một hơi thuốc, khạc khói mù nói: “Ai Khố Nhĩ cũng là đông tây nam bắc trung. “
Vinh Phỉ lại hỏi: “Nước A?”
“Nước A... Cũng là đông tây nam bắc trung!”
“...” Vinh phỉ trợn mắt nhìn hắn: “Vậy anh thử nói, quốc gia nào không phải đông tây nam bắc trung?”
ŧıểυ Tài Mê toét miệng cười, thần thần bí bí ở bên tai anh nói: “Không có...”
Vinh Phỉ nổi giận, một cước đạp bay ŧıểυ Tài Mê!
Bên kia Lăng Vi đã lên mạng lục soát một vòng, phương hướng “Trung” này, không lẽ sai sao!
Đoàn người lo lắng tìm tượng phật, nhưng, làm sao cũng tìm không ra. Diệp Đình trong đầu nghĩ, tối hôm nay nhóm người kia rất có thể sẽ đuổi theo!
Bọn họ phải khẩn trương tìm được tượng phật mới được!