Buổi trưa này, đoàn người hành quân với tốc độ thật nhanh. Bởi vì, căn cứ hút máu chắc chắn sẽ không quá gần. Bọn họ phải tăng thêm tốc độ.
Trong rừng cây đặc biệt nguy hiểm. Mỗi một bước đi, đều phải cẩn thận.
Nhất là độc trùng (côn trùng có độc), thú vật không đếm xuể!
Lão Tiêu, đội trưởng đội đặc chiến, nói: “Thác Mã Tư • nhân luân đã nói qua, rừng mưa nhiệt đới là trung tâm của nhiều loại động thực vật, đi lên một giờ sẽ không nhìn thấy giống loài cùng loại.”
Lôi Tuấn lập tức mở miệng nói: “Người nào nói? Trong một giờ, tôi có thể nhìn thấy hơn mấy chục cá thể cùng loài!” Anh gật lỗ mũi của mình, lại gật mũi của Diệp Đình, Lăng Vi, Giang Quân, còn có đội viên đặc chiến quốc tế: “Chẳng lẽ, chúng ta không phải cùng một loài sao? Mọi người không lẻ là người ngoài hành tinh?”
Đội trưởng đội đặc chiến mắt trợn trắng... suy nghĩ, chớ nên cùng anh ta nói chuyện...Đau tim...Tức giận!
Đoàn người cũng không nói lời nào, Lôi Tuấn buồn tẻ! Anh liên lạc ŧıểυ Bát: “Anh Bát, căn cứ hút máu căn cứ có đầu mối sao?” Anh cố ý chọc cười ŧıểυ Bát, cho nên hỏi ŧıểυ Bát kêu là “Anh Bát...”
Biệt danh ŧıểυ Bát, tất cả là do anh đặt cho! Vốn là họ Vương, còn xếp hàng lão Bát, Lôi Tuấn còn lão Quản kêu “Anh Bát...” Giống như cái lưỡi của con két vậy!
ŧıểυ Bát trả lời anh: “Bản đồ quá lớn, phải tìm từ từ.”
Lôi Tuấn “Ô” một tiếng: “ŧıểυ Bát, tối hôm qua tè ra giường sao? Bản đồ vẽ lớn như vậy? Vội vàng tắm drap trải giường a!”
ŧıểυ Bát: “...” Lặng lẽ đóng máy truyền tin... Nếu anh là anh anh ta, anh lập tức ném hỏa tiển, chở anh lên trên cầu!
Lão Hắc bị áp giải, dẫn bọn họ một đường đi về phía nam.
Đi ba ngày, Lão Hắc dừng lại bên cạnh một lòng sông rộng rãi.
Đồ hộp, áp súc bánh quy, còn dư lại không nhiều lắm. Bọn họ vẫn chưa tìm được căn cứ hút máu.
ŧıểυ Bát bên kia đang dùng dụng cụ đắt tiền tiến hành thảm thức lục soát, cho nên độ tiến triển chậm chạp, tin tức vẫn chưa truyền tới.
Lão Hắc nhìn xung quanh một vòng, sông lớn mờ mịt, nước chảy chậm chạp, chung quanh cây cối mọc như rừng, cổ thụ cao chọc trời.
Lão đặt mông ngồi xuống đất nói: “Chính là chỗ này.”
Lão ngồi dưới đất: “Ôi chao” một tiếng, thì ra một cành cây ghim vào mông lão, lão xoa xoa cái mông, rồi dời sang bên cạnh một chút.
Lúc này, dù nói gì Lão Hắc cũng không chịu đi về phía trước.
Lão Hắc thật sự là bế tắc, đối với đoàn người nói: “Tôi trước giờ tới nơi này hai lần, mỗi lần đều là tới chỗ này liền dừng lại. Tôi chỉ nghe nói gần đây có năm tượng phật, nếu tìm được năm tượng phật, là có thể đi vào địa giới căn cứ hút máu, nhưng là, năm tượng phật đó ở đâu, tôi thật sự không biết!”
ŧıểυ phiên dịch tỏ ra sợ sệt, anh ta rúc cổ cho đoàn người phiên dịch.
Phiên dịch Hoàn, anh ta nhìn Vinh Phỉ chà xát ngón tay, tỏ ý cho anh ta kết toán thù lao.
Vinh Phỉ đi tới, ôm cổ ŧıểυ phiên dịch nói: “Em gấp cái gì? Hành trình của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”
ŧıểυ phiên dịch rúc cổ, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại ca... anh đây là làm khó tôi rồi! Cái căn cứ đó hút máu, ai dám vào nha... Đi đến đây, là đúng nơi rồi thì phải...”
Anh ta còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn đến sắc mặt của “Thần tài gia” ngày càng đen đen, anh ta cứng họng, trong lòng vùng vẫy một cái...
Anh ta cắn răng, còn nói: “Đại ca thần tài gia... Các ngươi trước khi tới, nói tìm Kim ty cuốn ...Tôi phải biết các ngươi là tới tìm căn cứ hút máu, tôi nhất định không thể tiếp tục chuyến đi này...” Càng nói thanh âm của anh ta càng nhỏ...
Vinh Phỉ nhìn anh ta cười một tiếng, chỉ chỉ túi đeo lưng của mình: “Biết trong túi ta chứa cái gì không?”
ŧıểυ phiên dịch ánh mắt gian xảo lưu chuyển một cái, cười đùa cợt nhã lắc đầu nói: “Không... Biết...” Anh ta nói chữ “không” thật là lộ, nghe rất buồn cười.
Vinh Phỉ nói: “Trong túi của tôi, có một nửa là vàng.”
Ánh mắt ŧıểυ phiên dịch ngay lập tức xanh biếc, chiếu lấp lánh nhìn chằm chằm vào túi Vinh Phỉ, đột nhiên, Anh ta kịp phản ứng, mình thật giống như bị đùa bỡn! Ai tới rừng mưa nhiệt đới còn mang nửa túi vàng? Ăn no chống đói sao?
Đồ hộp, nước còn không đủ, ở đó còn nói là vàng! Thật coi anh ta ngu ngốc sao!
Vinh Phỉ nhìn anh ta liếc miệng mặt đầy khinh thường, Vinh Phỉ ôm bả vai anh ta nói: “Tới đây,tới đây, tôi cho anh xem một chút.”
Vinh Phỉ vừa mở túi đeo lưng ra, vừa nói: “Không tin đúng không? Hôm nay anh Tứ sẽ cho anh mở mang tầm mắt!”