Diệp Đình nói: “Không lo, anh ta bị thương quá nặng, không thể chạy mau. Hơn nữa anh ta trở về phải tốn hơn mười giờ, sau đó dẫn người tới, lại phải mất khoảng mười giờ. Khi đó, chúng ta cũng không biết đi đến đâu rồi.”
ŧıểυ Bát nói: “Mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi cho người canh gác, nếu có tình huống gì xảy ra, lập tức thông báo đến mọi người. Tối hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Nếu tối hôm nay chúng ta đội mưa đi, không chỉ lãng phí thể lực, trời tối lại dễ xảy ra nguy hiểm. Như vậy, mệt mỏi cả một đêm, ngày mai tốc độ tiến tới ngược lại càng chậm.”
“Được!” Lý Thiên Mặc cũng cảm thấy lời nói của hai người bọn họ rất có lý.
Lúc này, Lôi Tuấn đi vào, anh nói: “ŧıểυ tổ Bóng Tối báo cáo nói bọn họ không tìm được tên chạy trốn.”
Diệp Đình nói: “Để cho người của chúng ta trở lại, nắm bắt thời gian cắm trại nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ đã cực khổ.”
Đoàn người trở lại bên cạnh sơn động cắm trại. Có người đứng gác, có người nghỉ ngơi. Mưa rơi như thác đổ, ngay cả xà trùng đều không xuất xuất hiện đi đi lại lại.
Nghỉ ngơi một buổi tối, không có gì không may xảy ra.
Mưa đã tạnh, hơi ấm của ánh mặt trời chiếu xuống.
Không khí sáng sớm ẩm ướt, để cho người cảm giác cổ có vị ngọt. Đoàn người hít một hơi thật sâu.
“Lên đường thôi! Tối hôm qua có người chạy trốn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Phía sau có người đuổi theo, chúng ta sẽ rất phiền toái!” Giang Quân giống như đội trưởng toàn bộ đội ngũ, ra lệnh cho đoàn người.
Bây giờ, bên này, chiến đội quốc tế và Diệp Đình cũng phải nghe anh ta chỉ huy.
Tối hôm qua bọn họ đã thay súng, là bởi vì cùng chiến đội quốc tế sớm đạt thành hiệp nghị, súng và áo chống đạn đều là do chiến đội quốc tế cho cung cấp.
Chiến đội quốc tế nhìn chăm chú cái hang tối đen này, đã rất lâu rồi! Sau này sẽ còn có người trang đến sau bọn họ tới tiếp viện.
Đoàn người thu áo mưa, áo chống đạn gọn gàng lên đường. Lăng Vi đích túi đeo lưng không có người khác đích nặng. Còn một nửa đồ, Diệp Đình mang giúp cô.
Cô vốn là không làm, nhưng Diệp Đình dù nói thế nào cũng không chịu để cho cô mang nhiều đồ, không phải nói là hôm qua lưng của cô bị thương, không thể để cô vác quá nặng.
“Em không yếu đuối như vậy!” Lăng Vi trong đầu nghĩ, ngực anh còn bị thương! Cũng bầm tím một mảng lớn, lúc ấy còn bất tỉnh hai phút.
Lăng Vi và anh tranh giành hành lý, Diệp Đình đột nhiên ôm cô, dùng sức hôn một trận. Lưng Lăng Vi bị dồn tới vách tường sơn động, những mảng đá nhấp nhô phía sau cô, Diệp Đình bá đa͙σ hôn cô đến thần hồn điên đảo, lúc lấy lại tinh thần, cô phát hiện Diệp Đình đã đổi đồ của cô, tất cả đồ nặng anh đều lấy đi, đổi tới một ít đồ nhẹ.
“A...” Ông xã thật là tốt... Lăng Vi dựa đầu vào vai anh cọ cọ. Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lên đường thôi!” Tay anh cầm tay nhỏ bé của cô, kéo cô lên.
Lăng Vi ôm cánh tay anh đi ra sơn động.
Bên ngoài, rất quang đãng.
Bọn họ theo sự dẫn đường của Lão Hắc, tiếp tục tiến về phía trước.
ŧıểυ Bát ở bên kia không ngừng bận rộn tìm căn cứ hút máu.
Giang Quân nói: “Căn cứ này, nhất định đã được che phủ, vệ tinh cũng chưa chắc có thể dò tìm đến. Bởi vì, căn cứ loại này rất có thể được thiết kế để ẩn núp đánh lạc tín hiệu.”
Lôi Tuấn nói: “Cứ đi về phía trước rồi hẵn nói, có che giấu tín hiệu cũng không phải việc khó gì. Lần trước tìm cung điện Hi Nhĩ Vương, không phải cũng có che giấu tín hiệu hay sao? Không phải cũng để cho anh Đình và Thiên Mặc tìm được sao?”
câu nói này của Lôi Tuấn, ngay lập tức tất cả các ánh mắt đều dồn sang anh.
Tất cả mấy người chiến đội quốc tế đều nghe được lời này của anh, bọn họ trố mắt nghẹn họng!
“Mới vừa rồi anh nói cái gì?” Bắt Hi Nhĩ Vương, những người này cũng tham dự? Thật giống như còn lập được công lớn ý?