Lão Hắc ẩn núp phía sau đám đàn em, dùng thân thể của người kia che chắn. Bên cạnh vẫn vang lên những tiếng súng ‘pằng pằng’ đinh tai, trừ những âm thanh trúng đạn ‘phựt phựt’ ra, thì cũng chính là những tiếng kếu ‘á á’ thảm thiết. Nháy mắt sơn động đã loạn hết lên.
Lão Hắc đã không còn phân biệt được người phe mình kêu thảm, hay là người của đối phương đang kêu nữa, gã trốn phía sau đám đàn em, không ngừng bắn lén về phía Diệp Đình.
“Nhanh xông vào đi ——” không biết tại sao, đám anh em của gã rõ ràng đã đến cửa hang rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không chiếm thế chủ động!
Lòng Lão Hắc trầm xuống, đột nhiên thấy một đứa đàn em còn sót lại bên cạnh mình bị một anh em bên ngoài mới vào bắn một phát súng thẳng đầu chết tươi!
Lão Hắc nổi giận! “Mẹ nó! Mày không có mắt a? Con mẹ nó bắn lung tung thế hả?”
“Pằng ——” lại một phát súng nữa nhắm về phía gã —— Lão Hắc kinh hãi, vội vàng tránh về phía sau. Gã cẩn thận liếc nhìn về chỗ cửa động.
Cửa động đã được đốt đuốc sáng, dưới ánh lửa, gã nhìn thấy…
Đám anh em vừa mới từ ngoài xông vào, làm gì có người của gã? Tất cả đều là người của đối phương đã đổi thành quần áo của họ!
Cờ mờ nờ! Lão Hắc bị hoảng sợ run người, người của gã bị giết toàn bộ rồi à? Ba mươi chín người mai phục ở bên ngoài? Tất cả đều đã bị giết chết sao?
Chuyện này xảy ra lúc nào?
Lão Hắc bị dọa, cả người cũng run: “Không được nhúc nhích!” chỉ nháy mắt ba mươi mấy người kia nhanh chóng vây lại! Gã bị kéo vào cơn mưa đang trút nước, ba mươi mấy khẩu súng nhắm thẳng đầu một người!
Gã bị súng áp giải, quỳ xuống trên đất cạnh một nhánh cây hôi thối.
Bên cạnh gã là tên phiên dịch mê tiền bị sợ sắp tè ra quần. ŧıểυ tử này nhát gan, sợ chết, mới vừa rồi lúc đánh nhau tên này vẫn luôn ôm đầu trốn phía dưới một tên lính lâu la bị hạ gục.
Cánh tay của hắn bị thương, nhưng máu phía sau lưng mới là thứ đáng sợ!
Toàn bộ quần áo sau lưng đều bị máu thấm ướt, lúc này cơn mưa trút xuống, máu sau lưng hắn cũng ‘lã chã’ chảy xuống dưới. Máu kia căn bản cũng không phải máu của anh ta, mà là của tên lính lâu la phía trên anh ta. Kẻ kia bị súng bắn trúng ngực, cho nên máu cũng chảy ra cả sau lưng gã.
“Hừ…” Lão Hắc cười lạnh một tiếng, nhìn khắp xung quanh, quang can tư lệnh (1), người của gã đều đã chết hết ngay trong cánh rừng này.
(1) quang can tư lệnh: tướng không binh
Toàn quân chết hết cũng không quá kinh khủng như trong tưởng tượng, không phải là có thêm một lỗ trên đầu thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ?
Ít nhất, gã còn kéo theo hai tên chịu tội thay! Kẻ cầm đầu Diệp Đình và Lăng Vi kia, không phải đã bị gã tiêu diệt rồi đấy sao?
Lão Hắc híp mắt, mặt đầy khinh thường. Lúc này, đột nhiên thấy có hai người đi tới bên cạnh gã.
Gã ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là một nam một nữ… Nam là Diệp Đình, nữ là Lăng Vi!
Hai người hoàn hảo không tổn hao gì! Chuyện gì xảy ra?
Diệp Đình lạnh lùng liếc gã: “Kinh ngạc đến thế sao? Mày không biết có thứ gọi là áo chống đạn à?”
Lăng Vi có chút tức giận! “Sao mặc áo chống đạn rồi mà vẫn đau như vậy?”
Vừa rồi ở trong sơn động An Kỳ Nhi đã giúp cô cởi áo chống đạn ra. An Kỳ Nhi nói: “Sau lưng tím bầm hết rồi!”
…
Trước lúc này.
Bên phía ŧıểυ bát, đồng hồ cát vẫn đang chảy từng chút xíu một.
Thời gian đã qua 2 tiếng 55 phút! Đồng hồ cát sắp sửa chay hết rồi!
Liệu ŧıểυ bát có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?
Cả nhóm người đầu đầy mồ hôi, tính mạng quan trọng, bọn họ phải tăng nhanh tốc độ thí nghiệm!
Nửa giơ trước bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nói là trong rừng nhiệt đới có mười ba đồng bào bị hơn bốn chục kẻ bao vây, đối phương cực kỳ hung ác, trên người chúng có giấu vũ khí!
Vương Tử A chuyên chú tiến hành thí nghiệm, thời gian trôi qua bao lâu, anh ta hoàn toàn không biết.
Đột nhiên, tín hiệu thu và phát —— kết nối thành công!
“Thành công rồi?”
“Thành công rồi!”
“Thật sự thành công rồi!” Tất cả mọi người đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phương hướng chiếc đồng hồ cát đang chảy.
Đồng hồ cát chảy từng giọt cuối cùng xuống!
“Trời ơi! Trong vòng ba tiếng, chúng ta đã hoàn thành thí nghiệm!”