Vương Dần hé mắt, trong lòng nghĩ: Cô gái này mới hơn hai mươi tuổi đã có thể uống rượu như vậy, sau này tửu lượng nhất định không bình thường.
Nhất định A Đạt phải thường xuyên uống rượu, hơn nữa lại là rượu ngon!
Chai rượu lúc nãy cô uống mặc dù giá trị không nhỏ, nhưng mà, Vương Dần thấy cô không tự chủ nhíu mày.
Trong đầu Vương Dần nghĩ: Rượu mắc như vậy còn chê? Rốt cuộc khẩu vị cao cỡ nào chứ?
Nhưng mà, lấy điều kiện kinh tế của A Đạt.... cái này lại không nói được. Ông nhớ Lý Thiên Mặc từng nói, A Đạt vì một tấm vé máy bay phải ngày đêm đánh tranh giải.
Một người nghèo khó như vậy, saoco1 thể thường xuyên uống rượu đắt tiền chứ?
Trong lòng Vương Dần có nghi ngờ, nhưng không có nói ra, cũng không biểu hiện ra.
Ông trả tiền, đi ra cùng A Đạt. Lên xe, A Đạt lại bắt đầu gõ bàn phím đùng đùng.
Vương Dần đưa có đến bệnh viện liền lập tức đi biệt thự của Diệp Đình, hội hợp với mọi người.
Vương Dần báo cáo tình huống, lại kích động hỏi họ: “Như thế nào? Có tiến triển gì không?”
Lý Thiên Mặc nói: “Chúng con đánh vào máy tính của cô ta, cũng quét xem một ít văn kiện, nhưng mà ngài nhìn xem, bên trong là như vầy...”
Lý Thiên Mặc chuyển màn ảnh cho Vương Dần xem, Vương Dần nhìn mật mã trên màn hình đột nhiên giật mình!
“Đây không phải là mật mã riêng của Ám Dạ đế quốc sao?”
“Chú, chú biết mật mã này?”
Nháy mắt Diệp Đình, Lý Thiên Mặc, Lăng Vi cùng Lôi Niểu Niểu dấy lên chiến ý! Cái loại cảm giác hả hê lòng người kia làm bọn họ vô cùng kích động!
Vương Dần nói: “Chú biết đây là mật mã dành riêng cho Ám Dạ đế quốc, nhưng mà, ý nghĩa của những bí mật này, chỉ có bốn người cực kỳ nòng cốt bên cạnh Hi Nhĩ Vương mới biết. Loại thủ lĩnh nhỏ như các chú vậy là không thể nào biết ý nghĩa của những mật mã này. Mặc dù Hi Nhĩ Vương là thủ lĩnh của Ám Dạ đế quốc, nhưng mà, ông ta đề phòng mỗi một người bên cạnh.”
Diệp Đình như có điều suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy, có đa͙σ lý.”
Lúc này, Lăng vi nói: “Mặc dù chúng ta không biết nội dung trong văn kiện là cái gì, nhưng mà, chúng ta biết được nhất định A Đạt là người cực kỳ quan trọng bên cạnh Hi Nhĩ Vương!”
“Tên lường gạt này!” Lý Thiên Mặc nói: “Cô ta lừa gạt Tào Duệ, nói là chưa từng nhìn thấy cha mình....”
Lăng Vi lại cảm thấy lời này rất kỳ quái, cô nói: “Nếu như A Đạt thật là người quan trọng bên cạnh Hi Nhĩ Vương, tại sao cô ta phải nói cho Tào Duệ mình là con gái Hi Nhĩ Vương..... nói ra như vậy, không phải sẽ đưa đến sự chú ý của người khác sao? Bây giờ, không phải đã bị chúng ta chú ý sao?”
Đột nhiên Diệp Đình nói: “Không phải có âm mưu gì chứ? Tào Duệ sẽ không..... cùng một phe với cô ta chứ?”
Anh vừa nói vừa mở máy tính, anh phải điều tra xem mình có bị theo dõi ngược lại không.
Lý Thiên Mặc nhíu mày, nhớ lại lời nói của Tào Duệ. Anh nói: “Tào duệ nói, ngày đó A Đạt uống say, uống đến bất tỉnh nhân sự, cô ta nói: Cô ta muốn tự sát.... lúc nãy các người cũng nhìn thấy, A Đạt là một tửu quỷ!”
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu “hừ”: “Anh xem tửu lượng của cô ta tốt như vậy, có thể dễ dàng uống say sao? Theo như anh Tào Duệ nói, cô ta uống say mèm. Các người lại suy nghĩ chuyện đã xảy ra một chút. Lúc đó, anh Tào Duệ gọi điện thoại cho cô ta, nói rằng mẹ cô ta là Hạ Bạch Mai bị bệnh sắp chết. Lúc ấy, cô ta rất tan vỡ! Anh Tào Duệ liền đi máy bay đến thăm cô ta. Giữa đó cách 13 giờ, nếu quả thật cô ta uống say mèm lại làm sao anh Tào Duệ có thể tìm được cô ta, uống nhiều như vậy mà còn có thể nói rõ địa chỉ và vị trí như vậy sao? còn chuyên chọn những vấn đề “có ích” nói. Anh Tào Duệ còn lơ đãng như vậy, tiết lộ tin tức của A Đạt cho chúng ta....”
Lúc này, đột nhiên sắc mặt Diệp Đình đen thui, anh trầm mặt nói: “Máy tính của anh bị theo dõi ngược lại.”
Ba người kia giật mình trắng bệch!
Kỹ thuật của anh Đình à đứng đầu toàn thế giới! Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ! Lại bị A Đạt theo dõi ngược lại?
Lôi Niểu Niểu vội vàng la lên: “Lúc nãy hai người đánh vào máy tính cô ta, cô ta đuổi theo lại?”
Diệp Đình gật đầu: “Thực lực của người phụ nữ này.... tuyệt đối không phổ thông như cô ta biểu hiện ở chiến đội L-G như vậy!”
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi! Não thiếu dưỡng khí, máu cũng bốc cháy!
Lăng Vi đè nhịp tim xuống hỏi Diệp Đình: “Trong máy tính của anh tổn thất bao nhiêu thứ?”