Đoàn người ở đây đều nghĩ đến chuyện này, trong lòng gấp gáp.
Nhất là Vương Dần, mặc dù bên ngoài tĩnh táo, còn có thể cẩn thận suy tính vấn đề. Nhưng mà, lòng của ông đã sớm loạn thành một nùi!
Diệp Đình nói: “Bây giờ cũng không phải là hoàn toàn không có đầu mối.”
Anh đi tới bên cạnh bàn làm việc mở máy tính ra nói: “A Đạt có thể tìm được Bạch Bình, nói rõ nhất định trong máy tính cô ta có dấu vết. Người khác không có cách nào với cô ta, nhưng con và Thiên Mặc không đến nỗi không điều tra được nửa điểm đầu mối chứ!”
Diệp Đình rất bình tĩnh, nhưng giọng nói chuyện rất bá đa͙σ, đôi mắt đen của anh thâm thúy nhìn máy tính, tràn đầy thông tuệ, không ai dám tranh.
Đột nhiên tim đập của đoàn người đập nhanh lên!
Lý Thiên Mặc cũng đi tới bên bàn đọc sách mở máy tính mình lên.
Diệp Đình nói: “Tôi phụ trách tu sửa văn kiện trong máy tính cô ta, anh phụ trách lục soát tin tức, sau khi lục soát xong lập tức thủ tiêu văn kiện tôi tu sửa.”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng mà, làm khó là, máy tính của cô ta dường như không rời người. Muốn cho A Đạt hoàn toàn không phát hiện có chút khó khăn. Nếu không..... để Tào Duệ hẹn cô ta đi ra ăn một bữa cơm, thời gian họ ăn cơm hai chúng ta hợp lực hẳn là đủ.”
Diệp Đình cong môi cười, cho anh một ánh mắt tán thưởng.
Lúc này, Vương Dần đứng lên nói: “Tào Duệ không biết tình huống, chú sợ nó xảy ra chuyện không may, không bằng bây giờ chú đi bệnh viện, buổi trưa, chú cùng A Đạt đi ra ngoài ăn cơm, để cho Tào Duệ ở phòng bệnh trông chừng. Cho dù A Đạt mang máy tính, thời gian ăn cơm cũng đủ các con hành động.”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Ý kiến này hay, chú Vương, chú có thể bí ẩn mang một máy quay phim theo, chúng con ở bên này xem A Đạt, một khi cô ta mở máy tính, chúng ta lập tức rút lui, như vậy sẽ không bị cô ta phát hiện.”
“Đúng! Có thể!” Vương Dần sửa sang lại quần áo nói: “Máy quay phim có thể giấu trong áo khoác của chú.”
Diệp Đình nói: “Không cần phiền toái như vậy, con có mấy bộ áo sơ mi nút áo đều có trang bị máy quay phim, là con cố ý đặt làm. Bởi vì con có rất nhiều trường hợp phải dùng đến. Bây giờ con đi lấy cho chú.”
Diệp Đình đứng dậy đi ra phòng làm việc. Chỉ chốc lát sau anh cầm một cái áo sơ mi vào.
Nút áo của bộ áo này đều làm bằng thủy tinh, trong cái nút áo thứ hai cất giấu máy thu hình.
Nút áo này làm không chê vào đâu được, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có một máy quay phim.
Diệp Đình cố ý chọn một loại màu không rực rỡ.
Sau khi Vương Dần thay, một chút cũng không kỳ lạ, rất hợp.
Ông nói: “Bây giờ chú liền chạy đi bệnh viện.”
Vì tìm được Bạch Bình, bất cứ một đầu mối nào ông cũng không thể bỏ qua!
Sau khi Vương Dần đi, Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh máy tính, chờ đánh bất ngờ máy tính của A Đạt.
Lăng Vi cùng Lôi Niểu Niểu nhìn màn hình theo dõi chằm chằm, báo cáo tình huống cho bọn họ.
Vương Dần đi tới bệnh viện, A Đạt đang biên soạn số liệu.
Vương Dần không có chú ý cô nhiều, vẫn giống như bình thường vậy, gật đầu với cô liền ngồi đối diện với cô.
Không biết A Đạt đang bận rộn cái gì, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Vương Dần nhìn chai nước biển chằm chằm, không nói câu nào.
Thẳng đến buổi trưa, lúc Tào Duệ tới, A Đạt mới chậm rãi ngừng lại. Cô khép máy vi tính nhìn Tào Duệ.
Tào Duệ nói với Vương Dần: “Chú Vương, chú đi ăn cơm đi. Con cùng A Đạt canh ở đây một hồi, chú đã canh tới giữa trưa rồi, khổ cực chú.”