Anh nói không ngừng miệng chính là không ngừng miệng. Gặm miệng cô đến sưng lên, anh còn không chịu buông.
Lôi Niểu Niểu không chịu nổi nữa, cười đau bụng.... Cô đẩy anh nói: “Em thưởng thức nhất điểm này của anh, cho dù chuyện gì, anh cũng có thể nói được là làm được. Tuyệt đối không thất hứa.”
Lý Thiên Mặc ôm cô, cảm thấy hơi thở của cô càng ngày càng nặng, phân tử trong thân thể chạy loạn khắp nơi, cả người nóng đến sắp phát nổ!
Nhất là đầu, nóng bừng bừng, trên trán cũng thấm đầy mồ hôi.
Cô quá ngọt ngào, thật giống như một món bánh ngọt ngon miệng, ăn như thế nào cũng không ngàn.
Anh cắn môi cô, đột nhiên hơi khô. Anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm giọng trầm thấp nói: “Đó là đương nhiên, anh không chỉ nói được là làm được, anh còn được voi đòi tiên đâu.”
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu cảm thấy ngực nóng lên, lòng bàn tay anh nóng bỏng. Cô nắm tay anh lại: “Làm gì?”
Anh nhìn cô chằm chằm, thâm trầm nói: “Trừ điểm, 15 điểm.”
Hơi thở của anh phun lên mặt cô, làm cho mặt cô cũng như phát sốt. Cô nghe được anh trầm giogn5 nói: “Anh muốn hỏi, một trăm điểm có thể đổi cái gì...”
Lôi Niểu Niểu nổi giận “Oanh”!
Đột nhiên cả người chợt lạnh, cô mới phát hiện anh đang cởi quần áo của cô.
Cô cũng não rút không ohan3 kháng, mặc anh cởi quần áo cô xuống. Anh đưa tay cầm chăn, từ lòng bàn chân dắp đến đỉnh đầu cô, hai người buồn bực ở trong chăn.
Tháng mười, thật lạnh.
Nhưng mà, cô không lạnh chút nào cả. Cho dù bây giờ ném một cục nước đá vào ngực cô cô cũng có thể biến nó thành nước trong nháy mắt.
Lý Thiên Mặc cởi quần áo của mình ở trong chăn. Động tác của anh vô cùng thuần thục, bá đa͙σ, có lực độ, ánh mắt tràn đầy dã tính, để cho ánh mắt cô tràn đầy bong bóng tình yêu.... Anh ném quần áo, từng khối từng khối bắp thịt trên tay và cơ bụng vô cùng co dãn.
Ánh mắt Lôi Niểu Niểu sáng ngời. Người người đều thích, ái mộ thầy Lý, lại là bạn trai của cô nha! Anh đẹp trai như vậy, tài giỏi như vậy, thông minh như vậy, lại là bạn trai cô!
Cô cười hì hì, trong lòng tràn đầy vui mừng theo bản năng giơ ngón tay đâm đâm cơ bụng của anh. Thật giống như một thỏi socola.
Lý Thiên Mặc hít sâu một hơi, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang gây loạn của cô đặt lên ngực mình. Tay cô thật ấm áp hơi có chút nóng.
Anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, mắt anh vô cùng thâm trầm, nhỏ giọng hỏi cô: “Em không biết anh muốn làm gì sao?”
Có lẽ Lôi Niểu Niểu biết anh muốn làm gì, nhưng mà, cô đơn thuần từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua việc này, lại có chút mơ hồ.
Cô phun hơi nóng nói: “Anh phải trùm em đổ mồ hôi, sau đó, bảo chính em cởi quần áo xuống.”
Lý Thiên Mặc nhìn cô tỉnh tỉnh mê mê, ánh mắt ti hí vô cùng khả ái, đột nhiên cười, kềm chế mình tĩnh táo lại.
Anh nhỏm dậy, cười nói: “Trả lời sai, trừ điểm. Anh chỉ là muốn khoe dáng người.”
Anh cúi người xuống, nằm càm ôn nhu hôn cô.
Bảo bối đáng yêu, khi nào em mới có thể trưởng thành, thành thục nha? Em không rành thế sự, làm cho anh không nỡ ra tay.... làm sao đây?