Lý Thiên Mặc gõ bàn phím thật nhanh, “bá bá bá” phong tỏa vị trí của đối phương!
Lại thật sự ngay dưới lầu của công ty anh!
“Đi --- xuống lầu!”
“Đúng! Xuống lầu, đánh với cậu ta! Hại tôi viết không công nhiều trình tự như vậy! Xem lão tử có xé cậu ta hay không!”
Ba mươi mấy bạn học, gõ trình tự cả ngày đều choáng váng đầu óc, vào lúc này đột nhiên lại bị người khiêu khích, mọi người đều vén tay áo lên muốn xuống lầu tìm cái tên ŧıểυ súc sinh kia đánh một trận!
Lý Thiên Mặc bảo bọn họ đừng xúc động, anh cùng Lôi Niểu Niểu xuống lầu, bọn họ đi thang máy, tới phòng khách lầu một.
Một phòng khách trang trí màu xanh hài hòa sang trọng, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh nhìn thấy một người đàn ông cầm bó hoa hồng đỏđứng ngoài cửa đại sảnh. Thằng nhóc kia mặc một bộ âu phcu5 màu vàng, mang kính mát màu đen, đứng phía trước một chiếc xe thể ȶᏂασ màu đỏ tao bao.
Ai nha, cách ăn mặc này.... cả người mặc bộ âu phục màu vàng kia của anh vô cùng gai mắt, đáng sợ là bên dưới cái quần màu vàng tươi kia xoăn lên, để lộ dôi vớ màu xanh lá....
Đôi giày kia của anh càng thú vị hơn, mũi nhọn cong lại hình dáng thật mode, rất dễ nhìn, nhưng mà.... vì sao lại là màu xanh lá cây vậy?
Là vì để “hợp” với mái tóc màu xanh trên đầu anh sao?
Đây là thẩm mĩ gì.... ánh mắt Lôi Niểu Niếu suýt chút nữa đã bị chói mù, cô cũng muốn tự đâm hai mắt!
Vẫn là thẩm mĩ của Lý Thiên Mặc tốt hơn.... Lý Thiên Mặc thích mặc quần áo thường, hơn nữa rất biết cách phối đồ, dáng dấp của anh lại cao, người thì đẹp trai, tùy tiện mặc cũng rất có phong độ.
Hôm nay Lý Thiên Mặc mặc quần trắng, chỉ là loại vải thường dài đến đầu gối. Lộ bắp chân vô cùng dài ra. Anh mang giầy trắng, cả người vô cùng sạch sẽ thoải mái, xa xa nhìn tới giống như một người mẫu, ngôi sao...
Thằng nhóc đối diện kia....
Mặc bộ âu phục màu vàng cũng được đi.... còn cái đầu màu xanh lá cây.... lại chỉ có chỏm tóc ở giữa, hai bên đều bị cạo sạch.
Vô cùng cay mắt.
Sau đó, lại thấy thằng nhóc này nâng tay phải lên, vô cùng tao bao khẽ vuốt mái tóc màu xanh lá cây kia, sau đó, tự mình cảm thấy thật khốc mà lắc lắc đầu.
Chính là, tự tin như vậy.
Trong nháy mắt, đánh tới đám bạn học đầu bốc khói xanh, trong sống ngoài khét....
Thằng nhóc kia thấy Lôi Niểu Niểu đi xuống, tao bao cong môi, nở nụ cười tà khí. Nháy mắt Lôi Niểu Niểu cảm thấy được mùi thối của hồ ly từ đối diện bay tới.
Thằng nhóc kia vô cùng thân sĩ tháo mắt kiếng ra, bước chân mèo đi từ từ lên bậc thang....
Ai nha má của tôi ơi.... hù chết tôi rồi... Lôi Niểu niểu ôm cánh tay Lý Thiên Mặc thật chặt, trong lòng gào khóc lớn tiếng: “Yêu tinh! Đừng tới đây --- đừng tới gần ---- cậu lại bước tới nữa, tôi sẽ kêu các anh hồ lồ của tôi tới xử lý cậu!”
Thằng nhóc kia vô cùng tao bao cười với Lôi Niểu Niểu, thằng nhóc này dáng vẻ không tệ, mi thanh mục tú, chỉ là quá gầy.
thằng nhóc kia người mang khí phách đi từng bước từng bước lên bậc thang, hai mắt anh tràn đầy tình yêu nhìn Lôi Niểu Niểu, đột nhiên ------
“Bành ---” Chân anh vấp bậc cầu thang té chỏng gọng... bởi vì mũi giày quá dài.... anh còn không chịu nhìn đường.... hoa hồng trong tay cũng bay ra, sống mũi sưng lên, khóe miệng còn bị trầy da.
Anh giơ tay lên, lau khóe miệng, lấy ra tràn đầy máu: “Ai nha mẹ ơi.... đau quá!”
Ra quân bất lợi nha! Bêu xấu trước mặt nữ thần của anh rồi!
Lúc vừa khai giảng đại học năm thứ nhất, trường của bọn họ cùng Yến đại làm hoạt động liên nghị, anh đã nhìn trúng Lôi Niểu Niểu. Không có việc gì liền tặng cái gì mà đồ trang điểm, trang sức xa xỉ, túi xách tay nổi tiếng cho người ta.
Nhưng mà, người ta không muốn nha! Cho nên trả lại hết, cho tới bây giờ đồ công tử Kim anh đã tặng đều chưa từng bị trả lại, anh liền uy hiếp, gửi tin nhắn cho cô: “Cô còn dám trả về, tôi liền ngày ngày đứng ngoài cửa phòng ngủ của cô không đi!”
Lôi Niểu Niểu xuất thân từ đâu, thế gia quân nhân nha! Tính cách của cô còn không phải là bị dọa từ nhỏ đến lớn sao!
Lập tức lấy đồ anh tặng đổi thành tiền quyên tặng công trình. T6i làm chuyện giúp anh, đừng cảm ơn tôi! Chị không tham công, không cần cám ơn!
Lúc này, công tử Kim chật vật nằm dưới đất, anh đỏ mặt bò dậy, giả vờ như mình chưa từng bị té vậy, trên mặt tràn đầy bình tĩnh nhặt hoa hồng lên, từ từ đi tới bên cạnh Lôi Niểu Niểu.
“Hoa tươi tặng mỹ nhân, xin nhận lấy thành ý của tôi. Khai giảng năm học thứ nhất cô đã đồng ý sẽ đi ăn cơm với tôi, hôm nay tôi tới thực hiện lời hứa của cô.” Anh vừa nói chuyện, vừa cảm thấy khóe miệng thật đau, vốn là muốn cong môi, lộ ra một nụ cười tà khí, nhưng mà... phát hiện... mẹ nó miệng đau như bị tét vậy, đau đến anh nhe răng trợn mắt muốn cào tường!
Lôi Niểu Niểu nhíu mày, mặt đầy ngơ ngác:“Tôi quen anh sao? Tôi không nhớ nha...” Nhiều người theo đuổi cô như vậy, sao cô có thể nhớ hết được....
Công tử Kim: “...” Trong nháy mắt.... bị vạn tiễn xuyên tâm “phốc phốc phốc---” Văng máu tung tóe! Tặng không đồ một năm nha!