Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lập tức bắt đầu giải, cuối cùng phát hiện, trong mỗi sợi dây chuyền đều người giữ để lại cho người nhà bọn họ một đoạn văn.
Lý Vân Hào đột nhiên run rẩy, trong miệng ông ta không ngừng nói lời gì, ánh mắt cũng không ngừng nháy, giống như đang chống lại cái gì!
Lúc này, biểu tình ông ta đau đến không muốn sống…
Lý Thiên Mặc không nói gì nữa, anh ta nhìn ông ta chằm chằm, anh ta trong nháy mắt muốn nhảy đến đối diện, ôm lấy người đang thống khổ co rút đó.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nói: “Tình trạng của Vân Hào không đúng! Lời ông ta vừa nói… đều không đúng! Ông ta giết người nhà mình hồi nào?”
Người nhà ông ta bây giờ vẫn sống tốt!
Diệp Đình nói: “Có phải… có người dùng phương pháp gì khống chế ông ta không? Dùng thuốc, hoặc là máy gì khiến ông ta sinh ra ảo giác? Không phải chiếc trực thăng vừa rồi tới giết ông ta sao?”
Diệp Đình càng nói càng cảm thấy kinh khủng, anh nhìn Lôi Thiếu Triệt, nói: “Chú, chắc chắn Hi Nhĩ Vương chưa chết! Hoặc là ông ta khống chế chú Vân Hào, ông ta cho chú Vân Hào làm người chết thế ông ta!”
“Đúng!” Lăng Vi nói: “Nếu hôm nay bom nổ, trên thế giới này không còn người nào biết Hi Nhi Vương nữa, ông ta nhất định còn sống! Âm mưu này đều là một tay ông ta khống chế! Nếu hôm nay bom nổ, người của toàn thế giới đều sẽ cho rằng ‘Hi Nhĩ Vương’ chết trong bãi phế tích ngọn hải đăng này rồi!”
Lôi Thiếu Triệt liền nói: “Mau mang Vân Hào lên đây, đừng để lộ! Để kẻ địch cho rằng chúng ta đã bắt được Hi Nhĩ Vương!”
Lôi Tuấn và tổ ám dạ nhận lấy sợi dây Diệp Đình ném tới, bọn họ trói chặt Lý Vân Hào, đẩy ông ta lên trực thăng.
Lý Vân Hào lên trực thăng, Lôi Tuấn và tổ ám dạ nhanh nhẹn leo lên trực thăng.
Bên dưới, đội tháo bom khua chiên gõ trống tháo bom chôn dưới đất. Những nguy hiểm ẩn trong quả bom phải tháo bỏ toàn bộ.
Nếu không, nói không chừng ngày nào đó bom sẽ tự nổ.
Diệp Đình, Lăng Vi và Lôi Niễu Niễu lập tức đưa Kỷ Nhu đến bệnh viện cấp cứu, Lôi Thiếu Triệt ở lại, cùng Lôi Thiếu Dục nghiên cứu kế hoạch dụ bắt “Hi Nhĩ Vương”.
Lý Thiên Mặc đi cùng Lý Vân Hào, bí mật chạy tới căn cứ thí nghiệm của Quân Dương.
Diệp Khanh và Lôi Đình đều đang ở căn cứ của Quân Dương. Bởi vì mọi người đều đi nước Ekul, không còn ai chăm sóc Diệp Khanh và Lôi Đình, Diệp Đình sợ hai người họ xảy ra nguy hiểm, liền đưa bọn họ tới căn cứ của Quân Dương.
Diệp Khanh và Quân Dương cùng làm kiểm tra cho Lý Vân Hap2… Quả nhiên Lý Vân Hào mắc hội chứng Cushing*!
(*) Hội chứng cushing (Cushing syndrome) là một rối loạn xảy ra khi cơ thể chứa lượng nhiều hormone cortisol (glucocorticoid). Cũng có thể gặp khi sử dụng quá nhiều cortisol hoặc hormone steroid khác.