Hai bên con đường mòn nay trồng đầy cây anh đào, mùa này anh đào đang đỏ, từng giọt sương vương trên cánh anh đào mềm mại.
Lăng Vi vừa hái đào ăn vừa đi tới trước.
Trên cây ven đường còn có chim hót, sương mai hoa dại khắp nơi, hướng ánh mặt trời mà sống.
Lăng Vi ngửi không khí trong rừng, chỉ cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Nơi này rừng ấm sum xuê, chim hót mùi hoa, giống như một thế nɠɵạı đào nguyên.
Diệp Đình hái được mấy trái anh đào chín đỏ, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đầu ngón tay anh đụng phải môi cô, xúc cảm mềm mại, giống như kẹo đường.
Diệp Đình rút tay về, lại kéo cô đi tới trước.
Rõ ràng anh đào rất chua, nhưng Lăng Vi cảm thấy cực kỳ ngọt… Sáng sớm, cùng anh tản bộ, ăn trái anh đào anh đút tới miệng, thật đặc biệt.
Cô nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, đưa tay hái một trái anh đào nhét vào miệng anh, Diệp Đình sửng sốt.
Cô nhàn nhạt cười một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Rất ngọt, anh cũng thử đi.”
Diệp Đình bị nụ cười của cô làm rung động, anh không thích ăn anh đào, nhưng vẫn ngậm trong miệng.
Thật chua… Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu, hào hứng hỏi anh: “Có phải rất ngọt không?”
Anh nhíu mày, thành thật nói: “Không ngọt, rất chua.” Anh khạc ra trái anh đào, nhíu mày.
Lăng Vi liền mất hứng: “Sao có thể?”
Diệp Đình đột nhiên ôm chặt cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, nói: “Có lẽ… trái anh đào trong miệng em tương đối ngọt.” Anh nâng cằm cô, cúi người mυ"ŧ môi cô, đầu lưỡi cạy ra môi cô, mυ"ŧ sâu vào, giống như muốn mυ"ŧ đi vị ngọt trong miệng cô.
Trái anh đào cô vừa ăn, cái miệng nhỏ nhắn chua chua ngọt ngọt, tiếp tục mυ"ŧ khiến người khác muốn ngừng cũng không được.
Anh áp cô vào một thân cây, hai tay ôm chặt, giam cầm cô, ngậm cái miệng nhỏ nhắn của cô, bá đa͙σ mυ"ŧ hôn.
Hôn một hồi, ngọn lửa trong cơ thể liền cháy.
Hoàn cảnh nơi này không tệ, anh thật muốn đè cô ở đây làm. Anh nhất định có thể mang cô lên trời cao!
Lăng Vi cảm giác được anh không đúng, dùng sức đẩy anh.
Cô thật sự rất khó hiểu, vừa rồi còn trò chuyện rất tốt, sao đột nhiên như điên vậy?
Lăng Vi vùng vẫy, Diệp Đình dần buông cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh không thể không quan tâm tới cảm nhận của cô, biết cô không dễ dàng yên tâm như vậy, anh cũng không muốn vội vã, tránh cho cô bị dọa sợ chạy mất, anh buông môi cô ra, ôm cô vào trong ngực, vuốt lưng cô, từng chút từng chút.
Cằm anh tựa vào trán cô, ôm chặt cô, ổn định xao động trong cơ thể.
Râu non trên cằm anh đâm cô, cũng không biết tại sao, cô đột nhiên thích cảm giác này, vô hình có cảm giác an toàn. Cô đưa tay, xoa cằm anh, lúc ngước mắt nhìn anh, liền phát hiện chẳng biết từ lúc nào, anh mắt anh trở nên ôn nhu lạ thường, giống như đá hắc diệu rơi vào trong nước, sáng bóng trơn nhuận, tựa như vừa đụng vào thì sẽ vỡ.
Một lúc lâu, anh rũ mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của cô, nói: “Quả nhiên… trái của em ăn ngon hơn.”
Mặt Lăng Vi đỏ như trái anh đào. Anh nâng cằm cô, cô ngửa đầu nhìn anh. Tròng mắt thâm thúy, giống như có luồng ma lực muốn hút cô vào!
Trong lòng Lăng Vi ngàn vạn lần nói với mình: “Người này rất nguy hiểm! Đừng nhìn mắt anh ấy!”
Sau đó, đoạn đường này, Lăng Vi nhìn khắp nơi, không nhìn Diệp Đình. Diệp Đình xem giờ xong, mới kéo cô ngồi xe lên đường.
Đi tới chỗ hẹn, thời gian đúng lúc, không kém một giây một phút!
Hai người bọn họ không âu không lo, chỉ khổ cho hai người đại diện công ty trò chơi! Hai người kia như ngồi bàn chông! Nhận được điện thoại, lập tức tới chờ, đợi chừng giây một!
“Diệp tiên sinh ——”
Lúc người đại diện thấy Diệp Đình, kích động bắt tay anh, giống như muốn quỳ xuống chào anh.
Lăng Vi biểu tình phức tạp nhìn hai người kia.
Cô biết bọn họ là người đại diện công ty trò chơi tới thương lượng, không biết, còn tưởng rằng bọn họ thấy cha ruột nữa!
“Thái Vi ŧıểυ thư, manga cô vẽ thật sự quá tốt! Nội dung vô cùng vô cùng xuất sắc, cực kỳ thích hợp chuyển thành trò chơi. Chúng tôi đặc biệt yêu thích, chúng tôi luôn mong đợi có thể chuyển manga cô thành trò chơi! Có thể hợp tác với cô, là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi!”
Lăng Vi khách sáo cười một tiếng.
Lần trước thất hẹn, không phải nói vậy….
Nhưng cô biết đa͙σ lý cơ bản này, biết tiến thối. Khách sáo nói: “Có thể được anh yêu thích cũng là vinh hạnh của tôi.”
Thật ra, bàn chuyện trò chơi cũng không tốn nhiều nước, trước kia bọn họ cực kỳ yêu thích manga của Lăng Vi, chẳng qua sau đó… Vương Hân Bình cản trở bọn họ, quấy nhiễu lần hợp tác của bọn họ.
Lăng Vi không so đo những chuyện kia, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.
Nửa giờ liền bàn xong hạng mục hợp tác, giá tiền rất cao!
Lăng Vi cũng biết tại sao bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ.
Có mắt cũng có thể nhìn ra, ánh mắt bọn họ lúc nhìn Diệp Đình rất nóng bỏng.
Không hề nghi ngờ, là nhờ phúc của Diệp Đình.
Hai người rời đi, hai người đại diện công ty trò chơi kích động vỗ tay!
“Đó là Diệp tiên sinh Đỉnh Phong Quốc Tế?”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao! Trang đầu báo sáng nay còn nói Diệp tiên sinh cưới một cô gái tên Lăng Vi… Ai có thể nghĩ tới, Lăng Vi này là tác giả manga của chúng ta!”
“Hả? Anh nói hai người bọn họ là kết hôn thật sao?”
“Anh quan tâm bọn họ có phải kết hôn thật hay không, Diệp tiên sinh người ta bận rộn bao nhiêu, còn tới bàn chuyện với chúng ta cùng Lăng ŧıểυ thư, có thể thấy coi trọng cô ấy thế nào.”
“Đúng vậy.”
Người nọ vỗ mạnh trán: “Lăng Vi này… Sao tôi không nghĩ tới chính là tác giả manga Thải Vi ŧıểυ thư của chúng ta chứ! Aiya —— sớm biết cô ấy là Diệp phu nhân, chúng ta nên sớm gọi cho cô ấy mới đúng!”
“Phải vậy chứ.” Một người khác cũng ảo não: “Lúc trước, Vương Hân Bình đó còn bảo chúng ta ngáng chân Lăng ŧıểυ thư, chúng ta còn thất hẹn với Lăng ŧıểυ thư, cũng không biết Lăng ŧıểυ thư có căm ghét chúng ta hay không…”
“Chắc sẽ không… Chúng ta làm đơn này thật tốt, thì sau này có nhiều cơ hội hợp tác. Mau lên mau lên, giao tiền trước, chuyện sau đó đều dễ nói.”
“Ừ! Được được được, tôi lập tức thông báo kế toán!”
…
Diệp Đình và Lăng Vi từ công ty trò chơi đi ra, một đám ký giả đột nhiên xông tới: “Diệp Đình tiên sinh —— xin hỏi anh và Lăng Vi ŧıểυ thư đã đăng ký thật sao?”
“Diệp tiên sinh —— Có bài báo nói anh và Lăng Vi ŧıểυ thư là kết hôn giả, tối qua có người cố ý điều tra hồ sơ Cục dân chính, căn bản không nhìn thấy hai người đăng ký… Xin hỏi…”