“Được! Toàn bộ nghe theo phu nhân an bài!” Anh đứng lên, đưa tay kéo cô. Anh hơi dùng sức mang cô đi.
Nội tâm Lăng Vi gầm thét, chặt tay chặt tay!
Đẩy anh ra! Lăng Vi, mày đừng bị coi thường!
Nhưng tay bị anh nắm chặt, cô muốn tránh thoát, lại có chút không nỡ.
Tại sao như vậy chứ? A a a ——
Diệp Đình kéo cô đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho quản gia, bảo ông dựng một lều vải cạnh vườn rau, nói phu nhân muốn ở đó ngắm sao.
Lăng Vi囧: “Nói giỡn thôi… Đừng làm lớn được không?”
Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không được!”
Dựng lều vải xong, Diệp Đình đuổi những người khác đi, hai người nằm cạnh nhau ngắm sao.
“Lãng mạn không?”
“Bẹp ——” Diệp Đình đập chết một con muỗi.
Trời tháng sáu, muỗi cạnh vườn rau lớn bằng trực thăng, từng đoàn từng đoàn đen thùi lùi!
Lăng Vi vốn ngứa ngáy, lúc này, lại bị chích cả người!
“Đi! Tôi muốn đi về, thật ngu nha, ở nơi này cho muỗi chích!”
Cô ngồi dậy muốn đi, Diệp Đình kéo cô: “Đi cái gì? Vô ích không? Đang trong tuần trăng mật, có thể có chút tư tưởng tình cảm không? Có thể kiên nhẫn chút không?”
Lăng Vi vừa nóng vừa ngứa, khó chịu muốn chết.
Dùng sức đẩy tay anh, cắn răng nghiến lợi hừ nói: “Tôi mặc váy, lộ tay và chân, muỗi đều chích trên người tôi!”
Cô thở phì phò không hài lòng: “Muỗi toàn chích tôi, không chích anh, anh có thể không mất kiên nhẫn sao?”
Cô đập muỗi: “Anh mặc áo sơ mi, quần tây, bọc kín như vậy, muỗi nhất định không chích anh!”
Sau đó, lại hừ lạnh: “Hơn nữa, da anh dày như vậy, muỗi chích không vào!”
Nghe cô nói xong, Diệp Đình ngồi dậy, cởi áo sơ mi khoác lên người cô, nửa người trên lộ ra bắp thịt màu lúa mạch khỏe đẹp: “Bây giờ được chưa? Cũng tới chích tôi, em mặc vào đi. Qua đây, nằm xuống.”
Anh mặc áo sơ mi cho cô, đẩy ngã cô, cẩn thận cài nút áo, vừa đập muỗi vừa ngắm sao hỏi: “Lãng mạn không?”
Anh chống người, đè lên người cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Cô lập tức đỏ mặt, mặt đỏ ửng, đặc biệt xinh đẹp.
Cô đang cười, nụ cười ngọt ngào, rất mê người.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong không khí đều là hơi thở của cô, trong vắt ngọt mềm như quả đào mật chín muồi.
Hô hấp anh trầm xuống, khàn giọng nói: “Nếu có một tuần trăng mật thì tốt hơn.”
Môi anh từ từ kề sát cô, bọn họ nhìn nhau, hô hấp hòa vào nhau.
Mặt Lăng Vi ngày càng đỏ, hô hấp rối loạn, hoàn toàn mất hết nhịp điệu. Tay nhỏ bé của anh để trước ngực anh, tim đập như đánh trống, như muốn nhảy ra ngoài.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở phái nam bao phủ cô, râu mới mọc cạ cô, hơi thở nóng bỏng làm cô ngứa.
Cô không khỏi run rẩy.
Anh không hôn cô, nhưng cô thiếu chút nữa thét chói tai.
“Ngứa…” Cả người trên dưới đều chỉ có một cảm giác.
Ngứa, dị ứng rượu cồn ngứa, muỗi chích ngứa, anh như có như không khiêu khích ngứa.
Lăng Vi không nhịn được muốn thét chói tai, muốn gãi, muốn cắn người, muốn có người mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực… Muốn có người giúp cô ngăn ngứa…
Anh vuốt môi cô, chậm chạp không động. Cô ngứa đến khó nhịn, cắn bả vai anh.
Anh hít hơi, không giãy giụa, mặc cô cắn.
Cô nhắm mắt lại, dùng sức cắn, cô lại cắn ra máu… Anh nhìn chằm chằm môi cô, có màu đỏ nổi bật.
Lăng Vi thấy môi anh run run, ánh mắt càng sâu lắng, thanh âm trầm thấp từ tính chui vào tai.
Anh nói: “Vi Vi, hôn tôi.”
“?” Lăng Vi ngước mắt nhìn anh, anh nói tiếp: “Thủ tục tân hôn còn chưa hoàn thành… Cô dâu còn chưa hôn chú rể.”