“Đình của cái đình? Đình của đình viện (sân nhà)? Hay là… Đình của đình hạ (dừng lại)?”
Anh sầm mặt, âm trầm nói: “Đình của lôi đình (sấm sét)!”
“Ha ha…”
Diệp Đình…
Đình của lôi đình, Lăng Vi cười ha ha, cái tên này thật đúng với mặt anh… nhanh như sấm sét, mặt lạnh la sát, không có tên này thích hợp với anh hơn tên này.
Dù sao chỉ là một cái tên để gọi, cô cũng không để ý anh có bịa chuyện hay không. Nếu anh ở đây, cũng không thể luôn kêu là “Này, ê”.
“Tôi tên Lăng Vi, Lăng của lăng vân (hiên ngang), Vi của tường vi.”
Diệp Đình cũng cười ha ha: “Tường Vi… Khó trách nhiều gai như vậy.”
Lăng Vi trừng anh, nói: “Anh muốn ở lại chỗ tôi, chúng ta phải quy ước ba điều. Bây giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, anh phải nghe theo tôi. Hơn nữa, anh phải trả tiền thuê phòng. Học phí của tôi cũng dựa vào bản thân kiếm được, không có dư tiền nuôi anh. Mấy ngày nay tôi có thể mượn bạn học, sau này anh phải trả cho tôi.”
“…”
Anh hừ lạnh: “Một ngày 50 ngàn, đủ chưa?”
Lăng Vi sửng sốt: “Tạm được…”
Anh nhếch môi, giống như muốn cười.
Nhắm mắt lại, nằm ngang không nhìn cô nữa. Quả thực quá mệt mỏi, lười nói nhảm với cô.
Nếu không bị thương, anh cũng không có tính nhẫn nại này!
Lăng Vi cũng không nói gì thêm, ném một cái áo thun siêu lớn cho anh. Áo anh bị xé rách, quần bị anh ném xuống đất, quần ngắn dài rộng anh đang mặc kia… cũng không biết anh lục từ đâu…
Lăng Vi cảm thấy không được tự nhiên, một người đàn ông mặc quần áo cô… Nghĩ thế nào… tim cũng đập rộn!
Người đàn ông kia còn mặt đầy biểu tình: “Trên quần áo cô đều là vi khuẩn”, thật đáng ghét! Thiếu đánh!
Không muốn nhìn anh nữa, Lăng Vi cầm chăn đắp qua đầu ngủ, trong tay cầm một cây dao, nếu anh dám vượt qua ranh giới một bước, cô liền đâm ŧıểυ huynh đệ của anh!
Ngủ đến nửa đêm, anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào ngực. Chân dài, cánh tay dài trong nháy mắt ôm chặt cô. Giống như khát vọng thuốc giải, mò tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lăng Vi chưa ngủ say, lúc này anh đột nhiên áp tới, cô giật mình, luống cuống tay chân giãy giụa. Nhưng sức lực anh vô cùng lớn, cô không tránh thoát được.
Môi của anh dán lên môi cô, một tay kiềm chặt hai tay cô, giơ qua đỉnh đầu, một tay khác đưa vào trong áo cô, kéo áo ngủ của cô lên. Lăng Vi lắc đầu, chân nhỏ đạp! Cây dao trong tay cắt trúng cổ tay anh, anh mời rời khỏi môi cô, kinh ngạc ngẩng đầu: “Ừm… Diệp Đình…” Cô tránh thoát, cắn tai anh.
Anh kinh hãi, chợt mở to hai mắt, giống như vừa tỉnh hồn lại từ trong mộng.
Anh đè cô, không nhúc nhích. Ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén như chim ưng. Anh nhìn cô chăm chú, giống như đang hỏi cô là ai.
Lăng Vi muốn rút tay vỗ anh!
Anh đột nhiên lấy lại tinh thần: “Thuốc lại phát tác… Tôi nảy sinh ảo giác.” Thanh âm anh trầm thấp lúng túng. Không nghĩ tới tác dụng thuốc lại mạnh như vậy, có lẽ bị hạ gấp đôi!
“Mau buông tôi ra, anh mau dậy đi!” Lăng Vi chỉ cảm thấy thân thể anh nóng dọa người! Có nơi cứng ngắc nóng bỏng đụng phải xương hông cô.
Anh buông cô ra, trở mình, nằm ngửa bình phục xao động trong người: “Cho tôi chút nước, nhiều một chút.” Giọng anh rất khô khan, khàn khàn.
Lăng Vi nhức đầu: “Anh tự đi lấy đi!” Cô đưa tay kéo áo ngủ xuống, liếc mắt nhìn anh, ánh mắt hung tợn, cô muốn giết anh!
Diệp Đình ném ánh mắt uy hiếp: “Nước hoặc là cô, tôi dù sao cũng phải muốn một!” Đăng bởi: Thất Liên Hoa