“Trương Doanh, hôm qua tôi bảo cô lưu trữ những tài liệu này, cô lưu xong chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh chớp chớp mắt: “Anh đoán đi.”
“… Đừng quậy, tôi đang nói việc chính sự với cô.”
Trương Doanh vặn đến cạnh Ngô Sở Úy, bộ ngực cố ý vô tình cọ lên tay Ngô Sở Úy, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Em không nghiêm chỉnh chỗ nào chứ? Tổng giám đốc bảo em làm việc, đương nhiên em phải tận tâm tận lực hoàn thành.”
Ngô Sở Úy không tránh cũng không đáp, thản nhiên tiếp nhận “quà tặng” này, “Về phòng làm việc của cô xem sách đi, hôm qua không phải tôi đã cho cô một đống tư liệu sao? Cô phải nghiêm túc tỉ mỉ xem hết.”
Trương Doanh dậm chân làm nũng: “Tổng giám đốc, có phải anh cố ý muốn làm khó người ta không? Vấn đề này quá khó, hôm qua em xem mấy lần cũng không hiểu, nếu không anh giảng cho em trước đi.”
Không cho Ngô Sở Úy phản kháng, Trương Doanh đã kéo y ngồi xuống, tựa sát vào y, cười híp mắt nhìn y.
Ngô Sở Úy giảng giải rất tuần tự, mỗi khi giảng được mấy câu liền cùng Trương Doanh giao lưu ánh mắt, Trương Doanh sẽ nhân cơ hội này phóng điện với Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy ra vẻ trấn định tiếp tục giảng, Trương Doanh sẽ kéo tay Ngô Sở Úy đặt lên đùi mình, còn cọ tới cọ lui trong đùi.
Ngô Sở Úy cảm thấy không phải mình đang giảng bài, mà đang luyện công, luyện công “ngồi ôm không loạn”.
“Hiểu chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trương Doanh không nói gì, ánh mắt mê hoặc quyến rũ.
Nếu không phải Ngô Sở Úy có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, biết cô ta là yêu nghiệt, thì thật sự đã bị dụ dỗ rồi.
“Tổng giám đốc, anh thích em không?”
Ngô Sở Úy cho cô ta một câu trả lời nước đôi: “Là cấp trên của cô, tôi rất thích thư ký như cô.”
Trương Doanh chỉ cười không nói, lại kéo tay Ngô Sở Úy về giữa hai chân mình.
“Vậy nếu cậu của em nhờ anh làm việc, anh có thể nể mặt em mà suy nghĩ chút không?”
“Suy nghĩ thì đương nhiên rồi, nhưng có đồng ý hay không là chuyện khác.”
“Đồng ý đi, đồng ý đi…”
Trương Doanh mềm giọng khẩn cầu, thân thể sắp chui vào lòng Ngô Sở Úy luôn rồi.
Một hương thơm nồng nặc ập đến, tay Ngô Sở Úy chạm vào một khu vực mềm mại, máy cảnh báo trong lòng phát ra tiếng kêu bén ngót, Ngô Sở Úy vội rút tay về.
“Chuyện này về sau hãy nói, cô ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm việc.”
Trương Doanh bĩu môi: “Vậy được rồi.”
Cửa vừa đóng, mặt nạ nghiêm túc của Ngô Sở Úy liền bị xé bỏ, tức giận phì phò lao vào nhà vệ sinh, cởi nút quần, kéo dây kéo, giải phóng tiểu quái thú bị giam cầm quá lâu. Vừa muốn an ủi, đột nhiên liếc thấy xe của Trì Sính đang chạy tới cửa công ty, y vội xối nước lạnh, dập tắt “nhiệt tình” của mình.
Tốc độ của Trì Sính đã rõ như ban ngày, từ lầu một lên đến phòng làm việc ở lầu hai, cũng chỉ mất mấy giây. Đợi khi hắn đẩy cửa vào, Ngô Sở Úy đang vội vã cài nút quần trong nhà vệ sinh.
Trì Sính đi thẳng đến sô pha ngồi, không nói một lời.
Ngô Sở Úy hít sâu một cái, chậm rãi đẩy cửa nhà vệ sinh.
“Này, anh đến lúc nào vậy?” Cố ý giả bộ vui mừng.
Trì Sính ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm dọa người, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lập tức cứng lại.
Không phải chứ… lẽ nào anh ta thấy cảnh mình và Trương Doanh kéo qua kéo lại?
Không thể nào! Trương Doanh đi rồi xe anh ta mới tới mà.
Ngô Sở Úy thăm dò: “Anh sao vậy?”
Trì Sính trầm mặc rất lâu mới mở miệng: “Tâm trạng không tốt.”
“Tại sao tâm trạng không tốt?”
“Có người chọc giận tôi?’
“Ai?”
“Cậu nghĩ là ai? Mẹ nó trừ cậu ra còn ai có bản lĩnh này!!”
Sắc mặt Trì Sính đen thui, tiếng gầm như sấm nổ trên đầu Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy rất hiếm khi thấy Trì Sính nổi giận thế này, lập tức bị dọa vỡ mật. Ngay cả tiểu quái thú cũng bị dọa vỡ gan, như con rùa rút đầu trốn trong đũng quần Ngô Sở Úy, lén lút nhìn cha hai của mình ở ngoài.
Phòng làm việc chìm vào yên lặng.
Tổng giám đốc Ngô bình thường diễu võ giương oai ở công ty, lúc này giống như trụ gỗ đóng giữa hai cái ghế, không dám động đậy tí nào.
Mãi một lúc sau, sắc mặt Trì Sính dịu đi, nâng mắt nhìn Ngô Sở Úy.
“Cậu qua đây.”
Ngô Sở Úy dại ra một lát, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Trì Sính.
Trì Sính vòng tay ôm chặt Ngô Sở Úy, nhéo mặt y hỏi: “Tôi dọa cậu sao?”
Ngô Sở Úy trả lời qua loa: “Hơi hơi.”
Trì Sính không nói gì, thò tay lên đầu Ngô Sở Úy, vuốt sau đầu y như dỗ con nít.
Ngô Sở Úy thầm rủa: Tên này uống lộn thuốc rồi hả? Một hồi nổi giận, một hồi dịu dàng?
Trì Sính siết chặt tay Ngô Sở Úy, giống như muốn nhét y vào thịt, khảm y vào xương, cắn y, nuốt y, tránh cho sau này lại phiền lòng vì y.
Ngô Sở Úy cảm nhận được cảm xúc của Trì Sính, hình như không phải là chuyện y tìm tiểu thư ký, vì đủ khúc nhạc đệm xuất hiện trước đó, Trì Sính không đến mức vì một pháo hôi mà tức giận với y.
“Anh sao vậy?” Ngô Sở Úy lại thăm dò.
Giọng Trì Sính sượng cứng: “Tốt nhất cậu đừng hỏi.”
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trì Sính cứ ôm y như thế, ôm đến mức Ngô Sở Úy ngáp liên mồm, lắc đầu, gần như muốn ngủ trong lòng hắn. Tiếng chuông tan ca của công ty vang lên, bên ngoài từ yên tĩnh thành huyên náo, Ngô Sở Úy mở mắt ra, vô thức liếc nhìn gương mặt Trì Sính trên đỉnh đầu, phát hiện vẫn âm u nặng nề.
“Về nhà chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.
Lúc này Trì Sính mới thả Ngô Sở Úy ra, yên lặng nhìn y thu dọn đồ đạc, cùng y ra khỏi phòng làm việc.
“Xe đâu?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Không lái.”
Ngô Sở Úy nói: “Vậy anh đợi tôi một lát, tôi xuống lấy xe của tôi ra.”
“Không cần.” Giọng Trì Sính khá nặng: “Chạy bộ về nhà.”
Ngô Sở Úy trợn to mắt: “Chạy bộ? Từ đây về nhà chúng ta, ít nhất cũng mười mấy dặm đó!”
“Tôi bảo cậu chạy thì cậu chạy!”
Ngô Sở Úy đành phải thỏa hiệp dưới chính sách đàn áp của Trì Sính, cực kỳ không tình nguyện chạy sau Trì Sính, tuy nói bây giờ vẫn là mùa hè, chạy vẫn rất thoải mái, nhưng không chạy nổi đường xa như vậy đâu! Ngô Sở Úy chạy được nửa đường đã thở hổn hển, kéo tay Trì Sính nói: “Chúng ta nghỉ một lát được không?”
Kết quả đổi đến một tiếng gầm của Trì Sính.
“Nghỉ gì mà nghỉ? Có chạy được bao xa đâu mà nghỉ?”
Ngô Sở Úy không lên tiếng, tiếp tục chạy theo sau Trì Sính, túi công văn tuy không nặng, nhưng khi chạy rất vướng víu, Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính chạy nhẹ nhàng thoải mái, liền xin hắn.
“Anh cầm giùm tôi được không?”
Kết quả hôm nay Trì Sính quyết tâm muốn chỉnh y, không chỉ không cầm giùm y, còn lấy di động, bật lửa, trứng gỗ, Đại Bảo và hai túi đồ ăn vặt trong túi mình nhét hết vào túi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cắn răng chạy theo một lát, tốc độ Trì Sính bắt đầu tăng nhanh.
“Chậm thôi, chậm thôi, tôi không theo kịp.”
Trì Sính đập cho một phát, Ngô Sở Úy lập tức chạy bắn ra hai mét.
Thế là, Ngô Sở Úy lảo đảo chạy xong toàn bộ hành trình dưới mấy cú đánh của Trì Sính.
Vừa về đến nhà, vốn tưởng có thể nghỉ ngơi một chút, kết quả Trì Sính lại ép Ngô Sở Úy vào sân vận động dưới lầu hoàn thành một vòng nhảy cóc, nhảy dây 1000 cái, bấy giờ mới bỏ qua cho y.
Lúc ăn cơm tối, Trì Sính không ngừng gắp đồ ăn cho Ngô Sở Úy, nhưng tuyệt đối không phải có ý an ủi.
“Ăn cái này.” Trì Sính mệnh lệnh.
Mặt Ngô Sở Úy đầy thống khổ: “Tôi ăn không nổi nữa, ăn nữa sẽ no chết.”
“Bảo cậu ăn thì cứ ăn đi!”
Ngô Sở Úy không khỏi hoài nghi, có phải có ai bỏ thuốc nổ vào ly nước của Trì Sính không.
Ăn cơm xong, Ngô Sở Úy buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cả người tê liệt trên sô pha, đến động đậy cũng lười. Nhưng lúc này, đại ác ma Trì Sính lại đến, mở miệng chính là một câu.
“Dậy vận động.”
Ngô Sở Úy sụ mặt nói: “Tôi mệt.”
“Mệt cũng phải dậy cho tôi.” Trì Sính thô bạo kéo Ngô Sở Úy dậy: “Hít đất một trăm cái, mau lên, không hoàn thành thì đánh mông cậu!”
Lửa trong lòng Ngô Sở Úy cũng nổi lên, tôi chọc gì đến anh? Có gì từ từ nói không được sao? Dựa vào cái gì trừng phạt thể xác tôi?
“Không làm.”
Trì Sính thật sự không phải nói đùa, kéo Ngô Sở Úy ấn xuống đất, vặn tay y ép y làm.
“Trì Sính, mẹ nó anh là đồ khốn kiếp! Anh ỷ mạnh hiếp yếu!”
Trì Sính hung ác đáp.
“Ai bảo cậu là yếu, là yếu thì để tôi hiếp!”
Nghe xong câu này, Ngô Sở Úy không ồn nữa, cắn răng liều mạng hoàn thành. Sau đó lóp ngóp bò dậy, không thèm nhìn Trì Sính, đi thẳng vào phòng ngủ, ôm chăn, đi sang phòng ngủ khác.