Con người khi ở trong lúc tuyệt vọng, ý thức thường sẽ trở nên rất tỉnh táo, rất nhiều chuyện rắc rối phức tạp, luôn sẽ thuận lợi giải quyết vào lúc này. Ngô Sở Úy lái xe được nửa đường, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, y tăng nhanh tốc độ.
Hai mươi phút sau, y đến nhà Uông Thạc.
Chía khóa vẫn là lúc trước khi sửa chữa Uông Thạc đã giao cho công ty y, đến bây giờ vẫn chưa trả về, Ngô Sở Úy trực tiếp dùng nó để mở, đèn bên trong đang mở, giống như yên lặng hoan nghênh.
Y nhanh chóng vào phòng ngủ của Uông Thạc, mở tủ kính, lấy những chiếc đĩa đó ra, lục tìm từng cái.
Cuối cùng, tìm được chiếc đĩa cuối cùng kia.
Khẩn cấp bỏ vào máy tính, màn hình video nhảy ra, vẫn là đoạn video đó.
Nhưng Ngô Sở Úy thấy rõ, chiếc đĩa này đã đầy, không gian có thể sử dụng là 0. Mà chiếc đĩa của y có dung lượng lớn giống chiếc này, cùng chứa một đoạn video, nhưng chiếc đĩa đó lại chỉ sử dụng chưa đến một nửa không gian.
Rõ ràng, chiếc đĩa này giấu một đoạn video, lúc trước khi chép lại đã bỏ sót.
Ngô Sở Úy lại dùng tên của Trì Sính và Quách Thành Vũ để giải mật mã vào đoạn video ẩn đó.
Một đoạn video hoàn hảo không hao tổn nhảy ra, tim Ngô Sở Úy dường như đã ngừng đập vào lúc đó.
Rất nhanh, Trì Sính, Quách Thành Vũ và Uông Thạc cùng xuất hiện trong màn hình.
Đây là đoạn video trong phòng khách sạn, không biết là trước đó Uông Thạc đã yêu cầu, hay sau đó tìm ông chủ xin. Cảnh quay rất rõ ràng, tiếng đối thoại của mấy người cũng nghe được rõ ràng.
Không bao lâu, phục vụ gõ cửa, đưa rượu vào.
Giống như mấy đoạn video trước, ba người bắt đầu ngồi quanh bàn cơm vừa uống vừa nói chuyện, trong lúc đó Trì Sính và Quách Thành Vũ còn khiêu khích Uông Thạc, luân phiên chuốc rượu, kết quả tửu lượng của Uông Thạc quá lớn, cuối cùng kẻ say lại là hai người kia.
Rất nhanh, ba người lên hai chiếc giường.
Uông Thạc và Trì Sính ngủ cùng một giường, Quách Thành Vũ nằm trên giường còn lại.
Tiếng ngáy có quy luật truyền ra từ màn hình.
Uông Thạc là người ngủ cuối cùng, y vừa ôm Trì Sính, đã nghe Trì Sính kêu lên.
“Quách tử…”
Ngô Sở Úy thấy rõ Uông Thạc đột nhiên biến sắc.
Sau đó, Trì Sính ôm Uông Thạc, từng tiếng từng tiếng gọi Quách tử, không biết gọi bao nhiêu lần.
Mặt Uông Thạc từ đỏ bừng biến thành trắng bệch.
Mắt Uông Thạc vẫn luôn mở, bên trong là tuyệt vọng dần chiếm cứ, Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào mắt Uông Thạc, giống như đang nhìn vào bản thân mình hiện tại. Chẳng qua, y vẫn có thể ngồi vững ở đây, mà Uông Thạc lại làm ra hành động cực đoan.
Uông Thạc xuống khỏi giường bên này, không đến năm phút màn hình lại sáng lên.
Đã là một căn phòng khác.
Uông Thạc dìu Quách Thành Vũ lên giường, cởi sạch quần áo của hắn và của mình, hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau, không hề động đậy, kéo dài hơn ba tiếng.
Cho đến khi cửa phòng bị đá ra, Trì Sính xanh mặt xuất hiện ở cửa.
Sau đó, video đột nhiên dừng lại.
Trái tim cuồng loạn của Ngô Sở Úy cũng ngừng đập vào lúc này.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của y.
Một tiếng Quách tử, một chuyện hiểu lầm, một lần xúc động, hủy đi sáu năm của ba người.
…
Ngô Sở Úy bỏ đi chưa bao lâu, Trì Sính đã lao ra tìm, thương tích trên người hắn không dưới mười chỗ, cổ tay bị gãy xương, lúc lái xe, tay nắm vô lăng run rẩy kịch liệt.
Nhưng hắn tìm khắp đường lớn ngõ nhỏ, vẫn không phát hiện bóng dáng Ngô Sở Úy.
Hắn không cách nào ngờ được, lúc này Ngô Sở Úy còn đến nhà Uông Thạc, bình tĩnh chỉnh lý đủ thứ rối rắm không liên quan đến mình.
Cho đến sáng, tay Trì Sính đã sưng cao ba tấc, máu trên người đã đông lại, cũng không tìm được Ngô Sở Úy.
Ngữa dầu tựa lên ghế, cưỡng ép mình phải bình tĩnh.
Ngô Sở Úy dù có xúc động thế nào, cũng sẽ không chơi trò mất tích, dù sao bệnh của mẹ y còn đó, bất kể y chạy đi đâu, cuối cùng đều sẽ về nhà.
Nghĩ đến đây, Trì Sính lái xe chạy thẳng đến nhà Ngô Sở Úy.
Sợ dọa bà Ngô, giữa đường Trì Sính còn phải thay đồ, xử lý sạch sẽ vết máu trên người.
Bà Ngô đang xoắn xuýt một mình trong nhà, thấy Trì Sính giống như thấy cứu tinh, túm tay hắn không buông.
Bà Ngô thở dài, nói: “Hôm qua, đối tượng trước kia của thằng ba không biết sao lại chạy đến đây, vừa tặng quà vừa đấm vai xoa bóp cho cô, cứ kêu dì này dì nọ ngọt ngào cả buổi.”
Sắc mặt Trì Sính biến đổi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ta nói, cô ta không quên được thằng ba, muốn hòa hợp với thằng ba. Nói cô ta và thằng ba hai năm nay vẫn luôn liên lạc, thằng ba cũng có ý giảng hòa. Bảo cô nói góp vào, phá rách lớp cửa sổ giấy này.”
“Vẫn luôn liên lạc.” Trì Sính nhăn chặt đôi mày.
Bà Ngô gật đầu: “Đúng vậy, trước kia cô từng nói với con đó, cô gái đó rất xinh đẹp, hai đứa quen nhau bảy năm rồi.”
Trì Sính sầm mặt không nói gì.
Bà Ngô lại nói: “Con nói xem, có phải cô gái đó quá thực dụng không, trước kia cô ta khinh thường thằng ba nhà cô, chê nhà cô nghèo. Bây giờ thằng ba thăng chức rồi, vẻ ngoài cũng càng lúc càng tuấn tú, con bé lại sáp tới. Còn nói lúc trước chỉ là hiểu lầm. Lại nói thằng ba nhà cô tốt này tốt nọ, nghe mà trong lòng cô luôn thấy nghẹn khuất.”
“Cô đừng đặt trong lòng.” Trì Sính trầm giọng khuyên: “Loại người này đâu đâu cũng có.”
“Phải đó, con người bây giờ đúng là hiện thực.”
Bà Ngô cảm thán xong, đột nhiên phát hiện giữa trán Trì Sính có một vết máu lớn, vội hỏi: “Ối trời, chỗ lông mày con bị sao vậy hả? Mau để cô xem.”
“Không sao.” Trì Sính kéo tay bà Ngô, cố ý hỏi: “Không phải cô vẫn luôn hy vọng thằng ba nhà cô sớm lấy vợ sao? Con dâu xinh đẹp như thế chủ động đưa tới cửa, cô có gì khó chịu chứ?”
“Không thể nói thế được.” Bà Ngô nghiêm túc nói: “Chuyện lấy vợ không thể vội vàng, phải chọn người cho tốt, không thể lấy bừa được! Dạng người như Nhạc Duyệt đó, con nói xem cô có thể muốn sao? Cô ta muốn chia tay thì chia tay, cô ta muốn tái hợp thì tái hợp, nghĩ thật đẹp! Khi dễ người ta tính tình tốt, dạng người đó cô tuyệt đối không muốn!”
Trì Sính cứng người: “Vừa rồi cô nói ai?”
“Nhạc Duyệt đó! Vốn cô đã sắp quên tên con bé rồi, kết quả hôm nay con bé lặp lại với cô mấy lần.”
Trì Sính vẫn không dám tin tưởng lắm, truy hỏi: “Là Nhạc Duyệt, hay là Nguyệt Nguyệt? Là tên thân mật hay tên đầy đủ?”
“Tên đầy đủ.” Bà Ngô nói rõ ràng cho Trì Sính: “Con bé họ Nhạc, tên Duyệt, là bạn học đại học của thằng ba nhà cô, đã quen bảy năm.”
Trong đầu Trì Sính có thứ gì đó nổ ra.
Bà Ngô kéo tay Trì Sính ra sức dặn dò: “Con phải khuyên nhủ thằng ba nhà cô, đừng để nó tiếp tục ngu ngốc nữa, loại người đó không thể lấy, sau này nó sẽ không được yên thân. Bảo nó đừng nhớ tới con bé nữa, cũng đừng liên hệ với con bé nữa. Nó nghe lời con nhất, con khuyên nó nó nhất định sẽ nghe.”
Trì Sính không biết bản thân làm sao ra khỏi nhà Ngô Sở Úy.
Xe hơi chạy trên đường, trong đầu Trì Sính liên tục vang vọng lại câu nói của bà Ngô.
“Cô ta và thằng ba hai năm nay vẫn luôn liên lạc, thằng ba cũng có ý hòa hợp.”
“Con bé họ Nhạc, tên Duyệt, là bạn học đại học của thằng ba nhà cô, đã quen bảy năm.”
“Bảo nó đừng nhớ mong con bé nữa, cùng đừng liên lạc với con bé nữa.”
…
Trì Sính không dám tưởng tượng, Nhạc Duyệt trong miệng bà Ngô và bạn gái lúc trước của hắn lại là một người, nếu thật là vậy, thì mục đích Ngô Sở Úy tiếp cận hắn lúc trước…
Quách Thành Vũ cũng mệt mỏi đầy thương tích, Khương Tiểu Soái đến giờ vẫn chưa về.
Trong phòng khám chỉ có một mình xú nam bận rộn, Trì Sính toàn thân lệ khí bước vào, xú nam nghiêng đầu nhìn, bị dọa rụt lùi vài bước.
“Xin hỏi… anh khó chịu chỗ nào?”
Trì Sính vô cảm nói: “Trong lòng khó chịu.”
“Vậy, anh muốn chữa thế nào? Là uống thuốc hay…”
Trì Sính nói thẳng: “Cậu ra ngoài là được.”
Xú nam cứng người không động.
Ánh mắt âm u khủng bố của Trì Sính ném tới, chỉ ngón tay ra cửa.
Xú nam gần như vội vã chạy trốn ra ngoài.
Trì Sính đi thẳng vào phòng trong, lục thùng lục tủ, bẻ cả ngăn kéo có khóa, vẫn không phát hiện vật khả nghi nào. Sau đó hắn lại cúi xuống nhìn gầm giường, phát hiện một cái rương lớn.
Trên rương có hai lớp khóa, đều bị nắm đấm của Trì Sính phá vỡ.
Bên trong là hai chồng sách, là các loại sách mà trước kia lúc mới quen, Ngô Sở Úy vì muốn lấy được thiện cảm của hắn, phấn đấu siêng năng đọc chúng, đều có liên quan đến chuyên ngành đại học của Trì Sính.
Bên trong còn kẹp bảng danh sách các sách cần dùng, lúc trước Trì Sính nhìn cảm thấy rất cảm động, bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy có mùi vị “âm mưu”.
Trì Sính lục tìm, lại lục được một tấm hình chụp chung.
Hai người trên hình đâm thẳng vào mắt hắn.
Niềm tin sừng sững không ngã đột nhiên sụp đổ trong lòng.
Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên tìm được một chồng tổng kết kinh nghiệm thật dày.
“Trì Sính, nam, hai mươi tám tuổi, cậu ấm, cha là Trì Viễn Đoan, tổng bí thư thành ủy, cấp chính thính, bình thường cực thích nuôi rắn, biệt danh 'chàng rắn'…"
“Thu hoạch hôm nay: Thông qua ‘chiến thuật quanh co’, vật cưng của anh ta đã quen với việc mình đút thức ăn, anh ta cũng quen với việc mình ‘bắt chuyện’. Đây là một mở đầu tốt, mình phải tiếp tục cố gắng, sớm ngày phá tan đôi cẩu nam nữ đó!”
“Cố gắng lợi dụng quyền thế trong tay Trì Sính để mưu tài.”
“Tín điều của tôi chính là: Lợi dụng anh ta, giày vò anh ta, đùa anh ta lừa anh ta, cuối cùng sẽ bỏ anh ta.”
“…”
Hai người đều có sổ nợ, chỉ là sổ nợ của Trì Sính là nhớ trong lòng, sổ nợ của Ngô Sở Úy thì viết trên giấy.
Khương Tiểu Soái từng nhắc nhở y, đừng có chuyện gì cũng viết lên vở.
Ngô Sở Úy nói: “Trí nhớ tốt không bằng giấy bút.”
Trì Sính bóp mạnh số “tội chứng” này, hồi lâu không nói tiếng nào.
Xú nam vừa ra khỏi cửa đã gọi điện cho Khương Tiểu Soái, nói với hắn phần tử khủng bố vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, cho y biết chuyện Trì Sính đang ở phòng khám.
Khi Ngô Sở Úy nhận được điện thoại, y đang lang thang trên con đường y và Trì Sính gặp nhau, y đã ra khỏi nhà Uông Thạc từ lâu, đã lang thang bảy tám tiếng rồi.
Cúp máy, hít sâu một hơi, lên xe.
Xe hơi nhanh chóng lao đi, Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn cái đĩa trong túi, lòng nặng trình trịch.
Bước xong bước này, thì triệt để đến đích rồi.
Đứng trước cửa, vẻ mặt Ngô Sở Úy rất bình tĩnh.
Cửa bị khóa từ bên trong, đẩy một chút không mở, trực tiếp húc cùi chỏ, cửa mở rầm một tiếng.