Ngửi được mùi hương sữa rửa mặt Đại Bảo quen thuộc, Ngô Sở Úy biết y đã về nhà rồi, cũng xác định kẻ “bắt cóc” y chính là nghiệt súc nhà họ Trì.
Cà vạt được cởi ra, trước mắt Ngô Sở Úy chính là giường lớn nhà mình.
So với nỗi sợ hãi trước kia, lần này Ngô Sở Úy không hề sợ một chút nào, không chỉ không sợ, còn nghiêng đầu nhìn Trì Sính oán trách: “Chẳng có chút ngạc nhiên bất ngờ nào cả?”
“Ngạc nhiên bất ngờ?” Trì Sính híp mắt lại.
Ngô Sở Úy mang theo thẹn thùng: “Anh dùng cách thức đặc biệt này để ‘bắt cóc’ tôi, không phải là muốn vào lúc cởi bỏ khăn bịt mắt cho tôi sẽ cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ sao? Đâu nào? Bất ngờ ở đâu?”
Quay nhìn xung quanh, sau khi xác định không có gì bất ngờ, Ngô Sở Úy hơi thất vọng nói: “Thật mất hứng!”
Nếu Trì Sính có bệnh tim, thì đã bị Ngô Sở Úy chọc tức cho gặp bất trắc.
Ngô Sở Úy bị trói ngược hai tay, y không giãy dụa, cũng không hoảng loạn, cứ lặng lẽ nằm sấp trên giường, mặt dán lên ra giường, ánh mắt hơi híp lại, xem ra còn rất thoải mái.
Giọng nói âm trầm của Trì Sính vang lên trong phòng: “Muốn kinh ngạc bất ngờ phải không? Vậy liền cho cậu.”
Nói xong ra khỏi phòng, nâng toàn bộ “tang vật” lấy được ở công ty của Ngô Sở Úy vào, bày ra dưới mắt Ngô Sở Úy. Rất rõ ràng, Trì Sính muốn thẩm vấn “án” này.
Trì Sính cũng không hơn thua với y, thản nhiên bước sang mở ngăn tủ, lấy ra một quả trứng rất nhỏ và một cái máy cảm ứng.
“Cái này dùng làm gì?” Ngô Sở Úy lộ vẻ hiếu kỳ.
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Nói xong, Trì Sính bôi gel bôi trơn lên quả trứng, đẩy vào trong cửa động của Ngô Sở Úy, đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất.
Ngô Sở Úy không chỉ không bài xích, còn ưỡn người ra.
“Sao không động đậy gì cả?”
Trì Sính không đáp, cầm một quả bong bóng qua, sau khi bơm căng lên thì đặt ở chỗ xương cụt của Ngô Sở Úy, sau đó lấy kim nhẹ chích, bong bóng nổ cái bùm.
Cảm thấy mông tê đau, Ngô Sở Úy vô thức co chặt tiểu cúc, quả trứng bên trong lập tức chấn động.
“Ưm…” Ngô Sở Úy hừ một tiếng.
Máy cảm ứng trong tay Trì Sính sáng lên, thứ này là một với quả trứng kia, một khi quả trứng bị kích thích bắt đầu chấn động, đèn đỏ sẽ sáng lên. Phía trên còn có trị số về lực co rút, Trì Sính có thể từ đó kiểm tra lực va đập mà tiểu cúc phải chịu, rồi từ đó phán đoán độ căng thẳng thần kinh của Ngô Sở Úy.
Sau khi một quả bong bóng nổ, lại một quả bong bóng khác bị cột lên mông Ngô Sở Úy.
Trong ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của Ngô Sở Úy, Trì Sính lại đưa một cây kim tới gần, trong quá trình này Ngô Sở Úy cực kỳ khẩn trương, quả trứng bên trong đã bắt đầu chấn động liều mạng. Ngô Sở Úy vừa hưởng thụ vui sướng trên thể xác, vừa phải chịu đựng giày vò thống khổ về tinh thần.
Xem ra hình như không có lực sát thương quá lớn.
Ban đầu Ngô Sở Úy cũng nghĩ thế, nhưng khi số lượng bong bóng gia tăng, tốc độ Trì Sính chích bong bóng cũng gia tăng, Ngô Sở Úy mới phát hiện đây không phải là trò đùa nữa.
Cảm giác căng thẳng trước và sau khi bong bóng nổ khiến hô hấp của Ngô Sở Úy càng lúc càng khó khăn, lồng ngực nghèn nghẹn khó thể chịu đựng, mấy lần muốn ngất. Cường độ quả trứng rung động cũng càng lúc càng lớn, kích thích thể xác càng lúc càng cường liệt, tăng thêm cảm giác nghẹt thở cho Ngô Sở Úy, mà cảm giác nghẹt thở này lại đi cùng với cường độ của quả trứng, khiến nó càng thêm ra sức chấn động.
Tuần hoàn ác tính như thế, Ngô Sở Úy vừa sướng vừa đau khổ, vừa đau khổ vừa sướng, tinh thần đã đến mức muốn sụp đổ.
Thế là y bắt đầu xin tha, trên thực tế ngay từ khi bắt đầu y đã mềm giọng.
“Trì Sính… anh thả tôi ra… tôi thở không nổi nữa… cầu xin anh mà…” Ngô Sở Úy đau khổ giãy dụa vặn vẹo, mồ hôi như hạt đậu nhỏ xuống giường.
Trì Sính cố nén đau lòng nói: “Trước hết cậu hãy suy nghĩ cho rõ bản thân mình làm sai cái gì hãy cầu xin tôi.”
Nói xong, lại bơm hơi vào hai mươi mấy quả bong bóng, đặt xung quanh mông Ngô Sở Úy.
Bên này Trì Sính còn chưa thi hình, Ngô Sở Úy đã bắt đầu căng thẳng, vừa căng thẳng quả trứng sẽ lại bắt đầu “công việc”. Gần như không có một chút ngừng nghỉ nào để thở, kim trong tay Trì Sính lại vút tới.
Rõ ràng là vũ khí khiến Ngô Sở Úy hưng phấn nhất, hiện tại lại biến thành thứ làm y sợ hãi nhất, ngay cả nhìn y cũng không dám nhìn thấy cây kim và bong bóng nữa.
Trì Sính giống như một bậc thầy điều giáo tâm lý, hắn biết lúc nào nên chích, chích thế nào, mới mang lại giày vò tinh thần kịch liệt nhất cho Ngô Sở Úy. Hơn hai mươi quả bong bóng, lúc nhanh lúc chậm nổ xung quanh cúc hoa của Ngô Sở Úy, mang đến một vòng giày vò càng mạnh mẽ.
“Tôi hiểu rồi…” Ngô Sở Úy gần như sụp đổ khóc gào: “Tôi không chơi kim thép xuyên kính nữa… không bao giờ chơi nữa… hu hu…”
Trì Sính vẫn không nhanh không chậm tiến hành động tác trong tay.
Ngô Sở Úy cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, trước mắt lúc đen lúc trắng, thở mười lần hết chín lần không thở nổi, đã sắp sửa toi đời. Nhưng cứ ngay vào những lúc này từng đợt từng đợt kích thích mạnh mẽ truyền đến từ thân dưới, bức Ngô Sở Úy gần như điên cuồng, há miệng cố nuốt không khí, nhưng vẫn bị nghẹn đỏ mặt tía tai.
“Trì Sính… anh không thương tôi sao…” Ngô Sở Úy khóc nghẹn cầu xin.
Trì Sính cảm nhận sâu sắc, quá trình này không phải đang ngược Ngô Sở Úy, mà giống như đang ngược bản thân hắn.
Một mặt hắn đau lòng Ngô Sở Úy, mỗi tiếng xin tha của Ngô Sở Úy đều đâm thẳng vào tim hắn. Mặt khác hắn lại cảm thấy giải hận, tiếng kêu thống khổ điên cuồng như nghẹt thở của Ngô Sở Úy kích thích thần kinh bên dưới của hắn. Hắn muốn thấy vẻ mặt càng thêm khó thể chịu đựng của Ngô Sở Úy, nhưng lại sợ phải nhìn thấy vẻ mặt đó.
Vốn dĩ, Trì Sính còn định giày vò Ngô Sở Úy đến khi chỉ còn thoi thóp mới ngừng tay, để y cảm nhận một chút cảm giác sắp chết, triệt để nảy sinh sợ hãi với mấy thứ thế này.
Kết quả khi tiếng kêu của Ngô Sở Úy trở nên lanh lảnh, Trì Sính liền tháo dây nịt trên tay Ngô Sở Úy ra, vòng tay quanh eo y, hung hăng đâm vào.
Hạn hán gặp mưa rào, Ngô Sở Úy sướng đến kêu gào.
Sau một màn “trừng phạt thể xác” lâm li, Ngô Sở Úy gục lên ngực Trì Sính thở dốc, sau khi hô hấp bình ổn, y nói một câu khiến huyết mạch Trì Sính sôi trào.
“Thật sướng.” Ngô Sở Úy nói.
Huyết dịch toàn thân Trì Sính đều chảy ngược, hắn lại bóp cổ Ngô Sở Úy lần nữa, ấn lên giường, tay với lấy kim thép.
Ngô Sở Úy bị dọa kêu gào: “Đừng… tôi không luyện nữa, tôi thật sự không luyện nữa.”
Cơn giận đã nghẹn nửa ngày của Trì Sính cuối cùng cũng bùng phát ra.
“Sao cậu lại không nghe lời như vậy? Cậu không biết luyện cái này rất dễ đâm phải tay sao?”
Tạm thời không nói một phen răn dạy của Trì Sính có khiến Ngô Sở Úy tâm phục khẩu phục hay không, chỉ cần xét thái độ của Ngô Sở Úy đối với hai thứ đó, đã chứng minh được lần cảnh cáo này có tác dụng. Ngô Sở Úy thật sự sợ rồi, đừng nói tiếp tục luyện, chỉ nhìn thấy kim thép và bong bóng thôi đã run rẩy rồi.
“Nhưng tôi không luyện, người khác sẽ đâm tôi.”
“Ai dám đâm cậu?” Khí tức lạnh lẽo của Trì Sính nuốt chửng toàn bộ nhiệt độ trong phòng: “Ai dám đâm cậu cậu cho tôi biết! Mẹ kiếp tôi băm gã ngay!”
Lòng Ngô Sở Úy cuồn cuộn, tôi chỉ sợ đến lúc đó anh không nỡ băm thôi.
“Không ai muốn đâm tôi, chỉ là tôi buồn lo vô cớ thôi.”
Cho dù Ngô Sở Úy hoàn toàn phục tùng cảnh cáo của Trì Sính, răm rắp nghe theo yêu cầu hắn đưa ra, Trì Sính vẫn cảm thấy Ngô Sở Úy rất không bình thường, suy nghĩ nội tâm của y đang chậm rãi nhảy ra khỏi vòng khống chế của hắn.
Trước khi ngủ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng hỏi Trì Sính: “Tại sao anh không sống cùng Quách Thành Vũ?”
Trì Sính đang định hút thuốc, nghe câu này, tay cầm bật lửa khựng lại.
“Cậu nói cái gì?”
Ngô Sở Úy đánh bạo mở miệng: “Tôi cảm thấy anh và Quách Thành Vũ rất xứng đôi.”
Máu đọng mắc kẹt ở cổ họng Trì Sính cuối cùng cũng phọt ra.
Hắn không còn gì để nói, trực tiếp nhét cái tên không làm cho người khác yên tâm nổi vào chăn, nghĩ mọi cách dỗ dành.
Ngày hôm sau, Trì Sính dẫn Ngô Sở Úy đến bệnh viện.
Vị bác sĩ khoa thần kinh là chị họ của Trì Sính, bình thường cực ít tiếp xúc, nếu không phải trước khi ngủ Ngô Sở Úy đã nói câu đó, Trì Sính cũng không nhớ tới người họ hàng này.
Sau khi chị họ làm các bước kiểm tra thường quy cho Ngô Sở Úy, hỏi y thêm vài vấn đề, Ngô Sở Úy đều phối hợp trả lời.
Sau đó chị ta tìm Trì Sính, nói: “Cậu ta rất bình thường, phương diện tinh thần không có bất cứ vấn đề gì.”
Trì Sính nhíu mày: “Chị chắc chứ?”
“Chị chắc chắn cậu ta không có vấn đề.” Chị họ nói xong lại nhìn Trì Sính, uyển chuyển nói: “Nếu không em cũng làm kiểm tra đi?”
Trì Sính: “…”
Khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Uông Trẫm và Uông Thạc đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng khám.
Mắt Trì Sính và Uông Trẫm đụng nhau, rất có mùi vị “hai hổ tương tranh tất có một bị thương”, cho dù sắc mặt hai người đều rất bình thản.
Dù sao là người quen, không lên tiếng chào hỏi cũng quá mất lịch sự, thế là Ngô Sở Úy kéo Trì Sính bước qua.
“Hai người ai khám bệnh.” Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc mở miệng nói: “Tôi.”
“Thật trùng hợp nha!” Ngô Sở Úy nói; “Sao hai anh cũng chọn vị bác sĩ này trong khoa này của cái bệnh viện này vậy?”
Uông Thạc thờ ơ đáp: “Vì trước khi ra nước ngoài tôi đã từng tìm cô ta mấy lần, khá tin tưởng cô bác sĩ này.”
Trì Sính bị ba chữ “ra nước ngoài” kích cho một cái, chuyển mắt nhìn Uông Thạc.
Uông Thạc cũng rất thâm ý nhìn Trì Sính.
Mà ánh mắt Ngô Sở Úy lại xuyên qua Uông Thạc, bắn thẳng lên người Uông Trẫm đứng sau.
Sau đó, lặng lẽ thè lưỡi với hắn.
Khóe mắt Uông Trẫm hiện ra ý cười không dễ phát hiện.