Mười hai rưỡi trưa, các nhà ăn đều chật ních người.
“Anh Trọng Lâm, em ở đây.” Hạ Lâm hưng phấn phất tay với Khang Trọng Lâm. Cô đêm qua do lệch giờ và hưng phấn quá độ nên mất ngủ, nghĩ đến được gặp anh Trọng Lâm mà mình quý mến nhất, hiện tại vẫn bị phấn khởi bao phủ.
Tuy rằng cô đợi ở phòng khách công ty mấy tiếng mới gặp được anh, nhưng anh lập tức hẹn cô ăn cơm, cũng không uổng công cô vừa về nước đã tìm anh.
Vì thế, cô lập tức bắt tay đặt chỗ ở nhà hàng Nghĩa Đại nổi tiếng này, cũng hưng phấn tới mức mười một giờ đã chạy đến đây chờ anh.
“Hạ Lâm, xin lỗi, họp đến mười hai giờ, nên đến muộn một chút.” Khang Trọng Lâm chào Hạ Lâm sau đó nhanh chóng ngồi xuống.
“Không sao.” Hạ Lâm săn sóc nói.
“Em tốt nghiệp rồi à?” Lăn lộn nhiều năm chắc cũng được cái bằng chứ!
Hạ Lâm hưng phấn mà gật đầu. “Đương nhiên. Em vẫn muốn về nước, nhưng ba uy hiếp không lấy được bằng thì đừng có về, may mắn em không bị đá ra khỏi nhà.”
Khang Trọng Lâm gật gật đầu. “Tương lai có dự định gì chưa?”
Hạ Lâm thần sắc biến đổi, hai mắt hàm oán nhìn anh, thầm oán anh vừa gặp mặt đã hỏi vấn đề mất hứng như vậy. Cô lắp bắp mở miệng: “Em còn chưa nghĩ tới!”
“Tuổi không nhỏ, không nên như vậy.”
Hạ Lâm khó chịu, phiết môi. “Anh Trọng Lâm, như thế mất hứng lắm, em mới về nước chiều hôm qua, hôm nay tìm anh ôn chuyện. Anh không thích chút nào sao?”
Khang Trọng Lâm không trả lời ngược lại cố ý hỏi:
“Em vội vã đến công ty tìm anh, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Em…” Hạ Lâm đột nhiên xấu hổ. Cô vất vả cố lấy dũng khí nói: “AnhTrọng Lâm, chắc anh cũng biết tâm ý của em…”
Khang Trọng Lâm lập tức cắt ngang lời của cô. “Hạ Lâm, anh vẫn coi em là em gái của anh, nếu em gặp khó khăn gì có thể tới tìm anh, anh nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”
“Em gái?” Hạ Lâm cứng lại.
Khang Trọng Lâm tứ lạng bạt thiên cân[4] nói:
“Em quên rồi sao? Chúng ta mới trước đây thường hay cùng đi chơi, tuy rằng có cách biệt tuổi tác, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
[4] Bốn lạng đánh bạt được cả ngàn cân.
“Nhưng em rất thích anh.” Hạ Lâm cố lấy dũng khí nói.
“Anh biết em thích anh làm anh trai em.” Khang Trọng Lâm vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, nói thẳng. “Hơn nữa em cũng biết con người của anh luôn luôn yêu hận rõ ràng, người có thể hòa bình ở cùng anh rất ít, nhưng nếu anh coi đối phương như người một nhà, nhất định sẽ đối xử chân tình, nhưng một khi anh biết đối phương không trung thực, sẽ bị xếp vào loại cự tuyệt lui tới.” Anh ngữ khí vô cùng bình thản, có cả đe dọa không tha thứ.
Hạ Lâm sợ hãi cả kinh, vô cùng hiểu được sự ám chỉ trong lời nói của anh. Nếu cô có ý đồ gì khác với tình cảm thông thường, thì ngay cả bạn bè bọn họ cũng không làm được.
Thành phố phồn hoa, khi thành phố mới lên đèn rực rỡ, rất nhiều con cú mới bắt đầu hoạt động.
Mười giờ tối, sau khi Khang Trọng Lâm đỗ xe ở bãi đỗ, đi thang máy trở về chỗ ở trong nội thành. Anh mệt mỏi lấy chìa khóa từ trong túi ra, sáp nhập ổ khóa, khanh khách mở ra
“Anh đã về!” Mới mở ra cửa nhà trọ, chợt nghe thấy câu nói quen thuộc.
“Tân Khải?” Khang Trọng Lâm lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người đẹp trai trẻ tuổi trước mắt. “Xú ŧıểυ tử cũng biết phải về sao! Về bao giờ thế?”
Tân Khải là con của bác Khang Trọng Lâm, tuy rằng nhỏ hơn Khang Trọng Lâm năm tuổi, nhưng bọn họ thường đi lêu lổng cùng nhau, ngay cả khi Khang Trọng Lâm đi ra nước ngoài nghiên cứu, sau khi Tân Khải tốt nghiệp cũng theo chân anh sang đó du học, cho nên giao tình giữa hai người không phải là ít.
“Trở về vài ngày thôi.” Tân Khải cười nói. “Anh họ, không ngại cho em ở đây chứ?”
“Cậu đó, sao không liên lạc trước, vốn anh hôm nay phải về nhà, nhưng do sáng sớm ngày mai có hội nghị, cho nên mới trở về đây ngủ.” Khang Trọng Lâm cười nói.
“Em muốn cho anh bất ngờ, khi em lấy chìa khóa từ chỗ cậu, còn đặc biệt dặn dò không được để lộ tin tức em trở về!” Tân Khải cười nói. “Có ngạc nhiên hay không?”
“Cậu về lấy bằng tốt nghiệp sao?” Khang Trọng Lâm liếc anh ta một cái. “Đừng nói với anh mấy lời ngu xuẩn là cậu không cần bằng cấp chỉ cần kinh nghiệm nhé.”
“Những lời này cũng không có gì sai, kinh nghiệm quả thật quan trọng hơn bằng cấp rất nhiều.”
“Vấn đề là cậu không có tí kinh nghiệm làm việc nào cả.” Tân Khải gia cảnh rất tốt, trừ bỏ thực tập ở xí nghiệp gia tộc, chưa từng làm việc ở công ty của anh.
“Đừng xem thường em, em cũng rất cố gắng học tập đó.” Đương nhiên, cũng rất cố gắng đùa.
“Tốt nhất nên thế.” Khang Trọng Lâm thong thả nói. “Suốt ngày tán gái mà dám nói rất cố gắng học tập, cậu nói mà anh không thể nghe được!”
“Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên[5].” Tân Khải khoanh tay, cũng không biện giải chính mình đa tình.
[5] Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên: người không phong lưu uổng đời thiếu niên.
“Cẩn thận căn bệnh thế kỉ tới tìm cậu.”
“Yên tâm, em đều dùng bao cao su hai lớp.” Tân Khải đắc ý nói, anh ở trước mặt anh họ luôn có chuyện gì nói đó.
Khang Trọng Lâm đe dọa:
“Khó lòng phòng bị.”
“Đừng dọa em.” Tân Khải tức giận nói.
Khang Trọng Lâm không để ý tới anh, tự rót ra hai cốc nước. “Uống nước đi! Nhưng mà… cậu về rồi, có tính toán gì chưa?”
“Hôm nay là xảy ra chuyện gì thế, sao ai cũng hỏi em có tính toán gì cho tương lai không?”
“Vừa rồi họ hàng thân thích cũng hỏi em như vậy. Chẳng lẽ em giống kiểu chơi bời lêu lổng sao?” Chẳng lẽ người đẹp trai thì không cần cố gắng công tác sao?
“Không có cách, bởi vì thoạt nhìn cậu giống cậu ấm cả ngày chỉ biết chơi bời, hỏi như vậy cũng là lo cho cậu.”
“Cho là thế đi!” Tân Khải khoanh tay. “Đúng rồi, ở nước ngoài em nghe nói anh rất nổi tiếng trong giới quảng cáo, không ngờ rằng anh lại có tài như vậy.”
Khang Trọng Lâm nhún vai:
“Thời thế tạo anh hùng, không có gì là quá giỏi.”
“Nhìn dáng vẻ anh nói vân đạm phong khinh, làm em ghen tị, anh cũng biết em phải thừa kế công ty của ba chứ! Nghĩ đến là em lại đau đầu.”
Khang Trọng Lâm đồng tình gật đầu, tay phải nặng nề vỗ vai trái Tân Khải, khóe miệng giơ lên tươi cười không có ý tốt.
“Theo anh thấy, đây là cơ hội rất tốt, dù sao bây giờ em đang là bồn cầu ‘nhỏ bé’, cố gắng phấn đấu vài năm, là có thể biến thành bồn cầu ‘Chủ tịch’.” Công ty gia tộc Tân Khải chuyên về thiết bị phòng tắm, còn là nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, chất lượng tốt lại mới mẻ độc đáo, luôn đứng đầu thị trường, cho nên ngày trước ở trường hay bị bạn bè trêu là “Bồn cầu nhỏ bé”.
“Đi chết đi.” Tân Khải vừa tức vừa buồn cười nói: “Sao em nghe như anh đang cười nhạo em?”
“Anh nào dám cười nhạo cậu, anh đang cố gắng bảo trì quan hệ tốt đẹp với cậu mà, chờ đến khi cậu muốn làm quảng cáo, thì mới đến lượt công ty quảng cáo Đại Phong nha.” Anh cười nói. “Anh không ngu đến mức ném khách ra ngoài cửa đâu!”
Tân Khải hừ một tiếng, nhịn không được cười. “Anh rất thực tế.”
Sáng sớm đầu mùa xuân, thời tiết vẫn u ám, Hoàng Nguyên Cần sau một giấc ngủ dài chui ra khỏi chăn, nhìn đồng hồ báo thức, phát hiện đã tám giờ, cô vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt chải đầu qua loa rồi lập tức bắt xe buýt đi làm.
Đến công ty vừa vặn chín giờ, cô vừa mới ngồi xuống, điện thoại trên bàn liền vang.
Hóa ra là bảo vệ dưới lầu thông báo có hai vị đại biểu của xưởng buôn bán đến tìm hiểu.
Cô lật xem lịch làm việc, phát hiện hai người này là đại diện cho công ty mỹ phẩm, hai ba tuần trước từng gặp qua Khang Trọng Lâm, hai bên trò chuyện với nhau rất hợp, lần này tới chơi rất có thể muốn tiến thêm một bước hợp tác làm quảng cáo, thậm chí có khả năng bàn đến vấn đề kí kết.
Cô mời hai vị đại diện vào phòng họp chuẩn bị, trong đó có một người họ Vương lớn tuổi, chức vụ là quản lí, ước hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, một vị khác ít tuổi hơn họ Trần, chức vụ là chủ nhiệm, đại khái xấp xỉ tuổi Khang Trọng Lâm, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, hai người bọn họ tóc đều rất gọn gàng, không biết có phải được chăm sóc hay không mà làn da vô cùng đẹp. Cô trò chuyện đơn giản cùng đối phương một lúc, đúng lúc ra phòng họp thì thấy Khang Trọng Lâm vừa vặn đẩy cửa tiến vào văn phòng.
“Tổng giám đốc, đại diện của công ty mỹ phẩm đã đến, đang ở phòng họp chờ ngài.”
“Được.” Khang Trọng Lâm gật gật đầu, đưa túi văn kiện cho cô, ý nói cô cất xong lập tức đi vào phòng họp.
Hoàng Nguyên Cần lập tức đến khu uống nước pha hai loai nước khác nhau, cà phê cùng trà Ô Long.
“Xin lỗi, quấy rầy.” Cô đem nước trà tiến vào phòng họp, đặt đồ uống yêu thích xuống bàn ở trước mặt mỗi người. Trong hai vị đại diện, Vương quản lí lớn tuổi thích uống trà Ô Long, Trần chủ nhiệm trẻ tuổi cùng Khang Trọng Lâm đều thích uống cà phê.
Vương quản lí vừa thấy trà Ô Long trên bàn, lập tức cầm lấy uống một ngụm. “Hoàng ŧıểυ thư pha trà thật hợp khẩu vị của tôi, lần nào uống cũng làm cho tôi thỏa mãn vô cùng.”
Hoàng Nguyên Cần cười meo meo nói:
“Ba tôi cũng thích uống loại trà này, cho nên tôi thường pha cho ông uống.”
Trần chủ nhiệm cũng hớp một ngụm cà phê. “Cà phê pha cũng rất ngon, độ ngọt vừa phải.”
“Đây không phải do kĩ thuật của tôi tốt, mà là cà phê hòa tan được sản xuất tốt.” Cô cười nói.
“Ít nhất sau khi được Hoàng ŧıểυ thư pha, hương vị sẽ khác đi.” Trần chủ nhiệm ngọt ngào nói.
“Trần chủ nhiệm thật hài hước.” Hoàng Nguyên Cần mỉm cười.
Nhìn thấy Hoàng Nguyên Cần cùng Trần chủ nhiệm trò chuyện vui vẻ với nhau, Khang Trọng Lâm ngồi ở một bên nhất thời híp mắt, hai tròng mắt lòe ra một chút nguy hiểm.
Anh bất động thanh sắc ở một bên trừng mắt Trần chủ nhiệm, không nghĩ tới tên mặt trắng như bột này lại để ý tới thư kí của anh, làn điệu dịu dàng kia khiến anh chán ghét.
“Đúng rồi! Hoàng ŧıểυ thư đến làm ở công ty mỹ phẩm của chúng tôi đi, dù sao chúng tôi cũng đang thiếu một thư kí, hơn nữa phúc lợi công ty của chúng tôi rất tốt, đồ trang điểm, sản phẩm dưỡng, spa cũng chỉ tính nửa giá với nhân viên thôi, bình thường phụ nữ rất thích làm ở công ty chúng tôi!” Vương quản lí cũng đến giúp vui.
“Đúng vậy! Như vậy chúng tôi có thể thường được uống đồ uống do Hoàng ŧıểυ thư pha, cuộc sống thật tươi đẹp!” Trần Vương Nhâm hưng phấn mà tiếp lời, còn theo bản năng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hoàng Nguyên Cần.
Hoàng Nguyên Cần sửng sốt, rất nhanh rút tay lại. Nghĩ những lời này chỉ là xã giao, nên chỉ mỉm cười không mở miệng đáp lại.
Nhưng Khang Trọng Lâm một bên nhìn thấy một màn này, lửa giận ngút trời lạnh lùng mở miệng:
“Thiếu thư kí ư? Tôi thấy hai người muốn bắt thư kí của tôi làm người pha trà thì đúng hơn!” Anh không khách khí trừng mắt nhìn hai gã đại diện. “Còn có, hai người đến tìm ŧıểυ thư uống cà phê sao? Nói chuyện ngọt xớt như vậy, mời đi khách sạn, đừng tới chỗ tôi.”
Lời này vừa nói ra, người ở đây lập tức hoá đá. Nguyên bản mọi người đều nghĩ đây chỉ là nói chuyện xã giao thôi, không ngờ Khang Trọng Lâm lại thốt ra lời khó chịu như vậy.
“Ách…” Vương quản lí đã sớm biết tính tình cổ quái của Khang Trọng Lâm nên lập tức hoà giải. “Tổng giám đốc, đều là hiểu lầm thôi, chúng tôi chỉ ca ngợi Hoàng ŧıểυ thư là một nhân tài.” Anh ta vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, nói xong lời cuối cùng còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
“Thật không?” Anh lạnh lùng hừ nói.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Trần chủ nhiệm nói tiếp: “Chúng tôi làm sao dám lấy đi trợ thủ đắc lực của ngài đi được, da cũng không bị ngứa nha.” Nói xong, Trần chủ nhiệm còn tự cho là hài hước cười ha ha, cho đến khi nhìn thấy hai mắt Khang Trọng Lâm lạnh như băng, tràn ngập tức giận mới lắp bắp im lặng, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng họp vô cùng xấu hổ, yên tĩnh không tiếng động.
Hoàng Nguyên Cần nhận thấy tình huống không ổn lập tức tìm lý do âm mưu trốn ra ngoài. “Mọi người tiếp tục họp đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, cô mới lén lút dán vào cửa, lén lút nghe lén xem bên trong có tiếng cãi nhau ẩu đả hay tiếng ném đồ gì đó hay không, như vậy cô mới có thể gọi bảo vệ vào phối hợp.