“Không ngờ anh Trọng Lâm lại chọn quen với cô.” Hạ Lâm oán giận trừng mắt nhìn Hoàng Nguyên Cần, tỏ vẻ chịu đả kích sâu sắc.
Từ sau khi gặp sự cố cái đinh, cô nàng không dám tìm gặp Khang Trọng Lâm, nhưng thói quen theo đuổi đã nhiều năm sao có thể sớm thay đổi, cho nên cô ta đã phái người lén lút theo dõi Khang Trọng Lâm, nhưng cô ta lại không ngờ phát hiện được Khang Trọng Lâm đang ở bên cạnh Hoàng Nguyên Cần.
“Anh ấy rất có mắt chọn người, cho nên mới chọn tôi.” Hoàng Nguyên Cần nói phóng đại.
Thật ra sau khi ở bên cạnh Khang Trọng Lâm, cô đã sớm biết chuyện giữa Khang Trọng Lâm là Hạ Lâm. Sau khi hiểu được Khang Trọng Lâm quả thực cự tuyệt Hạ Lâm, nhưng khi thấy Hạ Lâm cứ muốn lại tiếp cận Khang Trọng Lâm, cô hoàn toàn không hiểu được tại sao.
Sau, nghe nói Hạ Lâm đang có mối quan tâm khác, lực chú ý đã bị dời đi, hôm nay lại chạy tới khóc lóc với cô, chắc hẳn là do cô ta không cam tâm và vẫn còn kiêu ngạo muốn phá bĩnh, thật ra cô đã sớm đối với Khang Trọng Lâm không để ý những chuyện tình như vậy.
Hạ Lâm tức giận trừng mắt liếc nhìn cô. “Hoàng Nguyên Cần, tôi nói cho cô biết một chuyện.”
“Chuyện gì? Cô nói đi!”
“Tuy rằng chúng ta học cùng một khóa, nhưng tôi chưa từng thích cô.” Hạ Lâm kêu lên.
“À, không sao cả.” Hoàng Nguyên Cần nhún vai. Dù sao hai người họ cũng không có giao tình gì, đối với cô mà nói chuyện này chả có gì. Trên đời này không có biết bao nhiêu người qua lại bên cạnh bản thân, luôn luôn có một số người không hợp với mình.
Hạ Lâm thấy cô không phản ứng, lại nhịn không được lớn tiếng nhắc lại. “Sao anh Trọng Lâm lại chọn yêu cô cơ chứ? Cô không đẹp, không thông minh, không nổi bật, chỉ là một kẻ nghèo kiết xác bình dân, sao anh ấy lại coi trọng cô chứ?!”
Đây là điều mà cô ta suy nghĩ mãi không ra, nếu Khang Trọng Lâm chọn một thiên kim ŧıểυ thư thì cô không nói gì, nhưng anh lại chọn một người chẳng có gì tương xứng là Hoàng Nguyên Cần.
“Thật ngượng.” Hoàng Nguyên Cần hoàn toàn tỏ ra lơ đễnh, cười hì hì nói: “Nhất định là mắt anh ta như con sò cụp miệng, mới có thể coi trọng người tầm thường như tôi.”
Dù sao hiện tại cô là người Khang Trọng Lâm lựa chọn để yêu, những lời phê bình ghen ghét của người ngoài, cô đều mắt điếc tai ngơ.
“Thật sự là rất kì quái!” Hạ Lâm nhịn không được thét chói tai.
“Có gì mà kì quái, sức hấp dẫn của tôi người bình thường không thể chống cự, cô không biết sao?” Cô lại mặt dày tự thổi phồng bản thân.
“Cô thật không biết xấu hổ!” Hạ Lâm ngây thơ kêu lên.
“Hạ Lâm, bạn học vô duyên, cô cũng không nên ở đây nói lớn tiếng nói bậy, mong là cô hãy duy trì chí chất nhã nhặn của mình được không?” Cô tỏ ra thần bí nhìn cô ta. “Nghe nói gần đây máy tay phóng báo lá cải hay lui tới nhà ăn, trăm ngàn lần cô đừng để bị chụp lại ảnh, lỡ may…”
“Lỡ may cái gì?” Hạ Lâm lo lắng hỏi.
“Cô có biết dạo này máy tay báo lá cải rất độc địa, lúc nào cũng phát biểu bừa bãi, nói không chừng việc hôm nay cô to tiếng lại bị lời văn của bọn họ viết thành một tiêu đề về một người phụ nữ ghen tuông, biến thân thành một kẻ chanh chua chửi đổng.”
Hạ Lâm cứng lại, vội ngậm miệng lại, đoan chính ngồi xuống, mỉm cười tao nhã.
“Đúng rồi, đúng là như vậy, chúng ta nói chuyện nên duy trì dáng vẻ như vậy, sẽ không để cho người ta viết bậy bạ.” Hoàng Nguyên Cần rất muốn quay đầu cười ầm lên, may mắn là cô là người bình thường, không thì sống như vậy cũng thật vất vả.
“Đúng vậy! Bọn báo lá cải đó như là quỷ hút máu, nhất định tôi sẽ không để bọn họ nắm được nhược điểm.” Hạ Lâm cũng khó chịu kể lể. “Lần trước tôi tham gia một chương trình thời trang, vì cảm thấy quá hâm mộ nhà thiết kế mà chạy tới tính ôm ông ta, kết quả mớ báo lá cải kia lại độc ác viết rằng tôi nổi lên thú tính, cười da^ʍ đãиɠ hôn người ta…. Khiến cho tôi bị ba tôi mắng.”
Nói đến mấy tờ báo lá cải, vẻ mặt Hạ Lâm tỏ ra tội nghiệp và chua xót vô cùng, hồn nhiên quên mất mình đang tìm Hoàng Nguyên Cần tính sổ.
Hoàng Nguyên Cần cũng vô cùng đồng tình. “Thật thảm, nhưng mà đối phó với bọn họ chỉ có biện pháp là giữ gìn bản thân, có như vậy mới không bị họ tóm gáy, đúng không?”
Nghe lời an ủi của Hoàng Nguyên Cần, trong phút chốc Hạ Lâm tỏ ra nghi hoặc, cô ta quay qua chăm chú nhìn người bạn cùng trường tầm thường của mình.
“Hoàng Nguyên Cần, tôi còn tưởng cô khó ở chung, nhưng hiện tại tôi lại đột nhiên phát hiện, hóa ra cá tính của cô cũng rất tốt.”
Hoàng Nguyên Cần phì cười, lại lập tức đứng đắn. “Cô cứ ở gần tôi lâu, sẽ nhận ra nhiều ưu điểm của tôi.”
Hạ Lâm ngập ngừng một lát mới nói:
“Vốn dĩ tôi nghĩ việc cô đoạt lấy anh Trọng Lâm là một tội ác quá lớn, cũng là khiêu khích quá lớn đối với tôi, không biết vì cái gì, hiện tại tôi lại không cảm thấy khó chịu.”
“Ồ?”
“Tuy rằng cá tính của cô kì lạ khó hiểu, tầm nhìn hạn hẹp, hơn nữa luôn làm theo ý mình, nhưng có lẽ chỉ cô mới hiểu tôi đang nghĩ gì.”
“…” Hoàng Nguyên Cần bất đắc dĩ thở dài, Hạ Lâm vừa mới nói cô có tính cách tốt, ngay sau đó lại nói cá tính cô khó hiểu. Ô, tính tình thiên kim ŧıểυ thư quả như thời tiết mùa hè, thật hay thay đổi!
“Nếu không phải anh Trọng Lâm không có mắt nhìn như vậy, tôi cũng không muốn mình chỉ có tình cảm đơn phương hoa cỏ.”
Hoàng Nguyên Cần mở to mắt chớp chớp, cá tính trời sinh bỡn cợt của cô khiến cô nhịn không được phụ họa:
“Đúng đúng, cô xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ, còn có biết bao nhiêu danh môn thứ hai, thứ ba, thứ tư để cô chọn, thân gia bối cảnh đều xuất sắc hơn Khang Trọng Lâm, hơn nữa nhất định còn yêu cô đến chết.”
“Đúng vậy! Những lời cô nói chính là những điều tôi đang nghĩ.” Hạ Lâm đang rưng rưng lại tỉnh táo lại. “Thật ra tôi đã sớm thích một người, lúc còn đi học tôi và anh ta thường bên cạnh nhau, nhưng mà anh ta là người nɠɵạı quốc, lại không có gia thế tốt… Nếu không phải ba tôi luôn quản lí tôi nghiêm ngặt, tôi cũng không dời mục tiêu của mình. Hơn nữa mắt nhìn của anh Trọng Lâm thật kém, điều kiện cũng kém, mất tư cách theo đuổi tôi rồi.”
Khóe miệng Hoàng Nguyên Cần hơi nhếch, không biết nên cười hay nên nhịn.
Hạ Lâm lại kiêu ngạo tiếp tục nói:
“Vài hôm nữa tôi sẽ chỉnh đốn lại diện mạo, spa toàn thân, sau đó bay đi tìm người trong lòng mình, anh ấy so với Trọng Lâm còn đẹp trai hơn một trăm lần, lại còn là người đàn ông tốt.”
“Cố lên! Cố lên!” Hoàng Nguyên Cần vui vẻ ở một bên phất cờ hò reo. “Mau đi!”
Vào giữa mùa hạ, mỗi ngày bình ổn trôi qua, cảm tình của Khang Trọng Lâm và Hoàng Nguyên Cần cũng ngày càng ổn định. Bởi vì Khang Trọng Lâm vừa đấm vừa xoa, cô cũng bàn với anh chuyện ở chung, tính toán ngày, hai người bên nhau cũng gần một năm.
Hôm nay, Tân Khải bị ba mình phái đi trấn thủ ở Mĩ gần nữa năm gọi điện thoại hẹn cô đi ăn tối, cũng đúng lúc Khang Trọng Lâm đi miền Nam công tác, cho nên Hoàng Nguyên Cần quyết định gạt anh một mình đi đến cuộc hẹn, dù sao cũng không cần nói cho anh biết, anh sẽ không ghen lung tung. Sau đó, Tân Khải biết chuyện cô và Khang Trọng Lâm cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng rất phong độ chúc mừng bọn họ.
Thật ra anh ta luôn có tình cảm tốt với Hoàng Nguyên Cần, nhưng lại không muốn chia tay bạn gái, dù sao vì để ý một thân cây mà buông tay cả khu rừng không phải là tác phong của anh. Nhưng mà hiện tại biết anh họ và cô đang ở bên nhau, anh ta cũng rất vui.
Hoàng Nguyên Cần tự cho là chuyện cô vụng trộm đi ăn với Tân Khải có thể dấu được Khang Trọng Lâm, lại không ngờ Tân Khải lại gọi điện thoại cho Khang Trọng Lâm, chúc mừng anh và cô yêu nhau.
Khang Trọng Lâm biết cô lại một mình đi ăn tối với Tân Khải, vô cùng tức giận. Tuy rằng Tân Khải chủ động gọi điện thoại chúc mừng tình cảm của bọn họ, nhưng anh vẫn chưa có cách nào quên được chuyện Tân Khải tặng hoa cho Hoàng Nguyên Cần, càng không thể không để ý tới việc cả hai người rất thân thiết với nhau. Hơn nữa anh dám cá rằng, trước kia Tân Khải cũng có ý với cô, nếu không sẽ không tìm cách gặp cô nhiều lần như vậy.
“Sau này em ít gặp Tân Khải đi.” Đến nửa ngày làm việc, rốt cục Khang Trọng Lâm không để đè nén được sự ghen tuông trong lòng, quyết định ra quyết sách với Hoàng Nguyên Cần.
“Vì sao? Anh ấy là em họ anh đó.” Hoàng Nguyên Cần vô tội nói.
“Không phải lần trước em đồng ý với anh không ăn cơm với người đàn ông khác?”
“Nhưng mà, Tân Khải là em họ anh, không tính là người đàn ông khác!”
Anh im lặng một lát, con ngươi đen u ám nhìn cô chăm chú một lúc mới tiếp tục nói:
“Công ty cậu ấy gần đây bầu lại ban giám đốc, cho nên cậu ta rất bận, chờ một thời gian nữa hãy tìm cậu ấy.”
“Phải không?” Cô buồn bực nhìn anh. “Nhưng sao đàn anh nói là cuối tuần rảnh, anh ấy mời chúng ta đi ăn cơm?”
“Cậu ta nhàn rỗi vậy sao?” Có lẽ anh nên gọi điện thoại, nói cậu ta không hẹn nữa.
“Bởi vì anh ấy nói có một nhà hàng đồ chay khá ngon, cho nên mới mời chúng ta tới ăn.”
“Anh không rảnh.” Anh thẳng thừng nói.
“Em tự đi.”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Anh nói không được là không được.” Anh định đoạt. “Hơn nữa tuy rằng Tân Khải là người nhà, nhưng cậu ta vẫn là đàn ông, em lại đi ăn với đàn ông khác à? Chẳng lẽ em không nghĩ tới anh sẽ để ý tới sao?”
“Anh ghen sao?” Cô hồ nghi hỏi, tuy rằng bị anh trừng mắt đến lức da đầu run lên.
“Hoàng Nguyên Cần!” Anh nhịn không được rống giận.
“A… Đột nhiên em thấy đau bụng. Nhất định là do ăn đồ chay quá nhiều, em muốn đi WC.” Nói xong chạy nhanh như chớp vào WC, để anh đứng lại một mình thở dài.
Khang Trọng Lâm quả thực tức giận chuyện cô không coi lời anh ra gì, cho nên cả ngày đều lạnh lùng với cô. Hoàng Nguyên Cần cũng không để ý, dù sao ở chung mấy tháng nay, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách của anh. Anh là một người có cá tính kiêu ngạo, đại khái là lần đầu tiên có người không nghe lời anh! Cho nên anh cũng phải dùng tới phương thức này cứu giúp lòng tự trọng của mình.
Tuy nhiên dù cô đã tìm hiểu tính cách quỷ dị của anh, cũng không có nghĩa là người khác cũng biết, cho nên cả công ty nguyên một ngày chìm trong không khí âm u, mọi người không dám tùy tiện vui đùa, ngược lại còn phải im lặng làm việc.
Từ ngân hàng trở về, ŧıểυ Phân hết nhìn đông lại nhìn tây một hồi mới tò mò:
“Tổng giám đốc đi chủ trì hội nghị rồi?”
“Ừ.”
“Tổng giám đốc làm sao vậy? Tâm tình ngày hôm qua còn tốt vậy, sao đột nhiện tâm tình hôm nay lại như vậy?” ŧıểυ Phân tới gần cô, kề tai nói nhỏ. “Không có việc gì làm sinh nhàm chán?”
Thật ra Khang Trọng Lâm là người dễ ở gần, nếu tâm tình anh tốt, còn có thể tăng lương, mời rượu, hoặc là nói vài câu hài hước, nhưng một khi công việc có trục trặc hay quá nhàm chán, lại bắt đầu thể hiện bản chất độc tài, nếu không phải ban xuống một đống việc, hoặc là lên cơn đập phá vài thứ, mấy tháng gần đây cô đã nắm rõ cá tính của anh.
“Tôi cũng không biết, bệnh thiếu gia của anh ra mỗi lần phát tác là như vậy!” Hoàng Nguyên Cần thuận miệng nói.
“Vậy là sao?”
“Cô không phát hiện ra sao?” Hoàng Nguyên Cần cười hì hì nói. “Mặc dù tổng giám đốc là người tài hoa, có năng lực, nhưng lại là người kì dị siêu cấp, tâm tình không tốt sẽ trừng mắt mọi người, công tác không có tính thử thách sẽ không nhận, ngay cả rau dưa trong bữa trưa, đối tác đẹp trai như vậy anh ta cũng xoi mói cho bằng được, không phải là bệnh thiếu gia thì là gì?” Những lời cô nói không phải là bịa đặt, những lời này đều có căn cứ nha!
“Nhưng bởi vì tổng giám đốc có bản lĩnh, cho nên dù anh ta làm chuyện gì, mọi người cũng không cảm thấy ngán, ngược lại cảm thấy anh ấy rất ngầu, siêu tính cách.” ŧıểυ Phân nói, hai mắt sáng lên.
“Bởi vì cái sự sùng bái mù quáng của các cô, mới có thể tạo nên tính cách cổ quái của anh ta. Cô đã quên lúc trước biệt hiệu của anh ta là đại ma vương sao?” Hoàng Nguyên Cần cố ý nói xấu hình tượng của anh với đồng nghiệp. “Thật ra anh ta rất xấu tính, thích trêu cợt người khác, cá tính tự cao tự đại, bản tính chiếm đoạt cao, hơn nữa lại hay ghen.”
“Ghen?” ŧıểυ Phân nhíu mày. Hoàng Nguyên Cần mới phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng bổ sung: “Hơn nữa tôi phát hiện một bí mật độc ác.”
“Bí mật gì?” Vừa nghe hai chữ bí mật, ŧıểυ Phay quên ngay truy vấn chuyện ghen.
Cô ngừng lại một lát tỏ vẻ huyền bí, sau đó chậm rãi nói:
“Tổng giám đốc chỉ cần bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sẽ trở nên siêu cấp ác liệt, sau đó đày đọa người.”
“Có hả?” Vẻ mặt ŧıểυ Phân hoài nghị, cho tới giờ cô chưa từng thấy tổng giám đốc như vậy. Cho nên hơi cảnh giác.
“Có mà.” Cô dùng sức gật đầu. “Lần trước anh ta gọi tôi tới nhà làm báo cáo bản vẽ, thế mà lại mời tôi ăn bánh ngọt!”
ŧıểυ Phân không lưu ý chuyện Hoàng Nguyên Cần tới nhà tổng giám đốc, ngược lại còn ngạc nhiên về vụ bánh ngọt.
“Là loại bánh ngọt quỷ quái nào?” Sao nghe như trò đùa trẻ con vậy?
“Vừa đắng vừa ngọt.” ŧıểυ Phân nghe vậy cau mày le lưỡi.
“Nhất định rất ghê tởm.”
“Rất ghê tởm đúng không! Nhưng mà tôi vẫn nhẫn nại nuốt vào.” Hoàng Nguyên Cần kiêu ngạo nói.
“Thật là đáng thương.” ŧıểυ Phân đồng tình nhìn cô.
“Thật ra còn đáng thương hơn.” Hoàng Nguyên Cần dường như cố ý nhào nặn lên một thủ trưởng ngược đãi tinh thần. “Có một lần anh ta mời tôi ăn một loại kẹo đậu.”