Mạnh Thiên Bình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tỉnh lại cảm giác đầu tiên là mệt không tả nổi, còn ngủ chưa đã giấc, toàn thân đau nhức.
Đầu cô ngắn ngủi vài giây hoàn toàn trống rỗng, không hiểu vì sao mình lại mệt như vậy, sau đó, hình ảnh tối qua hiện lên trong óc như đại hồng thủy, làm cô đột nhiên ngẩn ngơ.
Đêm qua……
Cô không ngăn được xốc chăn lên, thấy cả người trần trụi, nên chắc chắn không phải mơ?
Tối hôm qua về nhà xong, bọn họ bước thẳng vào cổng, cửa trước vừa đóng, Dịch Tử Xá cứ như ăn phải thuốc kích thích hoặc thuốc tráng dương gì gì đó?
Kích tình thình lình xảy ra làm cô cản không được, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân gì làm anh tự nhiên “thú tính” hơn, không ngừng muốn cô?
Càng nhớ lại hai má cô càng nóng, cô đưa tay áp vào má, muốn hạ nhiệt 1 chút, kết quả 2 tay cũng bị nóng theo.
“Reng reng…..”. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn lướt qua màn hình, không khỏi cảm tạ người phát minh ra điện thoại, vì cô không muốn nhận cuộc gọi của Dịch Tử Xá lúc này. Rất là ngại.
Là mẹ gọi tới.
“Alo?”. Cô tiếp.
“Tiểu Bình sao?”. Có lẽ cô vừa tỉnh ngủ nên giọng quá khàn, bà Mạnh mơ hồ không xác định được.
“Đúng, con đây mẹ”.
“Giọng con sao lạ vậy, giống như vừa tỉnh ngủ?”.
Thì cô vừa tỉnh ngủ đó thôi, nhưng nhìn đồng hồ bên cạnh cô không dám thú nhận, vì sắp hơn 12 giờ trưa, trời ơi là trời!
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?”. Cô đánh trống lảng.
“Đúng rồi!”. Bà Mạnh đột nhiên kêu lên, giống như vừa mới nhớ ra chuyện gì. “Con nhanh tới đây”. Bà sốt ruột.
“Có quá trời người đang mang quà tới nhà mình, phòng khách ngập trong quà rồi, mẹ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa bọn họ vẫn đang tới tiếp, lại tới nữa nè”.Giọng bà Mạnh bối rối.
“Sao lại vậy? Cái gì thế? Họ có nói người gửi là ai không?”. Cô nhíu mày.
“Bọn họ nói là Tử Xá gọi người đưa tới. Có TV, tủ lạnh, lò vi ba, lò nướng, máy sưởi, còn có cả máy lạnh”.
Mạnh Thiên Bình ở đầu bên này cứng họng không nói nên lời.
Dịch Tử Xá gọi người đưa tới?
Đây là chuyện gì, vì sao anh muốn đưa nhiều đồ về nhà mẹ quá vậy, có ý gì? Ý nghĩa gì đặc biệt sao? Có phải liên quan đến “nhiệt tình” đêm qua không?
“Tiểu Bình, con có nghe mẹ nói không?”. Cô im lặng khiến bà Mạnh hỏi.
“Có”. Cô vội hoàn hồn. “Mẹ, con gọi cho ảnh trước đã, hỏi ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi lại gọi lại cho mẹ được không?”.
“Được, mẹ chờ điện thoại của con”.
Gác máy với mẹ, Mạnh Thiên Bình lập tức xuống giường mặc quần áo, đi đến phòng khác tìm túi xách bị rớt do Dịch Tử Xá nổi cơn tối qua.
Túi xách rớt ở sofa, còn quần áo cả 2 thì không thấy đâu, cô tưởng anh quẳng nó vào rổ đồ bẩn. Anh xuất thân giàu có, trà đến đưa tay cơm đến há mồm, cái gì cũng không làm, đại thiếu gia làm biếng.
Tìm được di động trong túi xách, cô mở máy, thấy trên màn hình báo có tin nhắn mới, là Dịch Tử Xá gửi.
Cô hoài nghi ấn mở, nội dung tin nhắn lập tức xuất hiện.
Rất ngắn, chỉ vài chữ, trên thực tế là 5 chữ.
Vợ à, anh yêu em.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn 5 chữ ngắn ngủn, cố gắng, cố gắng thật nhiều mà không thở nổi.
Hô hấp ngừng, không khí vốn đang lưu chuyển quanh cô cũng ngừng, tim cô đập loạn không có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng lúc đập càng nhanh, đập bình bịch kịch liệt.
Bình tĩnh……. Bình tĩnh lại……
Vợ à, anh yêu em.
Cái này thật là tin nhắn anh gửi cô sao? Cô có nhìn lầm người gửi rồi không?
Cái này là thật lòng anh sao? Hay có người dùng điện thoại của anh chọc cô?
Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh gọi cô là vợ, nhưng tối qua, hình như anh có gọi cô như thế, ngay lúc cô bị anh làm mệt sắp ngủ, sắp bất tỉnh tới nơi……
Vợ à, anh thích hương vị của em. Vợ à, anh thích giọng nói của em. Vợ à…. Vợ à….. Anh thích em….. Anh yêu em……
Lòng cô lung lay vì kí ức tối qua.
Cô tự tưởng tượng ra? Hay anh thật đã nói với cô 3 chữ này?
Nước mắt nhòe hết tầm mắt, cô nhịn không được khóc vì quá vui, không tin nổi anh ấy yêu cô, đây đúng là thật chứ? Nhiệt tình tối qua, còn đưa quà tới nhà mẹ đẻ cô, còn cả tin nhắn này…..
Là thật, anh ấy yêu mình, anh ấy yêu mình.
Một mình vừa khóc vừa cười trong phòng khách 1 lúc, cô mới nhớ ra chuyện phải gọi điện cho Dịch Tử Xá.
Cô hít hít cái mũi, đằng hắng giọng, xác định sẽ không tố cáo mình vừa khóc, mới gọi điện cho anh, kết quả tổng đài thông báo đầu bên kia đã tắt máy.
Sao có thể tắt máy? Hết pin à?
Suy nghĩ 1 chút, cô đến thư phòng tìm số điện thoại công ty anh.
Căn phòng bị khóa trái lúc trước là thư phòng kiêm phòng làm việc của anh, vì từng có nhân viên vệ sinh nhận hối lộ mà đánh cắp bản sao hợp đồng kinh doanh của công ty, tiết lộ cơ mật nên anh mới khóa trái nó lại. Bất quá chị A Thanh chưa dám làm gì đã chủ động nghỉ việc, anh không khóa phòng nữa.
Mạnh Thiên Bình ngẩn ra, đến bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra 1 sự kiện, anh tin tưởng cô, không hề đề phòng.
Vì sao?
Thời gian họ quen biết không dài, chẳng hiểu gì về đối phương, vì sao từ nửa tháng trước anh đã không thèm đề phòng cô nữa?
Đáp án rất đơn giản.
Anh nói đúng, cô thật là kẻ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy mà trước nay cô chẳng biết gì, tới tận bây giờ nghe anh thông báo rồi mới hậu tri hậu giác tỉnh ra, hiểu được anh đã sớm yêu mình, thậm chí trước lúc cô yêu anh, anh đã yêu cô rồi.
Mũi lại cay cay, Mạnh Thiên Bình cố hít hít, không cho phép lại rơi nước mắt lần nữa.
Điện thoại.
Đúng rồi, cô đang tìm số điện thoại công ty anh, gọi cho anh, mẹ còn đang chờ tin tức từ cô.
Đi vào thư phòng, cô thấy 1 phong thư trên bàn làm việc của anh, mặt trên phong bì có in số điện thoại công ty.
Cô trực tiếp nhấc máy bàn ấn số, sau đó có hướng dẫn từ đường dây, yêu cầu nhấn phím 0 để nhân viên tiếp chuyện, vì cô không biết số nội bộ của anh.
“Xí nghiệp Đạt Uy kính chào quý khách”. Điện thoại lập tức có người tiếp.
“Chào chị. Xin phiền chị có thể chuyển điện thoại đến 1 người cho tôi không?”. Cô hỏi.
5 giây sau – “Xin hỏi lý do tìm người của quý khách ạ?”. Đối phương hỏi lại lần nữa.
“Tôi là Mạnh Thiên Bình, chị cứ nói vậy là được”. Mạnh Thiên Bình đổi cách trả lời.
“Xin quý khách chờ 1 chút”. Đối phương nói xong, để cô nghe nhạc chờ thật lâu mới tiếp điện thoại lại, trả lời cô. “Chị Mạnh, tổng giám đốc hiện tại đang bận, không rảnh tiếp điện thoại. Có thể phiền quý khách lưu lại số điện thoại không, tôi sẽ báo lại cho tổng giám đốc ngay khi có thể”.
Mạnh Thiên Bình vừa nghe đã biết ngay đối phương nói dối, vì Dịch Tử Xá thật đâu cần cô lưu số điện thoại lại cho anh?
“Không cần, cảm ơn chị”. Cô trả lời, sau đó ngắt điện thoại.
Xem ra gọi điện tới công ty tìm anh căn bản không được, trừ phi cô xác minh chính xác mình là vợ Dịch Tử Xá, nhưng vấn đề là có bao nhiêu người biết anh đã kết hôn?
Mày nhăn lại, cô đăm chiêu nhấn gọi lại cho anh, nhưng vẫn đang tắt máy.
Xem ra, chỉ còn lại 1 cách duy nhất, đó là trực tiếp tới công ty tìm anh.
Gọi trước cho mẹ, Mạnh Thiên Bình rửa mặt chải đầu, thay trang phục ngoài, ghi địa chỉ công ty anh vào giấy và ra khỏi cửa.
♥
Đài Bắc tấc đất tấc vàng, mà xí nghiệp Đạt Uy có thể xây ở khu đất lớn đến mức như thế, Mạnh Thiên Bình choáng váng.
Bây giờ, cô rốt cuộc biết vì sao lúc trước anh cho cô mượn 100 vạn không suy nghĩ, vì sao thường cười nhạo cô không dám quẹt thẻ mỗi khi ra ngoài mua sắm, vì sao hay nói “không đáng kể”, vì anh có rất nhiều tiền, nhiều đến mức cô không tưởng tượng được.
Anh và cô thật khác biệt như mây trắng và bùn đen, như trời và đất, nhưng anh lại nói anh yêu cô. Mạnh Thiên Bình cô rốt cuộc tích được bao nhiêu phúc mà đời này mới có thể gặp anh, yêu anh, rồi được anh yêu? Cô thật là….
Lắc đầu, bỏ ra khỏi ngực cảm xúc phức tạp, cô nhắc nhở chính mình mục đích đến đây, sau đó hít sâu 1 hơi, bắt đầu bước, vào tòa nhà nguy nga vĩ đại trước mắt.
Đại sảnh lầu 1 rộng mở thoải mái, 3 nhân viên bảo vệ tuần tra tới lui, ánh mắt dừng lại trên người cô 1 chút, xác định cô vô hại rồi mới chuyển chỗ khác.
Cô đi vào thang máy, nhấn tầng xí nghiệp Đạt Uy.
Thang máy nhanh chóng đi lên, trong chốc lát đã dừng lại nơi cần tới.
Cửa thang máy mở, cô bước ra khỏi, đập vào mắt là bảng tên công ty thật lớn 4 chữ vàng “Xí nghiệp Đạt Uy” và logo in trên tường, nhìn rất chuyên nghiệp và vĩ mô. Mặt tiền thiết kế quầy tiếp tân, 2 cô gái xinh đẹp ngồi sau quầy, tươi cười như nắng xuân.
Đúng là xí nghiệp Đạt Uy khí thế bức người lại khéo tạo thân thiện.
Cô sửa sang quần áo, đi đến bên quầy.
“Kính chào quý khách”. Cô tiếp tân xinh đẹp khẽ gật đầu chào, mỉm cười tiếp đón.
Mạnh Thiên Bình cũng mỉm cười lại 1 cái, mới mở miệng nói. “Chào chị, tôi tìm tổng giám đốc Dịch Tử Xá, có thể phiền chị thông báo 1 tiếng được không?”.
“Thực xin lỗi, quý khách có hẹn trước không ạ?”. Cô tiếp tân xinh đẹp lại mỉm cười.
“Không có, nhưng chỉ cần báo với anh ấy tôi là Mạnh Thiên Bình. Phiền cô”. Cô khách khí nói.
“Được, xin quý khách chờ cho 1 chút”.
Gật gật đầu, Mạnh Thiên Bình cảm thấy may mà cô tự mình tới, vì vừa nghe cô tiếp tân mở miệng chào, cô đã nhận ra ngay lập tức đây chính là giọng nói của người đã gạt cô là anh đang họp. Trong điện thoại không thể nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cô có thể cho qua, mặc kệ chị ta, nhưng khi đã mặt đối mặt, cô không tin chị ta còn dám làm vậy.
“Alo, thư ký Trầm đó sao? Dưới quầy có 1 vị khách tên Mạnh Thiên Bình muốn gặp tổng giám đốc, cô ấy nói chỉ cần nói tên cô ấy cho tổng giám đốc, tổng giám đốc sẽ chịu gặp”. Cô tiếp tân nói trong microphone. “Được. Dạ. Được. Tôi biết rồi ạ”.
Chị ta cúp điện thoại, Mạnh Thiên Bình nhìn chị ta không chuyển mắt, chờ kết quả.
“Chị Mạnh, thực xin lỗi. Thư ký Trầm nói tổng giám đốc hiện đang họp, trong khoảng thời gian ngắn chắc không gặp được. Quý khách có muốn để lại số điện thoại hoặc hẹn trước không ạ?”.
“Có thể để tôi vào chờ anh ấy không?”. Cô trực tiếp hỏi, không muốn vòng vo vấn đề với chị ta.
“Cái này… Chỉ sợ khó ạ”.
“Có gì khó, tôi là phần tử khủng bố đe dọa tính mạng tổng giám đốc công ty chị sao? Tôi không ngại cho chị khám người, xác định xem trên người tôi có bomb có xăng hay bật lửa không”.
“Quý khách, chị làm vậy chúng tôi sẽ rất khó xử”.
“Tôi không muốn làm khó các chị, nên các chị cũng đừng làm khó tôi”. Mạnh Thiên Bình cố gắng nhẫn nại hết mức có thể. “Thật sự chỉ cần nói với Dịch Tử Xá là có Mạnh Thiên Bình tìm anh ấy là được, làm ơn đi, chị có thể chứ?”.
“Vừa rồi hẳn chị đã thấy, tôi đã thông báo rồi, nên không thể làm gì hơn”.
“Bực mình quá!”. Cô rốt cuộc nhịn không được rủa 1 tiếng, vì cô nhịn nữa chắc nội thương luôn quá.
Bực mình quá đi! Cô muốn gặp Dịch Tử Xá 1 chút thôi, khó vậy sao?
Chuyển mắt, cô bước thẳng vào cánh cửa văn phòng bên cạnh quầy tiếp tân, cầu người không được chi bằng tự mình làm.
“Chị ơi, chị không vào được!”. Cô tiếp tân xinh đẹp phía sau cô hét lớn.
Mạnh Thiên Bình có tai như điếc, ngược lại càng chạy nhanh hơn, trong nháy mắt đã lướt qua cửa thủy tinh, xông vào trong công ty người ta. Phần kế tiếp : văn phòng Dịch Tử Xá ở đâu?
Cô còn do dự không biết nên quẹo trái, quẹo phải hay chạy thẳng phía trước, giọng nói cao vút của cô tiếp tân lại vang lên sau lưng. “Chính là cô ta!”. Đồng thời cánh tay cô bị người khác siết chặt.
“Chị à, mời chị ra ngoài có được không? Nếu không ra, chúng tôi sẽ kêu bảo vệ tới”. Giọng đàn ông uy hiếp.
Mạnh Thiên Bình thật sự muốn thét chói tai, nhưng tiếng nói quen thuộc thình lình vang lên ngăn cô lại.
“Các người đang làm gì đó? Buông cô ấy ra!”.
Giọng người trời chắc cũng chỉ tới đó thôi? Cô đoán trong lòng.
Cô lập tức quay đầu, thấy Dịch Tử Xá nhanh chóng chạy tới bên người cô, một tay gạt tay người đàn ông kia ra, một tay ôm cô vào lòng, sau đó trừng mắt về phía 3 người kia – 1 nhân viên nam & 2 cô tiếp tân vừa đuổi theo cô.
“Các người đang làm gì đó?”. Anh hét lên giận dữ, thanh âm cực lớn, hung hăng, làm 3 người kia co rúm lại. “Các người biết cô ấy là ai không?”. Anh rống tiếp. “Cô ấy là vợ tôi!”.
Tuyên ngôn đột ngột chấn động lòng người, bao gồm tất cả những người trong phạm vi tiếng rống của anh có thể chạm tới.
Tổng giám đốc kết hôn? Cô gái bé nhỏ thanh tú kia là phu nhân tổng giám đốc? Nhìn cô ấy nhỏ như nữ sinh trung học vậy, quan trọng là, cô ấy không sợ tiếng rống gầm gừ chấn động trời đất của tổng giám đốc?
Đáp án lập tức được xác nhận.
“Bà xã, sao em lại tới đây?”. Tiếng nói dịu dàng trước nay chưa từng có phát ra từ miệng Dịch Tử Xá, làm mọi người ở hiện trường ngẩn ra lần 2 – à không phải, là sợ hãi mới đúng.
Đó là tổng giám đốc thích rít gào của bọn họ à? Không thể nào. Lông mày của tất cả đều nhướng lên cao, bộ dạng như bị ma nhập, trợn mắt há hốc mồm.
Mạnh Thiên Bình thiếu chút nữa phụt cười.
Mấy người này bị sao vậy? Cô tiếp tân xinh đẹp kia nhận ra mình đắc tội phu nhân tổng giám đốc mà cực kì sợ hãi cô còn hiểu được, chứ mọi người còn lại? Vì sao cũng mất hồn? Đúng là buồn cười quá.
“Em nhìn gì đó?”. Không thích cô nhìn người khác, Dịch Tử Xá đưa 2 tay quay mặt cô hướng mình.
Cô cười với anh, ánh mắt vì nhớ tới tin nhắn lúc trước mà mềm dịu hẳn đi.
“Em tưởng anh đang họp”. Cô nhẹ giọng.
“Đúng rồi, nhưng đang trong thời gian nghỉ thì vô tình nghe có 1 cô gái kì quái tới tìm anh”. Nói đoạn, anh nhìn cô nhăn mặt. “Sao em không nói em là vợ anh? Còn bị người ta coi là kì quái”.
“Em nói ra sợ người ta không tin, còn tưởng em bị điên”.
“Không tin cũng được, ít nhất có thể gọi anh chứng thực chứ không dám động tay động chân với em”. Nói xong, anh nhịn không được trừng mắt nhìn anh chàng dám động tay động chân với vợ mình, đối phương lập tức sợ tới mức nổi da gà.
“Có nơi nào nói chuyện được không?”. Mạnh Thiên Bình hỏi anh, cảm thấy nếu bọn họ không rời đi, 3 người kia thể nào cũng sợ phát khóc.
“Đương nhiên”. Anh gật đầu, vòng tay ra sau lưng cô, cùng bước vào thang máy.
“Chúng ta đi đâu?”. Cô mờ mịt.
“Văn phòng anh ở tầng 28”.
Cô trợn mắt, cô mới tới tầng 25, chưa phân trần gì đã xông vô thì tìm làm sao? Thật muốn té xỉu.
♥
Thang máy đi lên tầng 28, Dịch Tử Xá dìu cô bước ra, lướt qua vài người, thấy tổng giám đốc ôm 1 cô gái đi qua trước mặt, mặt họ lập tức biến quái dị, vẫn cố giả bộ không có việc gì, để mặc họ bước vào văn phòng.
Văn phòng anh rộng quá sức tưởng tượng, rõ ràng được thiết kế cùng kiến trúc sư với căn nhà, sáng ngời, rộng mở, đơn giản, hiện đại, còn sơn màu xanh – màu anh thích nhất.
Cửa phía sau vừa đóng lại, Mạnh Thiên Bình đã lập tức bị anh ôm vào lòng, hôn lên môi.
Cô hơi bất ngờ, nhưng không ngăn được vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn đó.
“Có nhận được tin nhắn anh gửi không?”. Trong chốc lát, anh hơi ngẩng đầu lên, cộp trán mình vào trán cô, khàn giọng hỏi.
“Có”. Cô đáp nhẹ 1 tiếng, dịu ngọt, trên mặt ửng hồng.
“Vậy em có gì muốn nói với anh không?”.
“Cám ơn anh”.
Anh lập tức nhăn mày.
“Em cũng yêu anh”. Cô nhanh chóng nhìn anh, ngượng ngùng bồi thêm 1 câu.
Anh nghe vậy lập tức cười tươi rạng rỡ, vừa lòng cực điểm, cúi đầu hôn cô cái nữa.
“Sao đột nhiên tìm anh? Khẩn cấp muốn nói với anh là em yêu anh sao?”. Ngẩng đầu, anh kéo cô ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình, vòng ôm cô.
Mặt cô lại đỏ, hờn dỗi trừng mắt liếc anh.
“Mới không phải đó”. Cô phủ nhận. “Di động anh gọi không được, tổng đài công ty lại không chịu nối máy, em đành tự đến tìm”.
“Tổng đài không chịu nối máy?”.
“Chắc các cô ấy nghĩ em khả nghi”.
“Em không nói em là vợ anh à?”.
“Nói lại càng khả nghi hơn a? Hẳn không ai biết chuyện chúng ta kết hôn?”. Cô nhìn anh.
Anh sửng sốt, lập tức thề son sắt. “Từ hôm nay trở đi, không ai không biết”.
Mạnh Thiên Bình nhẹ nhún vai, tỏ vẻ cô không ngại. “Mẹ gọi điện nói với em, sáng nay có rất nhiều người mang quà tới, nói là anh đặt, chuyện gì vậy?”. Cô hỏi anh, đồng thời chỉ ra đây là nguyên nhân cô tới.
“Đó là sính lễ”. Anh chu môi.
“Sính lễ?”. Cô mờ mịt lặp lại.
“Cảm tạ mẹ đã nuôi lớn con gái và gả cho anh. Anh nghĩ nếu trực tiếp tặng tiền cho mẹ nhất định mẹ sẽ không lấy, nhưng nếu đã mua thành vật phẩm, mẹ không thể không nhận”. Anh nhếch miệng. “Trực giác của anh chuẩn không, bà xã?”.
“Anh căn bản không cần làm vậy”. Cảm động tràn cõi lòng, cô nhìn anh, giọng khàn khàn.
“Đương nhiên cần. Em đã là vợ anh, mẹ em chính là mẹ anh, không có đạo lý nào con gái cuộc sống sung túc lại để cha mẹ sống khốn đốn, tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra, quan trọng nhất là – ”. Anh nhìn cô dịu dàng. “Anh không muốn em sống trong cuộc sống đầy đủ lại luôn áy náy vì người nhà khổ sở”.
Nhìn anh, nhớ tới câu “Anh biết rồi” anh nói ngày hôm qua, Mạnh Thiên Bình rốt cuộc không kìm được nhào vào lòng anh, gắt gao ôm lấy cổ anh, giống như muốn hòa mình vào trong anh, trở thành 1 bộ phận trong đó.
Vì sao anh tốt với cô như vậy, hết lòng như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, hết thảy đều cứ như đương nhiên, cô có tốt vậy sao, có đáng giá để anh trả giá nhiều như vậy sao?
Không. Cô không tốt như vậy, tạm thời bây giờ thì không, nhưng sau này nhất định cô sẽ càng ngày càng tốt hơn, để anh không bao giờ có cơ hội hối hận vì đã yêu cô. Cô thề với trời.
“Chồng à”. Cô chôn mặt ở vai anh, lần đầu tiên gọi anh thân mật như thế.
“Ừ?”. Anh trả lời, sau đó bổ sung thêm 1 câu. “Anh thích em gọi anh như vậy”.
Cô không tự chủ được mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu lên từ lòng anh. Hốc mắt cô ngập nước, vừa lo lắng vừa dạt dào yêu thương.
“Em yêu anh”.
Câu trả lời của anh là vuốt ve mặt cô, tiếp tục hôn cô thật dịu dàng, rất lâu, rất lâu –