Tống Minh nghe mẹ báo mà cả người chấn động. Hắn hỏi ngay lại mẹ…
- Mẹ nói nàng ấy làm gì?
- Nghiên nhi chạy theo người làm mẹ và cô mẫu của con té. Bình nhi có đuổi theo ngay nhưng không kịp. Giờ không biết con bé đang ở đâu, mang thai còn chạy như thế mẹ lo quá!
Tống Minh không suy nghĩ gì nữa vội vã xoay đi hạ lệnh cho lính tìm nàng ngay. Hắn lo lắng một phần lại sợ hãi nàng chạy trốn khỏi mình vạn phần. Nàng đã có ý nghĩ đi khỏi hắn, nàng đã xin tha thứ nhưng hắn vẫn nhất mực lạnh lùng làm nàng khóc. Có khi nàng nhân cơ hội này bỏ trốn rời xa hắn thật sự.
Tống Minh rất sợ, có hờn có trách nàng nhưng vẫn yêu nàng. Nếu không vì yêu nàng sâu đậm hắn làm gì mà giận như thế và ép nàng không được bỏ đi chứ.
Khi đó An An lim dim mở mắt nhìn trần giường giản đơn mộc mạc không phải khuê phòng quen thuộc của mình. Dương Nhi đang sắc thuốc nhìn thấy mừng rỡ đến bên giường…
- Cô nương tỉnh rồi! Cô ngất một đêm rồi, đại phu nói chỉ là quá sức lại động thai!
- Con tôi có sao không?
- Không! Thai vẫn bình an không sao hết!
Nghe thế nàng thở ra nhẹ nhõm, tay xoa lên bụng mình thật là sợ muốn chết. Rồi nàng cố ngồi lên nhìn căn phòng gỗ sáng sủa nhìn ra ngoài là bờ sông. Đây là phòng của Dương Nhi được bà chủ sắp xếp cho khi làm tại tửu lâu. Nhìn Dương Nhi, An An cười không biết sao bày tỏ hết lòng biết ơn…
- Cám ơn cô nương!
Dương Nhi đang cải nam trang nghe thế cũng giật mình hỏi ngay An An…
- Cô nhìn ra tui là nữ nhi sao?
- Cùng là nữ nhi với nhau làm sao tui nhìn không ra. Cô nương tên gì? Mẹ con tui thật mang ơn cô nương!
Tiểu bảo bối của nàng và Tống Minh, nàng không muốn con có mệnh hệ nào. Lần sau nàng nhất định không chạy như thế, quên mất luôn con gây ra một phen hú vía. Dương Nhi cũng cười, vừa gặp đã thấy có thiện cảm với An An rồi nên mới cứu về, khi tỉnh An An cũng thật dễ thương càng làm người ta có nhiều hơn hảo cảm…
- Tui tên là Dương Nhi. Còn cô nương?
- An… àk không. Tôi là Dương Tĩnh Nghiên!
Nàng phải giả làm Tĩnh Nghiên thôi không thể đi khắp nơi rêu rao với mọi người mình là An An được. Nhưng khi nàng thốt ra cái tên đó, Dương Nhi tắt ngấm nụ cười, gương mặt nhanh chóng trở nên kinh ngạc đầy kì lạ.
An An cũng thấy rất khó hiểu khi cô nương ấy tự dưng lại biểu hiện như thế. Dương Nhi nói lắp bắp hỏi lại nàng…
- Cô… vậy cô có phải là thê tử của đại tướng quân Tống Minh con trai Quốc sư không?
- Phải! Sao thế Dương cô nương?
An An ngây ngô hỏi lại vì điều đó tạm thời là sự thật vì Dương Tĩnh Nghiên chỉ có mình nàng mà thôi. Thế nhưng Dương Nhi đứng lên lắc đầu không tin, nhìn An An mà nói như trăn trối….
- Cô không phải… Tiểu Mộng của tui đâu? Cô không phải Dương Tĩnh Nghiên!
Đến bây giờ cả An An cũng giật mình co ro run lên trên giường nhìn Dương Nhi. Hai cô gái cùng nhìn nhau sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện nàng là Dương Tĩnh Nghiên giả chỉ mới có Tống Minh biết. Còn Dương Nhi lại biết ngay, chỉ có thể là cô nương ấy biết Dương Tĩnh Nghiên thật.
An An nhìn Dương Nhi thốt hỏi ngờ vực…
- Sao cô nương biết tui không phải Dương Tĩnh Nghiên? … cô nương là ai?
Dương Nhi nghe hỏi, cũng nhìn An An một cách run sợ nói ra sự thật…
- Tôi chính là Dương Tĩnh Nghiên!
Lời Dương Nhi nói ra làm An An choáng váng. Chính nàng tận mắt nhìn thấy xác tân Dương Tĩnh Nghiên, lòng luôn nơm nớp nỗi ám ảnh của cô ta giành lại Tống Minh tại sao Tĩnh Nghiên không những còn sống còn lại là một người khác.
Sự trùng hợp làm cả hai gặp mặt nhau tháo gút mọi vấn đề đó. Lòng cùng hoang mang không hiểu chuyện người kia thế nào nhưng cả hai cùng tò mò, chịu ngồi nói chuyện thật là bình tĩnh.
Thế là ngoài trời lại buông ánh chiều tà, hai cùng nhau ngồi trên giường kể hết cho nhau sớm thân thiết hơn cả ban đầu. An An kinh ngạc thốt lên với Tĩnh Nghiên…
- Vậy là cô tân nương xấu số ấy là tì nữ của cô đi thế thân thôi sao?
- Tui thật không muốn bị ép lấy chồng như vậy mới to gan làm thế… hic không ngờ muội ấy xấu số chết thảm thay tui!
Tĩnh Nghiên cứ nghĩ tì nữ giả mình làm vợ tướng quân sẽ sung sướng không ngờ lại ra nông nổi đó. Nhiều lần Tĩnh Nghiên đứng quan sát phủ quốc sư định xem Tiểu Mộng sống có ổn không nhưng không lần nào gặp cũng không mảy may suy nghĩ hay biết chuyện đoàn rước dâu chết thảm.
An An cũng kể lại mọi chuyện của mình lại thành một Tĩnh Nghiên giả khác. Cả hai đã đan tay vào nhau tâm sự như tỉ muội thân thiết. Nghe xong, nhìn mắt An An long lanh lệ buồn Tĩnh Nghiên bùi ngùi hỏi…
- Vậy giờ cô đang mang thai mà huynh ta cũng chưa tha thứ sao? Sao lại có loại nam nhân tàn nhẫn như thế chứ!?
- Đừng nói Tống Minh như thế… tui nói dối lừa gạt mọi người, làm tổn thương huynh ấy rất nhiều.
- Tui thấy cô là bất đắc dĩ mà, không làm thế mama lại bắt về thì sao? Nữ nhi chúng ta toàn bị nam nhân hành hạ đau lòng thôi!
Tĩnh Nghiên nói, lại nhớ về Phiến An Thành mà vương lệ khóe mi. Nếu Tĩnh Nghiên biết Phiến An Thành chính là gã công tử hại An An trốn chui chốn nhũi giả mình chắc cũng bất ngờ vì sự trùng hợp này lắm.
An An được gặp Dương Tĩnh Nghiên thật bằng xương bằng thịt, lòng tuy không dễ chịu nhưng có phần an ủi hơn cười nói…
- Không ngờ có thể cùng tâm sự với người tui giả dạng. Tui đã sống với thân phận, vị trí lẽ ra là của cô… thật xin lỗi!
- Đừng! Vốn tôi cũng tìm người thay thế mình mà. Vả lại cô và Tống Minh có tình cảm, còn sắp có tiểu oa nhi như thế tui thấy rất vui như đã tác hợp cho hai người gặp được nhau đó An An!
Nghe thế An An vui lắm, nàng cứ luôn lo Dương Tĩnh Nghiên hận mình nhưng không sao rồi.
- Cám ơn cô Tĩnh Nghiên! Lòng tui giờ nhẹ nhõm hơn nhiều lắm!
- Tui cũng thế, chỉ tiếc cho tiểu Mộng… nhưng chúng ta có duyên gặp gỡ thế thân như vậy hay là kết nghĩa tỉ muội có được không?
An An cười vui nhanh chóng đồng ý. Nàng có đệ muội cũng như không có nên đề nghị này thật là đáng quý. Cả hai cùng nhau quỳ nhìn vầng trăng vừa lên bên ngoài cửa sổ. Tĩnh Nghiên cũng bằng tuổi nàng, An An cười nói có chút ma mãnh…
- Để tui làm tỉ cho, cô nương còn chưa có phu quân mà!
- Vậy cũng được! Tỉ tỉ!
- Muội muội!
Cả hai vái lạy rồi cười khúc khích với nhau làm hảo tỉ muội tốt. Mọi chuyện trong lòng đã được tháo gỡ, cả hai cùng ăn uống trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đến khi gà gáy sáng, An An mới sựt tỉnh nhìn người nằm cạnh mình là Tĩnh Nghiên không phải Tống Minh mới giật mình nhận ra nàng quên trở về nhà….
- Ahh… tỉ đi suốt từ hôm kia rồi!
- Ây! Muội cũng quên mất! Tỉ khỏe chưa hay muội đi gọi người tới rước tỉ!
- Không sao! Tỉ tự về cho nhanh. Còn muội không định ở đây làm tiểu nhị mãi sao?
- …dạ!
Tĩnh Nghiên nói mà ánh mắt trĩu buồn, không phải vì An Thành làm nàng không còn hứng thú ngao du đây đó thì cũng đâu đi làm tiểu nhị trốn nơi này. An An nhìn cũng đoán ra, nàng nâng má Tĩnh Nghiên nói…
- Đừng buồn vì nam nhân ấy nữa!
- Sao tỉ nhìn ra thế… - Tĩnh Nghiên thật sự cho An An làm tỉ tỉ là phải rồi vì cái gì nàng cũng đoán ra đúng hết cả. An An cười toe toét.
- Tỉ rất lợi hại mà. Muội ở đây giữ gìn sức khỏe, khi được ra ngoài trở lại tỉ sẽ tìm muội!
An An nói có chút thê thảm, nàng không cần về tới nhà cũng biết Tống Minh sẽ vô cùng giận dữ nhốt nàng luôn. Tĩnh Nghiên cười với tỉ tỉ và ra ngoài tiễn. An An vẩy tay đi trở về lại làm Tĩnh Nghiên giả.
Tĩnh Nghiên đứng ở thềm tửu lâu nghe mùi hương sáng sớm dễ chịu, gặp An An lòng Tĩnh Nghiên thật rất nhẹ nhàng dễ chịu hẳn. Nàng thật mong Tống Minh sẽ tha thứ cho An An mau. Song một dáng nam nhân đứng đó tự bao giờ làm nụ cười của nàng tắt ngấm.
An Thành nhìn Dương Nhi của mình cuống quýt định trốn lại vào trong đóng cửa thì lao đến mạnh tay cản nàng…
- Sao muội bỏ đi hả?
- Bỏ ra….Đi hay ở không liên quan đến huynh!
Tĩnh Nghiên cố gắng thoát khỏi tay An Thành đang nắm càng làm hắn không vui. Và chẳng nói trước, y dễ dàng kéo nàng ra khỏi tửu lâu còn chưa mở cửa buôn bán…
- Thân là tì nữ của ta muốn đi là đi sao? Ta đã cho phép muội chưa?
- Không… bỏ ra! Áh..
An Thành khó chịu vác Tĩnh Nghiên lên vai mặc kệ nàng la hét không chịu cũng quyết mang trở về. Người ta vì không còn muốn gặp mặt hắn mới bỏ đi thế mà bị gán vào tội tì nữ trốn việc xem có tức không?
An An vui vẻ đi vào phủ reo lên thông báo cho mọi người…
- Con về rồi cha mẹ ơi!
- Nghiên nhi!
Cha mẹ chồng, tì nữ gia nhân trong phủ lo lắng vô cùng thấy nàng về thật mừng hết mức. An An thấy áy náy ghê chỉ vì mải mê trò chuyện với nghĩa muội làm cho mọi người lo lắng cho mình. Nhìn nàng bình yên, thai nhi vẫn khỏe hai người lớn lo quá mức mới cùng nhau thở nhẹ ra.
Tống Minh vẫn còn đang tìm nàng bên ngoài, nghe tin từ phủ báo lại hắn tức tốc trở về. Hai ngày nay hắn không ngủ, liên tục tìm nàng cứ ngỡ đã mất nàng. May mà nàng đã trở về.
An An tắm vui vẻ thụ hưởng nước ấm, nhởn nhơ ngân nga hát, tay vỗ về cái bụng đang căng tròn dần dần của mình thì cửa mở tung có người xông vào.
Quả là phòng này chỉ có Tống Minh mới có gan xông vào kiểu đó nên nàng cũng không cuống quýt tìm khăn lụa che người làm gì. Chỉ là hắn nhìn nàng, thở dồn cùng ánh mắt giận dữ lao đến khiến nàng kinh sợ từ dưới hồ bị Tống Minh níu lấy…
- Nàng đã đi đâu hả?
Vẻ mặt giận dữ làm nàng sợ lắm, trả lời lắp bắp…
- Thiếp bị động thai nên ngất có người giúp. Do thiếp không cẩn thận nhưng con vẫn ổn. Sau này thiếp sẽ ngoan ngoãn giữ con cẩn thận hơn!
Nàng nói mắt phiến lệ lo Tống Minh sẽ giận hơn. Hắn chỉ nhìn nàng, trong lúc tìm nàng không hề lo cho thai nhi chỉ lo sợ nàng sẽ bỏ đi thật xa khỏi hắn. So với việc bị nàng lừa dối thì mất nàng còn đau đớn hơn gấp trăm gấp ngàn vạn lần.
Nàng có biết được hai ngày nay hắn chìm trong địa ngục, không còn nỗi đau nào sánh bằng. Giờ nhìn thấy nàng trước mắt, ngay trong tầm tay, Tống Minh không nói gì kéo nàng ra khỏi hồ.
An An cuống quýt run ngay vì lạnh và sợ hãi nói loạn lên…
- Thiếp sai rồi! Thiếp sau này sẽ biết dưỡng thai chàng đừng phạt thiếp!
Nàng co ro lo lắng không biết mình đang mang thai Tống Minh có làm đau mình không thì hắn đã không cầm lòng nổi ôm chầm lấy nàng thật chặt. Cái ôm siết làm ấm người nàng khiến nàng tròn mắt bất ngờ rồi nhìn hắn khom hôn lên môi. Sự việc quá đột ngột, nàng không rõ sao Tống Minh lại thế nhưng nụ hôn ngọt ngào nàng liền tận hưởng ngay.
Môi cả hai như nhớ như nhung quyến luyến không rời. Và Tống Minh ẵm lên mang nàng trở về giường, lúc này An An mới mở mắt nhìn Tống Minh đang nhìn mình một cách tha thiết lại ẩn sự sợ hãi, ngọt ngào lại mang chút ôn nhu dịu dàng như đã rất lâu chưa nhìn thấy nàng. Tay Tống Minh vuốt tóc nàng, môi hôn vùi vào mặt nàng nói…
- Nàng không được rời xa ta. Ta không muốn nàng bỏ đi trốn khỏi ta!
- Thiếp không có bỏ đi! Thiếp mang con đi chàng sẽ giận thiếp hơn!
- Ta không cần con… ta cần nàng thôi nương tử!
Hai chữ “nương tử” thốt ra từ miệng Tống Minh làm nàng cứ ngơ ngẩn lệ mau tuôn. Cuối cùng Tống Minh lại xem nàng là nương tử rồi. An An bật khóc nhưng là vì nàng quá hạnh phúc không cầm lòng nổi. Tống Minh lại cố ôm nàng thật chặt trong tay, nàng cuống lên vội níu lấy vai hắn hỏi lí nhí…
- Phu quân chịu tha thứ cho thiếp sao?
- Nếu nàng thật lòng với ta, cả đời bên ta không rời xa ta thì ta sẽ tha thứ hết! - Tống Minh nói dứt khoát, giờ đây hắn biết mình rất cần có nàng hơn mọi thứ trên đời này.
- Thiếp thật lòng yêu chàng, có chết vì chàng để chứng minh tình cảm của thiếp thì thiếp cũng làm.
- Không được nói bậy! Ta tin nàng mà!
Tống Minh hôn lên trán, lên má, rồi lên bờ môi mộng hồng. Nàng hạnh phúc vô hạn, cuối cùng có thể là chính mình ở bên cạnh Tống Minh. Cả hai cứ như đã tìm ra nhau sau bao nhiêu khốn khổ không thể xa rời. Hai ngày điên cuồng tìm kiếm nàng vô vọng, Tống Minh vội vả muốn nàng ngay. Tay hắn dò dẫm bờ ngực tròn đầy làm nàng đỏ mặt biết ý hắn nên la lên…
- Còn con phu quân!?
- Con không sao đâu!
Hắn kiên quyết nói, con của hắn dĩ nhiên mạnh mẽ không dễ gì si suyễn, vả lại không bao giờ vì con hắn tha cho nàng cả. An An thở dồn thấy Tống Minh không có ý ngừng lại. Nàng chưa biết mang thai gần hắn có sao không thì hắn đã cuối gầm hôn lên ngực nàng làm nàng muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
- … nhưng ban nảy chàng nói không cần con. Chàng phải cần con của chúng ta chứ!
Tống Minh ngẩn nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng rồi cười. Rõ ràng vẻ mặt và biểu cảm của nàng luôn là thế này không có sự giả dối nào cả. Tống Minh đã tháo gỡ gánh nặng trong lòng vô cùng dễ chịu lại hôn lên môi nàng nói nhẹ nhàng…
- Ta cần cả hai mẹ con nàng luôn chịu chưa?
- Chịu!… nhưng thiếp có thể ăn trước không?
An An bẽn lẽn hỏi, nàng về chưa kịp ăn, tuy giờ Tống Minh tha thứ thật rất mừng nhưng bụng vẫn đói meo làm sao có sức tận hưởng hắn chứ. Thế nhưng hắn nheo mắt không vui, dẫu nàng có mang tiểu bảo bối cần bồi nhiều nhiều đồ bổ tuy nhiên hắn lúc này cần nàng hơn, nói có chút tàn nhẫn nha.
- Cái này ta không cho!
- Ah… thiếp đói thật mà…
Hắn không cho nàng nói, không cho nàng ăn, ép nàng hạnh phúc bên hắn. Cuối cùng cả hai lại có thể hạnh phúc bên nhau một cách trọn vẹn không còn bí mật, không còn điều chưa thông. Giờ đây An An đã có phu quân của mình và nơi chốn cạnh hắn mãi mãi không cần lang thang lo nghĩ gì nữa.
Tì nữ, gia nhân trong phủ Quốc sư lại phải thận trọng tránh xa thiếu gia và thiếu phu nhân vì lo sợ “cảnh xuân” không báo trước làm hỏng mắt. Thê tử đang mang thai mà Tống Minh cư nhiên vẫn âu yếm, ôm ấp ở mọi nơi, so với trước đây lại càng tỏ ra hết sự ngọt ngào, dịu dàng hơn.
An An hạnh phúc ngồi trong lòng hắn ăn bánh. Có lẽ con sớm giống nàng nên vô cùng háu ăn, nàng cả ngày nhai luôn miệng thế mà trông cũng không mập mạp hơn ngoại trừ bụng tròn thêm từng ngày. Nàng đã kể hết cho Tống Minh nghe, chính hắn còn vô cùng kinh ngạc…
- Dương Tĩnh Nghiên còn sống sao?
- Phải! Người chết thật ra không phải cô nương ấy!
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao nàng lại gặp được cô ta?
Tống Minh thật sự cũng không quan tâm gì về Dương Tĩnh Nghiên thật nhưng chuyện cô nương ấy còn sống hắn cũng muốn biết rõ là sao. An An kể lại hết từ vô tình gặp cho đến cùng Tĩnh Nghiên kết nghĩa tỉ muội. Tuấn nhan nghe xong có chút suy tư làm An An ngồi im nghe…
- Vậy cô nương ấy cũng không muốn lấy lại thân phận mà muốn tự do tự tại bên ngoài như vậy sao?
- Dạ! Vậy thiếp có nên giả làm muội ấy luôn không phu quân?
Nàng rụt rè nói, mắt nhìn Tống Minh chờ đợi ý của hắn. Tống Minh biết nàng cắn rứt việc phải nói dối cha mẹ hắn nên chỉ thu tay ôm chặt nàng hơn nói…
- Nói ra có nhiều rắc rối kéo theo, cô nương ấy cũng không còn muốn làm Dương Tĩnh Nghiên thì nàng cứ chịu khó thế này đi. Dù sao sự việc thật giả này ta biết là quan trọng nhất và đối với ta nàng là An An đủ rồi!
Mắt nàng rưng lệ hạnh phúc đưa đầu ngã vào vai hắn. Tống Minh cười mỉm tay ôm nàng vuốt khẽ rồi kéo vai áo nàng nhìn vết vết cắn của mình đã để lại sẹo trên người nàng. Tống Minh trong lòng thắt lại, khom hôn nhẹ lên đó làm An An chớp chớp mắt chu môi hỏi…
- Chàng lại định cắn thiếp sao?
- Ta đã làm nàng đau… Lúc nóng giận ta thật tồi tệ!
- Tại thiếp làm chàng đau lòng trước mà!
Sắc mặt Tống Minh không vì lời nàng mà vui vẻ trở lại khiến nàng chán nản. Người ta bị cắn không trách, hắn cắn lại tỏ ra thê thảm đến như vậy. Tống Minh lúc đó quả khiến nàng rất đau, rất khổ sở nhưng nàng biết cũng do lỗi của mình cộng vào cơn tức khó kiểm soát của hắn mà thôi. Giờ Tống Minh hối hận như thế này nàng muốn giận trách cũng không đành, ai biểu có bị đối xử ngược bạo nàng vẫn là yêu mỗi hắn. Thế là mặt nàng lộ ra chút ranh ma nghĩ ra cách vẹn toàn cho cả hai…
- Để thiếp cắn lại là chúng ta huề, chàng không cần áy náy vì làm thiếp đau nữa!
Nói là nàng làm, Tống Minh ngớ ra nhìn ra vẻ khoái chí thèm thuồng, luồng tay cởi áo mình ra. Bờ ngực nam tính cơ bắp nhìn thật tuyệt, không cắn một miếng cũng uổn phí nha khiến An An cười khì khì liếm môi khoe ra hàm răng nhỏ hướng vai hắn cắn cắn gặm gặm.
Hắn đã định cho nàng cắn ra sao cũng được vì mình tổn thương nàng nhưng thật không nhịn nổi cười đến phát run. Nàng lùi ra nhìn bả vai Tống Minh có mảng nước miếng bóng loáng nhưng chẳng đổ thêm một giọt máu. Dấu răng nhỏ hằn lên da trông không khác gì chuột cắn. Nàng tức quá cảm thán ngay…
- Sao da chàng dày quá vậy?
- Nàng làm ta nhột muốn chết!
- Thiếp không tin!? Chàng cắn thiếp ra như thế thiếp phải cắn lại ác độc hơn!
An An chuyển sang cắn cổ may ra da mỏng hơn nhưng bất thành chuyển sang cắn cánh tay, dời xuống cắn ngực, cắn lung tung bằng toàn bộ lực hàm rõ ràng ngày nào cũng nhai vận động thế mà chẳng đọ nổi làn da ngăm dày của Tống Minh.
Bị nàng cắn như chạy loạn, Tống Minh sớm không chịu nổi, trong người nhanh chóng rạo rực thở ra gầm nhẹ trong họng…
- An An…
- Ưh… thiếp muốn để lại dấu trên người chàng!
Nàng bất lực nhìn lại Tống Minh đã bị mình lột hết xiêm y nửa thân trên, toàn bộ đều có dấu cắn gặm. Hắn vì nàng đã không chịu nổi vội ẵm ngay nàng lên đi về phòng dễ xử lí nàng mà không làm ảnh hưởng đến ai cả. An An hai má ửng hồng, tay quàng ôm vai hắn nghe Tống Minh nói lúc cả hai đã trở về phòng…
- Ta sẽ lấy dao làm sẹo trên người ta tên của nàng chịu không nương tử!?
- Đừng! Như thế đau lắm, thiếp không muốn chàng đau!
- Vây thì ta sẽ cho nàng cắn mỗi ngày chịu không nương tử, đến khi người ta có sẹo thì thôi!
- Cắn chàng rồi để chàng được hưởng lợi trên người thiếp như vậy sao?
Nàng nói lại khi đã bị đặt nằm xuống, xiêm y nhanh chóng bay khỏi người rồi. Tống Minh cười nhẹ cũng tự tống bớt y phục của mình. Vẻ mặt hắn lúc này lộ ra dục vọng xấu xa, tà đạo cắn ngược môi nàng một cách ngọt ngào.
An An cười hạnh phúc, xem ra nàng có thể làm Tĩnh Nghiên giả bên hắn cả đời hạnh phúc rồi. Song lúc còn trên giường nàng nghĩ là thế. Nhưng chẳng ngờ sự việc chẳng như nàng muốn dẫu chỉ một chút khiến nàng giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.
Tống Minh thản nhiên xem binh thư trên trường kỉ không màng đến nàng đang dậm chân, la lối hư hỏng như trẻ con…
- Thiếp muốn đi gặp muội ấy!
- Không có đi đâu cả! Ta sợ nàng lắm rồi mỗi lần ra ngoài đều gây rối hù dọa ta lo lắng. Từ giờ đến khi con ra đời nàng chỉ được ở trong phủ thôi cấm không cho ra ngoài nửa bước.
Tống Minh nằm đó phán chiếu chỉ như hoàng đế, An An thật tức vì hắn yêu thương càng giam giữ nàng nghiêm hơn lúc giận dỗi nữa. Nghĩa muội kết nghĩa chưa lâu còn biết bao chuyện cần tâm sự, huống hồ Tĩnh Nghiên đang cải nam trang ở tửu lâu có một thân một mình thật làm An An lo lắng.
Thấy tình hình này làm nóng hắn cũng không chiều, nàng trèo lên ghế, bò nhanh trên người Tống Minh. Tống Minh bị giật cuốn sách đi buột lòng phải nhìn gương mặt đáng yêu toát đầy vẻ lém lĩnh…
- Chàng dẫn thiếp đi là an toàn mà phu quân!
Biết nương tử giở trò dụ mình hắn chỉ cười kê tay nhỏm cao nhìn nàng…
- Hiếm khi ta rảnh rang ở nhà cả ngày, ta không muốn dẫn nàng đi gặp kẻ nào hết!
- Ây… muội ấy là nữ nhân đâu phải nam nhân đâu mà chàng chàng khó vậy?
- Cũng không được!? Nàng gặp nghĩa muội gì đó chắc chắn sẽ mải mê quên luôn ta. Vả lại ta không muốn gặp “nương tử thật” của ta đâu!
Tống Minh nói như nửa đùa nửa thật vồ ôm lấy nàng không có ý cho nàng đi đâu cả. An An thở dài vì phu quân lại nữa rồi cực lắm mới thấy hắn đọc sách không quần nàng trên giường nhưng giờ do nàng chọc phá hắn làm chi. Nhưng được Tống Minh ôm nàng cũng tạm quên luôn chuyện mình đang vòi vĩnh.
—————–
Kỵ binh và tốp lính hộ vệ đứng chờ. Đại tướng quân đứng trước cổng phủ nhà nghiêm túc nhắc đi nhắc lại mẹ…
- Mẹ nhớ canh chừng nàng ấy! Ra khỏi phủ là như heo xổng chuồng chỉ có gây họa nên tuyệt đối phải nhốt trong phủ không được cho đi đâu cả.
- Gì mà heo xổng chuồng chứ?
An An nói thay cả mẹ làm hắn nhìn, ánh mắt âu yếm nàng nói…
- Không muốn làm heo xổng chuồng thì làm heo ngoan trong nhà chờ ta về biết không nương tử?
Tống Minh với tay nựng gò má phúng phính đang xụ xuống của nàng trước khi ra ngựa lên đường ra doanh trại biên giới củng cố chốt binh lực còn lại, kế hoạch đi tầm một tháng. Nhìn phu quân đi nàng thật chỉ muốn bám theo mà thôi nhưng vì còn có tiểu bảo bối không tiện đi xa. Tống Minh cũng hứa sẽ về sớm thật nhanh cùng nàng. Mẹ chồng vuốt tóc con dâu nói…
- Con ngoan đi nghe lời Minh nhi, mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn ở nhà không chán đâu!
- Dạ!
Nàng đành ngoan thôi chứ biết làm sao được. Tống Minh đi chưa gì nàng đã nhớ, hắn không ở phủ nàng lại không được ra khỏi phủ nửa bước hỏi xem sao không buồn chán. Vì tiểu bảo bối nàng cố ăn no, lăn ra ngủ nhưng thật là quá rảnh rỗi.
Nhưng An An cũng định ngoan ngoãn nghe lời Tống Minh rồi thì cơ hội trời cho cũng đến. Thấy cha mẹ chồng vừa ra khỏi phủ dự tiệc đón vương tử Bộ tộc bắc cương đến thăm nàng liền lẻn ra. Xem như nàng trốn đi chút xíu, Tống Minh còn lâu mới về làm sao mà biết được cơ chứ.