Tô Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt như hoa đào trong gương rồi thoáng thất thần.
Thành thân đã được bốn ngày ...
Làm sao vậy? Ngây ra đó làm gì? Tư Thiên Hoán rửa mặt xong, lười biếng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, mỉm cười nhìn nữ nhân đang ngẩn người trong gương.
Ta cứ gả cho chàng như vậy sao? Tô Tiểu Vũ híp mắt, suy nghĩ rồi nỉ non, cảm giác không khí đột nhiên có chút quỷ dị, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ai oán của nam nhân nào đó thì không khỏi bật cười.
Không cho phép hối hận. Tư Thiên Hoán nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng .
Tô Tiểu Vũ nhếch môi nở nụ cười, xoay người, sửa sang lại triều phục cho hắn, Ta chỉ thấy có chút không quen. Trở thành Vương phi của hắn là một chuyện, bái đường thành thân lại là chuyện khác, tâm trạng cũng không giống nhau.
Là không quen, sau khi thành thân nên học cách hầu hạ phu quân. Tư Thiên Hoán đắc ý nhíu mày, duỗi cánh tay ra, để cho nàng giúp mình mặc đồ xong, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Đây không phải là hầu hạ sao? Tô Tiểu Vũ nheo mắt lại, cười ngoài miệng, đánh giá hắn trong bộ triều phục, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Dùng ngọc quan buộc tóc, trên bộ triều phục màu tím thêu hoa văn cổ xưa một cách phức tạp, vừa đẹp đẽ lại vừa quý giá, mất đi sự thanh nhàn ngày thường, hắn trở nên trầm ổn uy nghiêm, trông rất hợp với phong hào Minh vương.
Phu nhân, ta không muốn vào triều. Tư Thiên Hoán vươn tay ôm thắt lưng của nàng, mày nhếch lên, giở tính trẻ con ra oán giận, đám quan văn kia nói cái gì mà đám Vương gia đã lập gia đình thì phải vào triều cống hiến sức lực vì nước nhà, nếu không phải sợ hoàng huynh mới vừa tân hôn đã phải dồn hết sức đấu với mấy lão bất tử kia thì hắn vào triều mới là lạ, có thời gian rỗi không bằng ở với vật nhỏ.
Tô Tiểu Vũ cười nhạt, Nhưng đã nghỉ ngơi ba ngày rồi, nếu không đi thì đám đại thần sẽ tìm các ngươi gây phiền toái. Nếu hắn không đi thì nhất định Tư Thiên Bắc cũng sẽ không đi, đến cuối cùng người gặp chuyện xui xẻo vẫn là Hoàng đế.
Thật hâm mộ Bạch Thuật. Tư Thiên Hoán đau khổ, nói xa xôi, thân là thương nhân, hắn có thể thoải mái ở bên Hoàng tỷ.
Được rồi, ta cùng chàng tiến cung. Tô Tiểu Vũ nhón chân hôn lên khóe môi hắn, dịu dàng nói, ba ngày nay không gặp Tiểu Khúc Nhi, không biết bên kia thế nào rồi, nghe nói Niệm Niệm có hứng thú với cấu tạo trong hoàng cung nên mấy ngày nay luôn mù quáng đi đi lại lại trong đó, nàng cũng nên đi xem thử rồi.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút tốt hơn, ôm kiều thê hôn một lúc mới lưu luyến buông nàng ra, cầm lấy tay nàng đi ra khỏi phòng.
Vương gia, Vương phi. Nhạc Thành đứng ở cửa lớn, nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức cười chào đón.
Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, lên tiếng chào hỏi rồi liền đi theo Tư Thiên Hoán lên xe ngựa.
Nhạc Thành nhìn hai người rời đi, yên lặng cảm thán, thành thân xong liền thay đổi, Vương gia trầm ổn hơn không ít, Vương phi cũng nhã nhặn lịch sự hơn rất nhiều.
Ba cặp ra cửa cùng lúc, ba chiếc xe ngựa gặp nhau, xốc màn xe lên nhìn nhau mới biết được tình huống của họ đều giống nhau, tất cả Vương gia và kiều thê đều vào triều.
Phu quân, chàng lên xe ngựa của Minh vương đi, để xe ngựa này lại cho chúng ta được không? Phù Liễu nhàn nhã búi tóc, dịu dàng cười với Tư Thiên Bắc, nói.
Tư Thiên Bắc không nỡ nhìn nàng trong chốc lát, mới không tình nguyện nhảy xuống xe ngựa, đi lên xe ngựa của tiểu đệ, mà Tô Tiểu Vũ cũng không quan tâm Tư Thiên Hoán đang đen mặt, trèo lên xe ngựa của Phù Liễu, bên kia Đổng Trường Dạ cũng thẹn thùng hôn Hiểu ca ca nhà nàng một cái rồi sau đó sôi nổi lên xe ngựa Phù Liễu, vì thế ba đại nam nhân nhìn xe ngựa chở thê tử mình trông mong chậm rãi chạy vào trong cung.
Là ai nói muốn chúng ta vào triều, bình thường không phải chỉ có lão tam mới nhàn nhã như vậy thôi sao? Tư Thiên Bắc gầm nhẹ, cả người đầy oán khí.
Người duy nhất trong ba người cảm thấy chuyện này tốt sợ là chỉ có Tư Thiên Hiểu, có người giúp hắn chia sẻ một chút thì hắn sẽ có nhiều thời gian để bầu bạn với Trường Dạ hơn đúng không?
Đi thôi, thời gian lâm triều sắp đến rồi. Tư Thiên Hiểu cười nhẹ, kêu xa phu đánh xe ngựa vào cung.
Tư Thiên Bắc còn muốn nói chuyện, nhưng vừa thấy tiểu đệ nhà mình không hé răng ngồi im ở đó thì những lời muốn nói đều nuốt trở về, buông màn xe ý bảo xa phu tiến cung.
Dù sao hắn cũng đã giúp Hoàng huynh đánh để ý chính vụ một thời gian, nhưng ngoại trừ mấy năm trước lên sa trường ra thì chuyện triều đình tiểu tử này cũng rất ít quan tâm, hắn là người ỷ lại vào Tô Tiểu Vũ nhất, phương diện này người khó nhất chịu nhất cũng là hắn.
Ngoài Hoán Vân cung, bên cạnh bờ hồ vào mùa hè có một mái đình tinh xảo giữa hồ sen, bốn phía được phủ lụa trắng trông giống như tiên cảnh.
Khúc nhi, ngươi nói xem đến một lúc tám người có nhiều quá hay không? Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa vào trúc ghế, ngửi mùi thơm của lá sen xung quanh, thoải mái nhếch khóe môi lên, liếc mắt nhìn Khúc Ngâm đang pha chế thuốc bột ở bên cạnh, thản nhiên nói.
Sao lại nhiều, ta còn sợ chơi không đủ đây. Cho dù Đổng Trường Dạ ăn mặc như một thiếu phụ nhưng vẫn không thay đổi được tính tình trẻ con, gọt xong quả táo, đưa cho Tô Tiểu Vũ, cười tủm tỉm nói.
Phù Liễu lại không có kinh nghiệm nhìn đời, có chút lo lắng nói, Trường Dạ, có phải ngươi quá tự tin rồi không, lỡ như các nàng thích làm con thiêu thân, khiến chúng ta trở tay không kịp thì làm sao bây giờ?
Các nàng muốn làm con thiêu thân cũng phải xem ta có phối hợp không. Khúc Ngâm mawjc phượng bào, tuy rằng đã là đơn giản nhất nhưng vẫn tôn quý bức người, rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nàng, khí chất lạnh nhạt, thật sự cao quý không thể với tới, đóng nút bình sứ lại, nhếch môi thản nhiên nói.
Ừm, Hoàng Hậu nương nương cao quý, đối phó tám người thật sự có chút mệt mỏi. Tô Tiểu Vũ trêu tức nhìn xiêm y mộc mạc thường ngày của Khúc Ngâm bị ép bỏ quăng đi, cười nói.
Khúc Ngâm liếc