Nàng trong lòng hạ quyết tâm, không thể không quản hại huynh muội đáng thương này, còn có nương của bọn họ.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng mỗi ngày đều đi chiếu cố mẫu tử ba người bị trượng phu bỏ mặc cùng khi dễ, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trong thời gian dừng lại ở Khánh Châu thành, bởi vì phải chọn mua lương thực, bổ sung vật tư, hơn nữa ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi. Nhiều ngày qua đám người Nhạc Thiết Kiếm ở nhờ nhà của một đôi vợ chồng Lưu Thị
Hai vị lão phu thê này từng chịu ân huệ của Nhạc Thiết Kiếm, cho nên khi bọn họ đến xin tá túc, hai vợ chồng Lưu Thị rất vui vẻ tiếp đón mọi người.
Lưu gia bởi vì nữ nhi đã xuất giá, trong nhà có gì cũng đem ra để chiêu đãi khách quý, đương nhiên Nhạc Thiết Kiếm cũng chu đáo mang ngân lượng ra đưa cho bọn họ, xem như là phí tổn của bốn người bọn họ ở nhờ trong lúc đó.
Đã nhiều ngày, dường như không thấy được bóng dáng của Sương Nhi. Sở Ngọc Tương biết nàng rất thích thi văn , thường hay cầm thi tập ngồi đọc cả ngày, thỉnh thoảng chạy đến tìm hắn bắt hắn phải giải thích cho nàng nghe. Nhưng đã nhiều ngày qua không thấy nàng, hôm nay cả ngày cũng không gặp được bóng dáng của nàng.
“Lưu đại thẩm, ngươi có nhìn thấy Bạch cô nương?”
“Bạch cô nương vừa đi ra cửa .”
“Đi đâu?”
“Không biết, Bạch cô nương chỉ nói đi ra ngoài làm việc.”
Sở ngọc tương trong lòng cảm thấy kỳ quái, nàng đi đâu? Lại là làm chuyện gì?
Hắn trong lòng thắc mắc, nhưng khóe miệng lại lập tức hiện ra nụ cười nhẹ, muốn tìm thấy nàng không phải việc khó. Bởi vì trên người nàng, hắn đã hạ định chú.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên nhánh cây có một con chim màu trắng đang đậu. Hắn lập tức lăng không bay lên, bắt lấy con chim , sau đó đem một sợi tóc của mình cột vào trên chân của chim.
“Mang ta đi tìm nàng.”
Chú chim dường như hiểu được tiếng người, vỗ vỗ cánh bay lên, Sở Ngọc Thương cất bước, đi theo con chim ra khỏi nhà Lưu gia.
Chú chi dẫn hắn đi tới trước một căn nhà gỗ đơn sơ, trong lúc Sở Ngọc Tương cảm thấy buồn bực ,thì cửa phòng bị mở ra, Hắn lắc mình ẩn sau một vách tường âm thầm quan sát, ngoài ý muốn nhìn thấy người từ trong phòng bước ra chính là Sương Nhi.
Cách ăn mặc của nàng khiến cho hắn kinh ngạc, bởi vì nàng thay đổi một bộ xiêm y mộc mạc, trên đầu buộc một cái khăm trùm, tóc thắt thành hai bím, hai tay áo cũng cuốn lên tới khuỷu tay, Trên tay cầm một cái đại mộc bồn(*) , trong mộc bồn là đầy quần áo.
Cách ăn mặc của nàng giống một cô nương nơi thôn dã, Sở Ngọc Tương trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, không biết nàng đang làm chuyện gì.
Không bao lâu sau, phía sau nàng chạy theo ra hai đứa trẻ lanh lợi.
“Thần tiên tỷ tỷ, ta giúp ngươi.”
Hai hài tử đi đến bên cạnh giếng , muốn cầm lấy gầu múc nước giúp nàng.\
“Cái này rất nặng, các ngươi sẽ không kéo nổi, ta làm là được rồi.”
“Ta có thể.” ŧıểυ nam hài nói,hắn đoạt lấy rồi đi đến bên cạnh giếng, sau đó buông tay rồi đem nước giếng kéo lên. Muội muội một bên cũng giúp ca ca lôi kéo dây thường, dáng vẻ vô cùng cố gắng dùng sức.
Bạch Như Sương bật cười, hiểu được tâm ý muốn giúp đỡ của bọn họ, vì không muốn cho hai huynh muội bọn họ thất vọng, nàng giả vờ như nhờ vào sự giúp đở của bọn họ đỡ hao tốn rất nhiều sức lực. Trên thực tế, nàng không cần nhiều sức cũng có thể dễ dàng kéo mộc dũng đi lên. Nhưng mà nàng không làm như vậy, chỉ là đứng một bên cầm lấy dây thừng, trộm dùng lực kéo phụ.
Đem đại mộc dũng đổ đầy nước , Bạch Như Sương ngồi trên ghế đẩu dùng chày gổ giặt quần áo.
Hai ŧıểυ hài tử kéo nước xong, cũng muốn đến giúp đỡ giặt quần áo, Bạch Như Sương lập tức ngăn cản nói : “Ai nha, đừng giành đừng giành, xiêm y để tỷ tỷ giặt, giao cho tỷ tỷ là được. Hắc hắc , từ khi bên dòng suối nhìn thấy một đám cô nương nhà người ta giặt quần áo, ta đã sớm nghĩ một ngày nào đó cũng muốn thử xem.” Nàng cười hì hì nói.
Không thể giúp đỡ , hai ŧıểυ hài tử lại lộ ra vẻ mặt đáng thương. Bạch Như Sương nghĩ nghĩ , rồi phân phó nói : “ Trung nhi, ngươi tới giúp tỷ tỷ chẻ củi được không?”
Trung nhi nghe xong lập tức vui sướиɠ trả lời.”Hảo!”
Nàng từng xem qua thôn phu sơn dã , dân trong thôn chẻ củi , vì thế nàng dạy cho Trung nhi.
“Nha, chú ý, mang củi đặt trên phiến đá, hai tay cầm chắc lấy rìu, giống như vầy. Dùng lực nhắm ở giữa, nhắm ngay thanh gổ dùng sức mà bổ xuống, này dùng sức phải biết nắm bắt tốt, bằng không sẽ không chính xác,:
Trung nhi thật vui vẻ mà học theo , ŧıểυ cô nương đứng một bên thật sốt ruột kéo của nàng góc áo, “Còn ta, ta thì sao?” Một đôi mắt to khờ dại tràn ngập kỳ vọng đang nhìn nàng.”
“Ngươi. . . . . .”Bạch Như Sương cười như mếu, trong lòng lại buồn rầu, không biết nên cho một ŧıểυ cô nương năm tuổi làm việc gì mới tốt.
“Uyển nhi, ngươi đừng làm Bạch tỷ tỷ thêm phiền toái nha, khụ…” Một vị phu nhân từ trong phòng chậm chạp đi ra, là nương của hai bọn họ. -
Bạch Như Sương vội chạy tới phía trước. “Ai nha, ngươi đừng xuống giường nha, bệnh của ngươi mới vừa đỡ hơn mà thôi .”
“Cô nương, ngươi cùng với chúng ta không thân cũng chẳng quen, nhưng lại nguyện ý giúp mẫu tử ta, ta thật không biết làm thế nào để cảm tạ ngươi…..” Nói xong hai mắt phiếm lệ, hướng nàng quỳ xuống.
“Như thế nào lại khóc? Sức khỏe của ngươi vừa mới bắt đầu hồi phục, đừng có quỳ nha.” Bạch Như Sương vội vàng đi dìu nàng.
“Bệnh này của ta lại không thể làm việc, còn phải khiến cô nương giúp chúng ta giặt quần áo, phơi đồ, nấu nước, quét dọn, còn phải chuẩn bị đồ ăn giúp ba người chúng ta no bụng nếu không đã chết đói trong phòng.”
“Ngươi đừng nói như vậy, là do bản thân ta nguyện ý, huống chi Trung Nhi , Uyển Nhi thật đáng yêu, ta rất thích bọn họ nha.”
Phu nhân cuối cùng nhịn không được, nước mắt chảy xuống. “Là ông trời thương xót chúng ta, phái một cô nương tốt như vậy đến giúp chúng ta.”
“Ngươi đừngkhổ sở, nếu xú nữ nhân kia lại dám đến khi dễ các ngươi, ta nhất định cho nàng biết tay!” Nói đến việc này nàng lại tức giận.”Thật sự là quá đáng, nàng dựa vào cái gì đem ba người các ngươi nhốt tại đây, trượng phu của ngươi cũng không quản sao? Là một người chủ gia đình không phải là nên bảo vệ vợ con sao?”
Phu nhân vội lắc đầu. “Một lời khó nói hết, ta chỉ hy vọng ở nơi này an an ổn ổn cùng bọn nhỏ sống cuộc sống bình an.”
“Hừ, ở hồ tinh giới nếu nam hồ dám khi dễ nữ hồ,là sẽ bị một trận…”
“Ân? Bạch cô nương nói cái gì?”
“Không có gì không có gì.” nhanh trí nói sang chuyện khác, nàng rốt cục nghĩ ra việc có thể cho Uyển Nhi làm, vì thế nàng quay sang Uyển Nhi cười hì hì nói.:”Uyển nhi, giúp cho tỷ tỷ một việc được không?”
Uyển nhi nghe xong vui vẻ đáp ứng.”Hảo!”
“Còn nhớ rõ hôm qua tỷ tỷ nói cho ngươi “hồ tinh” chuyện xưa không?”
Uyển nhi dùng sức gật đầu.”Nhớ rõ.”
“Như vậy ngươi đem truyện xưa này kể cho nương ngươi nghe được không?Như vậy nương ngươi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng sẽ không thương tâm.Ngoan ngoãn nghe ngươi kể truyện xưa , nương ngươi vui vẻ bệnh cũng sẽ nhanh khỏi.”
“Hảo, Uyển nhi sẽ kể chuyện xưa cho nương nghe.”
“Đứng,việc này rất quan trọng, ngươi đem hồ tinh chuyện xưa kể cho nương nghe.”
Một phòng tiếng cười không ngừng, có thể giúp đỡ cho bọn họ, Bạch Như Sương cảm thấy thật vui vẻ, trong lòng nàng cảm nhận được một niềm vui cùng sung sướиɠ khó diễn tả bằng lời, niềm vui cùng thỏa mãn đó so với khi được ăn thịt đông pha, hoặc là vịt quay, hoa mai cao , phù dung cao còn khiến nàng vui hơn.
Sở Ngọc Tương đứng ở phìa sau tường nhìn thấy được tất cả kể cả sự thiện lương của nàng , thấy nàng giặt quần áo, phơi đồ, xách nước, cùng hai đứa trẻ chơi đùa rất vui vẻ.
Nàng rõ ràng có thể dùng pháp thuật để làm những việc đó, nhưng lại tình nguyện tự mình động thủ học tập, không hề than oán, mồ hôi rịn ra trên trán dưới ánh mặt trơi lòe lòe phát ra ánh sáng. Cho dù cả người quần áo dơ bẩn, tóc rối loạn, nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp , nàng như vậy so với dáng vẻ giả vờ đoan trang quyến rũ càng thêm mê người.
Ai có thể tưởng tượng được nàng là do hồ ly biến thành ? Nàng rõ ràng là một cô nương tính tình vô cùng thiện lương.
Sở Ngọc Tương lẳng lặng quan sát tất cả mọi việc, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn nàng sâu thẳm mà ôn nhu.
Giữa trưa, trong tiệm cơm rao hàng cùng tiếng gọi to không ngường, người đến ăn nối liền không dứt.
Chưởng quầy của tiệm ăn tới lui không ngừng, cùng ŧıểυ nhị vội vàng tiếp đón khách, ở giữa quán đang ngồi bốn gã nam tử, đang nói chuyện phiếm , một người trong đó liên tục ngáp.
“Ngô đại phu, dạo gần đây như thế nào? Nhìn sắc mặt ngài không được tốt lắm?”
Ngô đại phu lắc đầu, thoạt nhìn qua trông thật mệt mỏi.”Việc này nói đến thật là tà môn, ta mỗi ngày buổi tối đều nằm mộng.”
“Ngủ thì nằm mộng là chuyện bình thường, có cái gì đáng ngạc nhiên?”
“Nhưng mà ta mỗi đêm đều nằm mơ thấy một giấc mộng giống nhau.”
“Ác? “ Những lời này khiến ba người kia cảm thấy thật hiếu kì cùng chú ý.
“Đại phu, ngài nằm mộng thấy cái gì vậy?”
“Ta mộng thấy một nữ nhân, đem ta đi chữa bệnh cho một vị phu nhân, chẳng những phải giúp nàng bắt mạch hốt thuốc. Còn phải giúp nàng đi nấu chén thuốc.”
“Ác? Vậy nữ nhân kia bộ dáng như thế nào?”
“Nói đến diện mạo, nữ nhân kia cũng thật xinh đẹp.”
Mọi người cười nói: “ Nói nửa ngày, thì ra là vì nằm mộng thấy mỹ nhân nha. Ngô đại phu, ta xem ngài là suy thận khí hư(*) a, là do làm lụng vất vả quá độ rồi.” Nói xong ba người cười ồ mà lên.
(*) suy thận khí hư : òm bệnh này là do phóng dục quá độ, nên bị suy kiệt cơ thể . :”>. Đọc cái này làm nhớ đến quảng cáo bổ thận tráng dương trên tivi =)).
“ Không không không, ở trong mộng, ngay cả tay nữ nhân kia ta cũng không chạm tới được, ngược lại bị nàng khiêng đi, đưa đến một căn phòng đơn sơ, nàng bảo ta vì phu nhân kia chữa bệnh, khai phương thuốc, nấu dược, thẳng đến khi phu nhân kia bệnh tình tốt lên mới được.”
“Nàng khiêng ngươi?”
“Đúng vậy, nàng thân thủ vô cùng tốt, lực lớn vô cùng, dễ dàng đem ta vác lên trên vai, chạy trên mái nhà, theo nóc nhà này mà nhảy sang một nóc nhà khác, bước chân như bay.”
“Ngô đại phu, cái này gọi là ban ngày có chút suy nghĩ, đêm đến tựu nằm mộng, ngươi nên vì chính mình dùng một chút dược thiện điều trị tráng dương bổ bổ thân mình.”
Bạn bè đều chọc hắn vì ban đêm liên tục mộng xuân nên cảm thấy ngủ không đủ.
Bốn người cười gian, một nam tử đi đến trước bàn trầm giọng hỏi : “ Vị huynh đài này, có thật ngươi mỗi ngày đều chỉ mộng thấy cùng một nữ nhân?”
Ngô đại phu cùng mọi người sửng sốt, nhìn nam tử đứng trước mặt.
Hắn một thân đa͙σ sĩ bào, gương mặt gầy dài, mắt tam giác, tiêm cằm, một đôi lông mày màu trắng kéo dài đến hai bên tóc mai, ánh mắt sắc bén lợi hại.
“ Thứ lỗi bần đa͙σ quấy rầy, vừa rồi những lời nói của các hạ, ta đều nghe được.”
“Vị đa͙σ trưởng này. . . . .”
“Bần đa͙σ pháp danh Nhất Chân.”
Ngô đại phu vội vàng chắp tay.”Nhất Chân đa͙σ trưởng.”
“Thứ bần đa͙σ nói thẳng, các hạ hẳn là bị yêu ma quấn thân .”
Ngô đại phu nghe vậy sắc mặt thay đổi.”Này, điều này là sao?”
“Nếu như bần đa͙σ đoán không lầm, các hạ là trúng phải pháp thuật của hồ yêu. Hồ yêu chuyên hấp thu tinh khí của nam nhân. Cho nên các hạ mới tinh thần mệt mỏi, nếu như không mau cứu chữa, chỉ sợ một khi tinh khí các hạ bị hút hết, chính là đại nạn ngày.”
Ngô thầy thuốc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Nếu như vậy làm sao bây giờ?”
“May mắn ngươi gặp được ta, điều này chứng tỏ mệnh các hạ chưa tuyệt, chúng ta cũng coi như hữu duyên, cứu người một mạng bằng xây bảy tháp phù đồ .Bần đa͙σ liền cứu ngươi một mạng, đến giúp ngươi thu phục hồ yêu hại người kia đi.” “Làm phiền đa͙σ trưởng.” Ngô đại phu vô cùng cảm kích liên tục cảm ơn.
“Bây giờ, xin mời các hạ dẫn bần đa͙σ đến quý phủ của ngươi, ta phải lập đàn làm phép, chờ con hồ yêu kia chui đầu vô lưới.”
Đêm hôm nay, nương của Trung nhi, Uyên nhi lại phát sốt, Bạch Như Sương trong lòng lo lắng, lập tức chạy đi nhà Ngô đại phu, nghĩ muốn sử dụng mánh cũ, nữa đêm đem Ngô đại phu mang đi chữa bệnh cho nương của hai huynh muội.
Nàng đi vào phủ của Ngô đại phu, bởi vì trong lòng đang lo lắng cho nương của hai huynh muội, lại nhớ đến nước mắt của hai bọn họ khiến cho nàng không để ý đến đêm nay Ngô phủ so với trước kia có khác biệt.
Thân ảnh linh hoạt lẻn vào trong phòng của Ngô đại phu, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, trong phòng rất tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên giường có một người đang nằm. nàng giống như trước đây tính làm phép với Ngô đại phu, đem hắn khiên chi chữa bệnh cho nương của Trung nhi.
Nàng xốc chăn lên, bỗng nhiên một đám bụi phấn phun vào mặt, nàng kinh ngạc nhảy vội về phía sau nhưng vẫn đã hít vào mấy phần. Một cảm giác ghê tởm kéo tới, biết được có trá nàng liền quay đầu phá cửa chạy đi.
Nàng mới ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên bốn phía ánh lửa sáng rực, chiếu sáng Ngô phủ, phía sau thân cây, sau cột ,thậm chí trên nóc nhà đều có gia đinh cùng bảo vệ của Ngô phủ chạy ra, mỗi người trong tay đều cầm đuốc cùng đao kiếm.
“Nguy rồi!” Nàng thầm than, hiểu được mình đã trúng mai phục.
Một vị đa͙σ trưởng từ trong đám người đi tới, chỉ vào nàng.
“Yêu nghiệt! Xâm nhập Ngô phủ làm xằng làm bậy, còn mau không thúc thủ chịu trói!”(* đưa tay chịu trói á )
Thì ra là đa͙σ sĩ tróc yêu nha, thật là hỏng bét, nàng làm sao lại bị phát hiện?
Hồ tiên trưởng lão có nói với nàng, trừ phi bất đắc dĩ , nếu không không cần có xung đột với nhân loại, tuy rằng nàng thực chán ghét tên đa͙σ sĩ tróc yêu này. Hễ mở miệng là kêu nàng yêu nghiệt, nhưng nàng vẫn là bình tĩnh lễ độ mở miệng.
“Vị đa͙σ trưởng này, ngài hiểu lầm , ŧıểυ nữ tử đêm khuya đến thăm, là bởi vì có việc muốn cầu Ngô đại phu.”
“Hừ, đừng tưởng rằng có thể qua mặt pháp nhãn của lão phu, ngươi là hồ yêu, dựa vào việc hấp thụ tinh khí của nam nhân để luyện công, phàm những nam nhân bị các ngươi hấp thu tinh khí cuối cùng đều bị khí tẫn mà chết(*), các ngươi liền lấy tim của hắn mà ăn nhằm duy trì tuổi trẻ mĩ mạo.”
(*) cũng giống câu : tinh tẫn nhân vong á, ( mần quá nên kiệt sức mà ngỏm á =))
Những lời này nói vang vang mạnh mẽ, tất cả trên dưới Ngô phủ đều nghe được, người nhà Ngô đại phu nghe thấy sắc mặt trắng bệch.
“đa͙σ trưởng , ngài nhất định phải cứu tướng công nhà ta nha, đem con hồ ly tinh này giết đi.” Ngô phu nhân ôm trượng phu, mặt rơi đầy lệ khóc cầu xin, giống như thật sự nghĩ tướng công nhà nàng sắp tinh tẫn nhân vong tới nơi.
Uy uy uy, này cũng rất khoa trương đi?
Bạch Như Sương hai tay chống lưng, tức giận trả lời : “Moi tim mà ăn? Lạy ngươi~~~ vị đa͙σ trương này, lấy tim người mà ăn chính là thiềm thừ tinh (*) được không, ta mới không ăn cái loại đồ ghê tởm đó, ngươi cũng không cần nghĩ quá đi.”
(*) thiềm thừ tinh : đã gặp ở đầu truyện, hai con ccó tinh bị anh moi tim ngâm rượu
“Yêu hồ lớn mật, chết tới nơi mà còn khua môi múa mép!”
“Cái gì yêu không yêu chứ, ta sau này sẽ trở thành hồ tiên, hồ tiên là không hề làm những chuyện thương thiên hại lí. Ta đến đây là muốn nhờ Ngô đại phu đi cứu một người, Ngô đại phu tinh thần không tốt là vì ngủ không đủ giấc, hơn nữa nha, chúng ta mới không tùy tiện tìm một nam nhân để thủ tinh khí. Muốn tìm cũng phải tìm người ưu tú nhất, làm cho chúng ta để mắt, thích đến____” Nói đến đây, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Sở ngọc tương, trái tim liền đột nhiên đập mạnh.
Quái , làm sao tự dưng nàng lại nghĩ đến hắn nha? Trong lòng nàng nếu muốn nhớ đến, thì hẳn phải là Nhạc Thiết Kiếm mới đúng, chính là trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh Sở Ngọc Tương hôn nàng, ôm nàng. Nhịn không được gương mặt đỏ lên.
Nàng vội lắc đầu, muốn xua đi hình ảnh kia ra khỏi óc, tiếp tục nói : “ Tóm lại, ta nếu có chọn cũng không có chọn người vừa già vừa gầy như ngô đại phu.”
“A, yêu nữ.”
“Nghe được không, nàng nói hội chọn người nha, thật đáng sợ.”
“Quả nhiên là hồ yêu, vì bảo vệ người nhà của chúng ta , không thể buông tha nàng.”
“đa͙σ trưởng, ngài nhất định phải vì dân trừ hại a.”
Bạch Như Sương nhíu mày, bọn họ có nghe nàng nói hay không a? Nàng không phải đã giải thích rồi sao? Vì cái gì bọn họ lại nghe không hiểu đâu? Là do nàng nói nhân ngữ không được tốt, hay là lỗ tai của bọn hắn có vấn đề a?
Nhất Chân đa͙σ trưởng đối mặt với sự trông cậy cùng kỳ vọng của mọi người càng thêm cảm thấy đắc ý, rốt cục cũng có cơ hội để hắn chứng tỏ năng lực, chỉ cần bắt được con yêu này. Trong thành thanh danh của hắn sẽ vang xa , dân chúng toàn thành sẽ hội kính trọng hắn xem hắn như một vị anh hùng, hàng đống vàng bạc sẽ tự động đưa lên cửa.
“Không thành vấn đề, ta Nhất Chân hôm nay sẽ thay trời hành đa͙σ, yêu nghiệt,mau nạp mạng đi!”
Người này là đang tấu hài hay vẫn là xướng tuồng a?
Chỉ thấy Nhất Chân đa͙σ trưởng một tay cầm đồng kiếm, một tay cầm chuông. Trong miệng rì rầm chú ngữ thu yêu. Bạch Như Sương cũng không còn bình tĩnh, nếu dùng lời nói giải thích không được, nàng cũng lười nói thêm nữa. Huống chi nếu như không có Ngô đại phu nàng vẫn có thể đi tìm các đại phu khác nha.
Hừ, không rãnh theo bọn họ chấp nhặt, nàng xoay người dậm chân trên mặt đất, tung mình bay ra Ngô Phủ. Nhưng khi nàng vừa mới bay lên. Nhất Chân đa͙σ trưởng liền hét to____
“Yêu nghiệt trốn chỗ nào! Tung lưới! Bắn tên!”
Một tiếng ra lệnh, trong không trung thoát chốc liền có vài mũi tên hướng nàng phóng tới. Những người canh giữ trên nóng nhà cũng đem lưới quăng xuống.Bạch Như Sương chấn kinh lập tức tránh né thiên la địa võng, đồng thời cũng né hàng loạt tên đang bay tới.
Nàng lúc này hỏa bốc lên.
“Thối đa͙σ sĩ! Ta không muốn so đo với ngươi, ngươi lại tới tìm ta phiền toái, thật sự không thể nói lý!” Nghĩ rằng bày ra thiên la địa võng thì nàng sẽ sợ sao? Hừ, chỉ là chút tài mọn.
Nàng đưa tay ra, trong tay áo bỗng nhiên bay ra hơn mười dây lụa màu đỏ. Dây lụa giống như là có sinh mệnh, cũng như là có ánh mắt. tự đem nhân mã xung quanh đánh rớt xuống đất, còn không thì trói chân bọn họ, đem người trên nóc nhà kéo xuống dưới.
Trong phút chốc tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, nàng tay vừa thu lại, hồng quyên như là biết chủ nhân muốn ngừng, trở lại trên tay nàng.
Nàng chỉ là đem những người này đánh té ngã, không hề nguy hại đến tính mạng, nhiều lắm chỉ là té bị thương mà thôi.
Linh hoạt gọn gàng hồng quyên cuối cùng hướng tên đa͙σ sĩ thối kia bay tới. đa͙σ sĩ thấy thế vội quơ kiếm ngăn cản, nhưng nháy mắt lại bị hồng quyên của nàng trói chặn thân mình.
“Phóng, buông!”
“Hừ, tróc yêu? Ngay cả yêu cùng tiên đều không phân biệt được. Yêu gì ăn thứ đồ ăn gì cũng đều nói sai, thật xấu hổ cho tróc yêu nhân nhà ngươi.”
Nàng lắc đầu, quở trách thối đa͙σ sĩ này một chút.
Nàng vung tay lên. Hồng quyên đang trói buộc đa͙σ sĩ thu về, đa͙σ trưởng bị vứt lại té chổng vó.
“Hừ, biết lợi hại chưa? Bổn cô nương không tốn thời gian đấu với ngươi, trở về hảo hảo luyện lại công phu của ngươi cho tốt đi.” Nàng xoay người nhảy đi, bay ra Ngô phủ, trong lòng lo lắng nương của Trung nhi đang bệnh, không muốn cùng đa͙σ sĩ kia tiếp tục dây dưa, quyết định đi tìm một vị đại phu khác.
Nhất Chân đa͙σ trưởng không cam lòng chịu mối nhục này, nếu tin tức truyền ra ngoài, hắn ngay cả một cái nữ hồ yêu nho nhỏ cũng không thu phục được. Vậy hắn về sau làm thế nào a?
Ánh mắt hắn lộ ra tia âm hiểm, chuyện tới nước này, đành phải mượn sức mạnh của nó.
Sau khi ra khỏi Ngô phủ. Bạch Như Sương vội vàng hướng đông phố đi đến. Đã nửa đêm trên đường cũng không còn một ai, nàng bước nhanh đi tới, bỗng dưng cảm thấy phía sau phát lạnh.
Nàng lập tức quay đầu lại, đột nhiên bị một cỗ cường lực vô cùng mạnh mẽ đánh tới, nàng kinh hãi mặc dù né tránh kịp lúc, nhưng ta áo vẫn bị xé rách.
Nàng chưa nhìn thấy rõ đối phương, nhưng đã cảm thấy một trận kinh hãi đảm chiến, bởi vì nàng ngửi thấy được mùi vị của đối phương.
Một người nam nhân đứng ở phía trước, trong bóng đêm một đôi mắt phát ra ánh sáng quỉ dị. Tuy hắn mang hình người, nhưng dưới ánh trăng lại chiếu ra một cái bóng của sói.
Là lang tộc!
Lang là kẻ thù của hồ ly , bọn họ so với hồ ly càng thêm giả dối, càng thêm nguy hiểm, càng thêm tàn bạo cùng lãnh huyết.
Nàng toàn thân cảnh giác, thần kinh căng thẳng. Không nghĩ tới ở nơi này sẽ gặp lang tộc.
Ở phía sau lang tộc , xuất hiện thêm một người khác, chính là tên thôi đa͙σ sĩ vừa bị nàng hung hăng giáo huấn.
“Giết nàng, là ngươi có thể cướp lấy công lực tu hành của nàng. Đem thân thể nửa người nửa hồ để lại cho ta là tốt rồi, Để cho người khác nhìn thấy nghĩ rằng yêu nghiệt này do ta thu phục là được.” Nhất Chân đa͙σ trưởng hắc hắc cười nói.
Bạch Như Sương bừng tỉnh đại ngộ . “Hừ ngươi thân là thu yêu nhân, lại cùng với lang hợp tác, nguyên lai là một tên thối đa͙σ sĩ tham lợi đa͙σ danh.”
“Ngươi làm cho ta ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, nếu như không giết ngươi, làm sao kẻ khác tin phục được ta?”Quay đầu đối với Lang yêu ra lệnh : “Mau giết nàng!”
Bạch Như Sương vô cùng hoảng sợ, lang yêu kia miệng há rộng đỏ như máu, răng nanh lộ ra ngoài, trên người tràn ngập sát khí, chuyên trộm những người như nàng để gia tăng công lực.
Lang yêu này, đã muốn nhập ma.
Lang yêu há ra miệng đỏ như máu , rất nhanh hướng nàng vọt tới. Nàng vội vàng phóng ra Hồng quyên ý đồ muốn ngăn cản, nhưng cổ lực đa͙σ này không đủ đển cản trở thế công của yêu lang.
Móng vuốt sói bén nhọn đem hồng quyên của nàng cào nát thành mảnh nhỏ. Thẳng hướng tim của nàng mà tấn công tới. nàng mạo hiểm tránh qua một bên thổi một đám khói mù về phía hắn, đám khói lập tức hóa thành mấy trăm cây kim bạc thẳng tắp cắm vào thân thể yêu lang. Lang yêu hướng mặt lên trời rống lớn, thân thể hắn cắm đầy kim châm rậm rập nháy mắt hóa thành lông mềm thổi đi.
Nàng âm thầm than khẽ, trong lòng biết không phải là đối thủ của lang yêu. Xoay người tính chạy đi.
Không thể để lang yêu bắt được nàng, nếu rơi vào tay hắn liền thảm! Nàng thi triển pháp thuật, lại bị lang yêu từng cái từng cái phá bỏ. Nàng vô cùng kinh sợ, có thể nào tối nay là tử kỳ của nàng, mạng của mình mất tại đây sao?
Nhìn thấy Lang yêu nhào tới phóng lên , tay chân nàng tê rần, dung nhan xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Lúc này , một mũi tên xé gió lao tới, lướt qua nàng nhắm thẳng hướng lang yêu bay tới. Mũi tên kia lực đa͙σ mạnh mẽ, lang yêu muốn giữ mạng đành phải bỏ qua nàng, không thể không né tránh.
Bạch Như Sương kinh ngạc không thôi , là ai bắn tên? Có thể khiến lang yêu nhảy lùi trở về ? Nàng không rãnh để suy ngẫm, nghĩ nên thừa cơ chạy mau, lúc này nɠɵạı trừ người gõ mỏ cầm canh(*) , trên đường không còn bóng dáng một ai. Nhưng nàng không ngờ khi quay đầu lại nhìn thấy một mạt bóng dáng thon dài.
(* người gõ mỏ cầm canh : là người cầm thanh gổ gõ cắc cắc)
Sau khi nhìn thấy rõ ràng người đó là Sở Ngọc Tương, nàng kinh ngạc vô cùng.
Ông trời! người này không có việc gì nửa đêm nhàn rỗi chạy đến đây làm cái gì?
Nàng đi đến nói . “ Ngươi như thế nào lại ở đây?”
“Ta tới tìm ngươi.”
“Tìm ta làm cái gì?”
“Ngươi nửa đêm chưa về, ta lo lắng cho ngươi.”
“Aiii, ngươi lo lắng cho chính ngươi đi, lúc nào không đến lại cố tình chọn lúc này mà đến! Mau chạy đi, lang yêu đến đây!”
“Ác, có lang yêu?”
“Nó sẽ ăn thịt người, a nguy rồi!” Trì hoãn nãy giờ, yêu lang đã đuổi theo. Bạch Như Sương lập tức đứng chắn phía trước che cho hắn. “ Ngươi chạy mau, ta đến đối phó với nó.”!”
Vì bảo vệ Sở ngọc Tương , nàng quyết định tử chiến đến cùng, liều mạng với yêu lang!
Một bàn tay đột nhiên ôm bên hông của nàng, động tác mềm nhẹ, lại mơ hồ ẩn chứa một sức mạnh to lớn , đem nàng kéo về phía sau.
Di?
Nàng kinh ngạc mở to mắt, nhìn vào ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười của hắn.
“Lang yêu càng thích ăn thịt hồ ly thơm mềm trắng nộn hơn, cho nên hãy trốn ở phía sau của ta đi.” ( >__< aa anh ra tay)
Nàng đang định mở miệng phản đối, nhưng lại nhìn thấy lang yêu đang nhào dên mà sợ hãi thét lên.
“Cẩn thận!”
Nàng trong lòng hoảng sợ, cho rằng là xong rồi, Sở Ngọc Tương sẽ bị lợi trảo (*) của yêu lang xé nát, nhưng diễn biến tiếp theo khiến cho nàng ngạc nhiên đến nỗi cằm thiếu chút nữa rơi đến trên mặt đất.
(*lợi trảo = móng vuốt)
Sở Ngọc Tương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. Xoạt một tiếng mở ra cây quạt, dễ dàng ngăn lại lợi trảo của yêu lang, lại dùng một tốc độ không tưởng tượng được xoay tròn cây quạt, nội lực của hắn khiến cho một câu quạt so với đao kiếm còn muốn lợi hại hơn đánh về phía lang yêu , khiến nó văng ra xa mấy trượng.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, kinh ngạc vô cùng về võ công của hắn. nàng biết Sở ngọc Tương là thâm tàng bất lộ, nhưng lại không dự đoán được hắn chỉ cần một tay là có thể ngăn lại sự công kích của yêu lang.
“Đứng ở đây nghỉ ngơi một lát, chờ ta thu phục xong con lang này , rồi sẽ mang ngươi trở về.” Nói xong hướng cái miệng nhỏ của nàng khẽ hôn một chút, tươi cười như gió xuân vô vàn ôn nhu. Nhưng mà khi hắn quay đầu nhìn về phía yêu lang, vẻ mặt nhanh chóng chuyển thành lạnh lẽo thấu xương, thay đổi còn nhanh hơn tên bắn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Sở Ngọc Tương đã giống như cuồng phong thảo diệp (*), lấy tư thế như lôi đình vạn quân (*) hướng lang yêu đánh tới.
(*Cuồng phong thảo diệp : gió lớn cuống lá : ý nói anh lao đi rất nhanh,
(* lôi đình vạn quân : cũng giống như miêu tả khí thế như sấm vang chớp giật, mạnh mẽ oai hùng )
Nàng nhất định là đang nằm mộng! Bạch Như Sương không thể tin được vào hai mắt của mình. Bởi vì tốc độ của Sở Ngọc Tương cực kỳ nhanh, so với lang yêu còn nhanh hơn.
Lang yêu là kẻ thù muôn đời của hồ tinh, hồ tinh vô cùng thống hận yêu lang, bởi vì yêu lang trời sinh tính tàn nhẫn, những hồ tinh khác chết ở trong tay lang yêu đều là không toàn thây, bị xé xát không còn toàn vẹn, vô cùng thê thảm.
Nàng vốn còn lo lắng rằng Sở Ngọc Tương đánh không lại lang yêu, nhưng nàng sai lầm rồi, Sở Ngọc Tương so với lang yêu còn lợi hại , hơn nữa động tác lại vừa dứt khoát vừa mau lẹ, không một chút lưu tình.
Hắn đánh ra một chiêu , nhất định sẽ lấy huyết của đối phương. Trước chặt đứt cái đuôi của lang yêu sau đó lại trảm một chân của nó. Lang yêu phát hiện không đánh lại Sở NGọc Tương quay đầu muốn chạy trốn, hắn liền bắn ra hai sợi chỉ bạc từ trong cây quạt cuốn lấy một chân khác của lang yêu kéo tha trở lại. Lang yêu lấy lợi trảo tấn công hắn, hắn đơn giản mang hay tay của nó bẻ gẫy.
Tiếng sói tru thê lương khiến cho người ta run rẫy, mặc kệ lang yêu kêu gào thống khổ thế nào, hoặc tay đã đứt gãy thành hình dạng ra sao cũng không làm cho Sở ngọc Tương biểu tình thay đổi một chút nào, vẫn là vẻ mặt rét lạnh.
Hắn vươn tay, cho lang yêu một chưởng trí mạng cuối cùng tiễn hắn ra đi. Nhưng trời sanh tính tàn nịnh đột nhiên há ra miệng rộng muốn tấn công bất ngờ, trái lại lại bị cây quạt của Sở Ngọc Tương chắn lại khiến cho không thể khép miệng.
Sở ngọc tương lạnh lùng mà nhìn hắn. “Hừ chết tới nơi mà vẫn không biết hối hận, ngươi nhập ma đã lâu ngay cả thú tính cũng mất đi, mau về phía diêm vương mà báo danh đi.”
Hắn nắm lấy miệng của lang yêu, trong nháy mắt đem nó xé thành hai nửa, lang yêu cứ như vậy đi đời nhà ma, chỉ còn một vũng máu đọng , giữa đống nội tạng trái tim vẫn còn đang đập.
Hắn cầm trái tim lên, nắm vào trong tay, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
“Thật tốt quá, lại có thể ngâm rượu uống, trái tim lang yêu đem đi ngâm rượu cũng là mỹ vị thiên hạ khó tìm nha. Không biết Nhất Chân đa͙σ trưởng đã từng nếm qua hay chưa?”
Trốn ở một bên đã muốn tính toán im lặng trốn đi Nhất Chân đa͙σ trưởng, nghe tên mình được gọi đến , liền sợ đến mức cả người cứng đờ không nhúc nhích. Nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưng lạnh như băng kia hướng hắn chậm rãi đi tới, hắn đã sợ đến trắng xanh cả mặt, cả người rét run quì lạy cầu xin tha thứ.
“Cao nhân tha mạng, tại hạ biết sai rồi, làm ơn tha cho ta.” Nhất Chân đa͙σ trưởng không ngừng dập đầu quỳ lạy, uy phong lúc trước sớm đã không còn.
“Ngươi cho là mặc vào đa͙σ bào, có thể lừa gạt ta sao? Tri chu tinh(*).”
(* Tri chu = nhền nhện. thì ra cha đa͙σ sĩ này là nhền nhện thành tinh)
Nhất Chân đa͙σ sĩ càng hoảng sợ, cuống cuồng bò chạy xoay người muốn bỏ trốn. Sở Ngọc Tương cũng không thèm nhìn tới, cây quạt đảo qua, một sợi chỉ bạc xuyên thấu qua thân mình cả đa͙σ trưởng. Hắn hét thảm một tiếng sau đó Nhất Chân đa͙σ trưởng bị đánh trở về nguyên hình, té trên mặt đất nằm yên ko động đậy.
Giải quyết xong hai con yêu nghiệt, đêm nay thu hoạch không tồi! Sở Ngọc Tương xoay người, không khỏi sửng sốt.
Hắn nhìn hướng đông một cái, xem hướng tây một cái. Di ! Người đâu?
(=)) chị bỏ chạy mất dép, phải nha gặp mình mình cũng chạy, ai bảo anh kinh dị quá mần chi.)
Ban đêm khôi phục sự tĩnh lặng, mặt trăng vốn vẫn trốn sau những đám mây lại bắt đầu lộ ra, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi một mình hắn. Bạch Như Sương đã sớm không còn thấy bóng dáng.
ŧıểυ gia hỏa kia cư nhiên lại đi không từ biệt, chạy trốn hắn?! Thật không có lương tâm nha. Uổng công hắn còn cố tình tới cứu nàng đâu.
May mắn hắn đã có dự tính trước, ở trên người nàng lưu lại định chú, muốn tìm nàng là không thành vấn đề. Bỏ trái tim vào trong túi da , hắn cầm theo túi dam dưới ánh trăng chậm rãi nhàn nhã mà rời đi.
Bạch Như Sương chạy một hồi về đến phòng , lập tức vội vàng thu thập hành trang.
Sắc mặt nàng hoảng sợm , hình ảnh nàng vừa mới chứng kiến quả thật giống ác mộng, không thể tưởng tượng được Sở Ngọc Tương lại đúng là một thu yêu nhân pháp thuật vô cùng cao cường.
Những hình ảnh kia vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy Sở Ngọc Tương đối phó với lang yêu như thế nào, lang yêu chết bộ dáng là vô cùng thê thảm.
Hoa Phù Dung trưởng lão đã từng nói qua. Thu yêu nhân lợi hại nhất chính là Vô Cực Thiên Sư, người này ghét ác như cừu, nhưng cũng ngoan cố cứng đầu như đá, chỉ cần là yêu nghiệt một cái cũng không buông tha.
Vô Cực Thiên Sư có ba món pháp khí trừ yêu vô cùng lợi hại : Mũi tên gỗ mun, Bạc tuyến, cùng với Phiến kiếm.
(* Bạc tuyến = chỉ bạc, Phiến Kiếm = Quạt kiếm : hai món vũ khí của anh Tương á.)
Tối nay , ba loại pháp khí này toàn bộ đều xuất hiện. Sở Ngọc Tương chính là Vô Cực Thiên Sư!
Nàng quyết định thật nhanh mau bỏ trốn, một đầu quay về khách điếm không nói hai lời mau thu thập hành lí, tẩu vi thượng sách.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ đạc xong , cầm hành lí xoay người rời khỏi.
“Oa!”
Nàng sợ tới mức té ngã lên trên giường, mai mắt mở to nhìn trừng trừng như gặp quỉ. Không biết từ lúc nào, Sở Ngọc Tương đã đứng phía sau lưng nàng.
“Sương nhi.” Hắn ôn nhu mà gọi nàng.”Đã trễ thế này, ngươi mang hành lí muốn đi đâu?”
“Ngươi ngươi ngươi —— ngươi đừng qua đây!” Nàng sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng đều run lên.
“Ngươi làm sao vậy? Là ta nha, Sương Nhi.”
“Ngươi là thu yêu nhân!”
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
“Mới là lạ! Trưởng lão đã nói qua, Vô Cực Thiên Sư gặp quỷ giết quỷ, gặp yêu trừ yêu. Một cái cũng không buông tha! Ta biết ngươi là trở về giải quyết ta!” Nàng sợ tới mức hướng bên trong giường mà bò lui, đem hành lí che chắn ở phía trước, hàm răng va vào nhau khách khách.
Thì ra Sương Nhi lầm tưởng nghĩ hắn là sư phụ.
Hắn lắc đầu, vẫn nhãn nhặn từ tốn như trước, đối với nàng lại nhẹ nhàng nhỏ giọng nói, không muốn dọa nàng, mà không biết là hắn càng nhẹ giọng mà nói nhỏ , càng ôn như, là càng hù chết nàng.
“Ngươi hiểu lầm , Vô Cực Thiên Sư là sư phụ ta, ta không giống với hắn.”
“Đừng tới đây! Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
“Sương Nhi.”
Nhìn thấy hắn vẫn tới gần , thậm chí đưa tay ra muốn bắt lấy nàng. Nàng hướng bên cạnh bò trốn nghĩ muốn tránh đi hắn, theo khe hở bỏ chạy. Nhưng nàng chạy trốn kiểu thế nào lại nhào vào vòng tay của hắn.
Hắn thân thủ nhanh như chớp, dễ dàng tóm lấy nàng , đem nàng ôm vào trong lòng.
“Sương. . . . . .”
“Ô oa ——” biết rõ đánh không lại hắn, vậy thì nàng liền khóc cho hắn xem!
( O_O chiêu ăn vạ của Sương tỷ)
Tiếng kêu khóc thảm thiết như giết heo, thiếu chút nữa khiến hắn thủng màng nhĩ. Trong lòng ngực của hắn, ŧıểυ tử kia khóc giống như là sắp mất mạng, xem ra hắn thật sự làm nàng sợ hãi.
“Sương nhi, hãy nghe ta nói ——”
“Oa ——”
“Ngươi thật sự không cần sợ ——”
“Oa ——”
“Ta sẽ không đối với ngươi như vậy ——”
“Oa ——”
“Ta. . . . . .”
“Oa ——”
“. . . . . .”
“Oa ——”
Sở Ngọc Tương không khỏi cưởi khổ, nàng khóc thật giống như một đưa nhỏ. Căn bản không hề nghe thấy lời nói của hắn. Có lẽ khi hắn đối phó với yêu ma quỷ quái, tâm có thể vô cùng rét lạnh, thủ đoạn có thể vô cùng ngoan tuyệt, nhưng mà đối với nàn, trong lòng hắn vẫn là nóng , tay cũng rất mềm. Khi hắn vẫn còn là ŧıểυ nam hài tám tuổi, hắn đã đem nàng khắc sâu vào trong lòng.
Nàng tuy là hồ tinh , nhưng lại có một trái tim vô cùng thiện lương, nàng nhiệt tình yêu thương giúp đỡ người khác, cố gắng học hỏi làm người, nàng sẽ hội say mê học tập tri thức, thưởng thức thi họa cảnh đẹp, hội sẽ cầm thư mà đọc nghiên cứu cả một đêm, sẽ vì nhìn một cây con lớn lên mà cảm động.
Nàng bảo vệ kẻ yếu hơn, thương hại người khổ cực, bản thân cũng vô cùng cố gắng học tập làm một cô nương gia.
Có một số người, mặc dù sinh ra là con người, nhưng mà tâm lại như dã thú. Nàng bản thân tuy là thú , nhưng tâm lại như nhân, so với người nàng thật sự còn “Con người” hơn, càng ở chung với nàng lâu, tình cảm của hắn đối với nàng càng sâu.
Hắn phải khiến cho nàng hiểu được, hắn vĩnh viễn đều luyến tiếc không muốn thương tổn nàng dù chỉ một chút.
Nàng khóc đến khàn cả giọng, đại khái không thể dùng lời mà thuyết phục, hắn đành phải đổi một phương pháp khác để làm cho nàng hiểu.
Bạc thần nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng, ôn nhu mà liếʍ đi của nàng nước mắt. Hành động nàng quả nhiên thành công khiến nàng dừng lại tiếng khóc nức nở.
Nhanh như vậy đã có hiệu quả ?
Chỉ thấy ŧıểυ tử kia hai mắt đẫm lệ lưng tròng mà nhìn hắn, trên mặt hoảng sợ vẫn không giảm.
“Oa —— ngươi muốn ăn thịt của ta, uống máu của ta___” Tiếng khóc đinh tai nhức óc lần thứ hai khiến cho hắn á khẩu không trả lời được.
Này hiểu lầm thật lớn nha, chẳng những không trấn an đượcnàng, ngược lại càng làm cho nàng thêm sợ hãi, giống như hắn mới là một tên yêu ma quỷ quái hại người.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, được rồi, việc đã tới nước này, đành phải xuất ra pháp bảo của hắn để thu phục con ŧıểυ hồ ly này…….
Hắn bất ngờ cúi xuống hôn nàng, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang khóc nháo.
“Ngô ngô ——”
Khơi dậy lên lửa nóng , thi triển bí quyết mang tên “ Triền “ ( quấn ,cuộn) của hắn, trêu đùa cái lưỡi non mềm của nàng.
“Ngô ——”
Mạnh mẽ xâm nhập , cứng rắn tấn công, cắn nuốt của nàng sợ hãi, trấn an của nàng bối rối , trêu chọc của nàng tình nhiệt.
“Ngô. . . . . .”
Nụ hôn ôn nhu cùng dây dưa, bàn tay cách lớp áo vuốt ve thân thể của nàng , từ từ khiến nàng thả lỏng thân mình, mà bàn tay kia của hắn cũng không hề nhàn rỗi, nhẹ nhàng bao phủ căng tròn mềm mại trước ngực nàng, từ từ dùng lực mà xoa nắn.
Hắn đem nàng hôn đến khi cảm thấy đầu óc choáng váng, khiến cho bờ môi nàng đỏ bừng như cánh hoa mẫu đơn. Nụ hôn hắn chậm rãi dời xuống , từng chút nhấm nháp da thịt của nàng, lặng lẽ cởi bỏ vạt áo , từng bước một dỡ xuống lòng phòng bị của nàng….cũng dỡ xuống của nàng xiêm y.
Nước mắt trên mặt nàng bị hắn hôn liếʍ, rất tròn non mềm đang ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng mà xoa bóp , sự ma xát khiến nàng trở nên càng thêm nhạy cảm, nụ hôn nóng bỏng liên tục hạ xuống bờ môi , khiến cho hô hấp càng thêm dồn dập. Đưa tay tháo ra búi tóc , từng sợi tóc đen dài tùy ý bung xỏa xuống.
Mà hắn cũng tự giải khai vạt áo, hai thân mình trần trụi chạm vào nhau, cho đến khi bàn tay nhỏ bé trắng ngọc chạm đến bờ ngực của hắn, nàng mới biết được thì ra hắn so với tưởng tưởng của nàng càng thêm cường tráng.
Hai má phấn nộn vì xấu hổ mà đỏ lên, hơi thở hỗn loạn. Hắn lại hạ ma chú đối với nàng rồi. Mà nàng là nên ngăn lại, nhưng cả người mềm nhũng không biện pháp chống cự. dưới sự ôn nhu đối đãi của hắn, nàng chậm rãi từ sợ hãi chuyển thành mê muội, lúng túng….rồi dần dần không thể suy nghĩ…cho đến khi phát hiện thân mình không còn mảnh vải mới đột nhiên hoàn hồn, lập tức một cảm giác xấu hổ tràn đến nhưng lại không thể né tránh.
Khi bàn tay của nàng trên lồng ngực của hắn tò mò mà dao động, trong mắt hắn nàng nhìn thấy nổi lên một đám lửa, nàng nhìn đến ngây người, bởi vì cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu được vẻ mặt này của hắn, giống như là lây bệnh…khiến cho toàn thân cũng nóng dần lên.
Mặt của nàng lại đỏ, mà nàng cảm nhận được, dưới thân cũng từ từ có một luồng lửa nóng đang từ từ chiếm lấy , mà vẻ mặt cùng ánh mắt của hắn, giống như là đang báo trước điều gì.
Cả người hắn ôn nhu đối đãi cùng dụ dỗ vì thế nên suy nghĩ nàng vẫn mơ hồ, đột nhiên nhớ lại trong sách miêu tả cảnh nam nữ….
Động tác này, tư thái này….có thể nào chính là…..
Nàng hít sâu một hơi.
“A, không được đâu, đối tượng ta phải ân ái chính là Nhạc đại ca.” Nàng thốt ra, đơn giản chỉ là nhớ tới lời trưởng lão giáo huấn, ngoài trừ Nhạc Thiết Kiếm , nàng không thể để cho nam nhân khác phá thân thể của nàng.
Nguyên bản , hắn vốn rất nhẫn nại mà từ từ dẫn dắt nàng, sợ quá gấp gáp mà khiến nàng bị đau, ai ngờ tên ŧıểυ tử kia tới giờ khắc mấu chốt này, trong đầu lại nghĩ đến muốn nam nhân khác.
Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt hắn, cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn.
Nàng nói đúng, hắn là muốn ăn nàng… chẳng qua chỉ là dùng một loại phương thức khác để ăn mà thôi.
Bên trong màn, xuân ý nhộn nhạo, quấn quit không thôi….