Khánh Châu thành, đang lúc diễn ra lễ hội Bách Hoa .
Trong thành ŧıểυ kiều(*) nước chảy, trăm hoa khoe sắc : đào, lí , hạnh, anh hoa nở rộ khắp nơi trong thành. Văn nhân tụ tập ở trà lâu ngâm thơ , uống rượu ngắm hoa, có rất nhiều cô nương gia cũng đặc biệt trang điểm rồi đi dạo ven hồ , ngắm hoa bắt bướm. Khắp nơi tràn đầy không khí vui sướиɠ.
(*) ŧıểυ kiều : cầu nhỏ
Bạch Như Sương cũng bị không khí nhộn nhịp của lễ hội Bách hoa cùng với vẻ đẹp của muôn vàn loại hoa tại đây hấp dẫn, đi trên đường nàng tò mò nhìn xem những thứ mới lạ ở xung quanh, muôn hoa nở rộ, bướm bay dập dờn, các quán hàng rong san sát nhau rất náo nhiệt.
“Nhạc đại ca, chúng ta ở lại đây mấy ngày ngắm hoa được không?”
“Hoa thì có cái gì đẹp?”
“ Đương nhiên là đẹp nha,ngươi xem, mọi người gọi này là lễ ngắm hoa, hai bên đường đầy những tiết mục biểu diễn hấp dẫn, trên mặt đất thì có rất nhiều hoa đang nở rộ, bầu trời thì có vô số những con diều hình dáng màu sắc khác nhau đang bay lượn. Hơn nữa, tất cả cô nương ở đây đều ăn mặc rất xinh đẹp, trên tóc còn gắn rất nhiều hoa đâu.”
Nói xong, nàng cũng bắt chướt, quay sang hái một đóa hoa rồi cài lên tóc, vui vẻ hỏi :” Nhìn có đẹp không?”
Nhạc Thiết Kiếm nhíu mày . “Nơi nơi đều là hoa, ta ngửi đến đầu muốn hôn mê.”
Nàng tức giận dậm chân: “Ta là muốn hỏi ngươi nhìn có đẹp hay không, cũng không phải hỏi ngươi có ngửi được hay không”
ŧıểυ Lục nói: “ Bạch cô nương mang cái gì đều đẹp, người so với hoa còn kiều diễm hơn.”
Bạch Như Sương nghe xong cười hì hì, khen ngợi ŧıểυ Lục miệng lưỡi ngọt ngào.Tầm mắt thoáng nhìn qua, phát hiện thấy Sở ngọc Tương , hắn cũng đang ngắm nhìn nàng.
“Rất đẹp.” Hắn nhẹ giọng khen ngợi.
Bị một đôi mắt sáng ngời hữu thần kia nhìn chăm chú, không biết làm sao nàng lại cảm thấy có một chút không được tự nhiên, theo bản năng né tránh đi ánh mắt của hắn.
Quái , nàng làm sao lại có thể cảm thấy ngượng ngùng a?
Một hàng bốn người bước vào trà lâu. Mĩ mạo của Bạch Như Sương lập tức làm người đang ngồi bốn phía kinh diễm.
Nàng như là một đóa hoa xinh đẹp nhất giữa rừng hoa đang nở rộ, thân thể thướt tha, mềm mại yểu điệu, làn da trắng như tuyết, mềm mại như nước. Mà ánh mắt nàng khi trò chuyện, nhìn đến làm người khác cảm thấy như người đang nhũn ra thành nước, tươi đẹp long lanh như ánh trăng, khiến cho tầm mắt tất cả nam nhân ở đây đều dính ở trên người nàng.
Một người khác đồng thời cũng làm kinh diễm khắp nơi, chính là Sở Ngọc Tương. Hắn một thân tuấn dật nho nhã, phong lưu phóng khoáng, trong tất cả những người đang ngồi trong quán. Không kể tới các vị cô nương tuổi trẻ, ngay cả những đại thẩm đã lập gia đình cũng không thể nhịn được mà nhìn theo hắn.
ŧıểυ nhị của trà lâu vội vàng chạy ra tiếp đón, cúi đầu cười đón chào.
“Khách quan, mời vào, mời vào.”
Bốn người đi theo sự hướng dẫn của ŧıểυ nhị, đi đến một bàn ở giữa phòng.
“Bạch cô nương, mời ngồi.”
Bạch Như Sương mỉm cười hướng Nhạc Thiết Kiếm nói : “Nhạc đại ca, ngươi cũng ngồi đi.”
Sở Ngọc Tương cùng với ŧıểυ Lục cũng tự động ngồi xuống, ŧıểυ Lục liền hỏi ŧıểυ nhị.
“ Trong quán các ngươi có trà hay điểm tâm gì ngon, mau đem đến cấp cho công tử cô nương của chúng ta.”
“Khách quan, vì hiện nay đang diễn ra lễ hội Bách Hoa, cho nên điểm tâm cùng trà trong quán chúng ta cũng là mang mùi vị của bách hoa, cái gì cũng đều có.”
“A , vậy nói xem, ngươi đề nghị chúng ta dùng cái gì?”
“Khách quan nếu muốn dùng đồ ăn, có thể nếm thử một chút nem rán hoa quế, Mai tử bao, xíu mại mẫu đơn, bánh lá sen. Nếu như muốn dùng đồ ngọt thì có hoa mai cao,đậu tây cuốn , chỉ ma cuốn , bánh đậu phù dung. Còn về phần trà, trong điếm chúng ta hiện có Tang cúc ẩm, Ô long, Phổ nhi, hoa quế mật…..”
Vừa nghe thấy ŧıểυ nhị đọc tên những món ăn, hai mắt Bạch Như Sương đều sáng bừng lên. Đây là chỗ tốt khi làm người,nhớ năm đó khi nàng thân vẫn là một con ŧıểυ hồ ly làm sao có cơ hội được nếm thử đủ thứ đồ ăn tinh xảo như vậy.
Nhân loại có rất nhiều điều hấp dẫn tộc hồ ly của nàng, mà nghệ thuật làm đồ ăn này, lấy hoa làm điểm tâm cũng chỉ có con người mới có thể nghĩ ra.
ŧıểυ nhị lại tiếp tục nói : “ Vì muốn đáp ứng với tình hình hiện nay, trong điếm chúng tôi đặc biệt có thêm một loại Quý phi nhưỡng, nếu như khách quan có hứng thú thì có thể nếm thử một chút. Đây chính là nhân dip lễ Bách Hoa mà ủ thành, chỉ lúc này mới có, qua dịp này rồi muốn kiếm cũng không thấy.”
Bạch Như Sương nghe xong tâm liền động.
“Cho ta một bình.” Chì có lúc này mới có, vậy đương nhiên phải nếm thử một chút.
Sở Ngọc Tương đang bưng lên chén trà liền đột ngột dừng lại, quay sang muốn xác định hỏi nàng : “ Như Sương cô nương muốn uống Quý phi nhưỡng?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi có biết Quý phi nhưỡng là cái gì sao?”
“Không phải là trà sao?”
“Là rượu.” Hắn ôn nhu nhắc nhở nàng.
“A? Là rượu?”
“Là rượu ngọt, thích hợp cho nữ nhân uống, Bạch cô nương có thể nếm thử một chút xem.” Nhạc Thiết Kiếm cười nói.
Bạch Như Sương nhìn về phía Nhạc Thiết Kiếm, không khỏi sửng sốt.
Di? Hắn vừa cười với nàng? !
Nàng kinh ngạc mở mắt thật to, đây là lần đầu Nhạc Thiết Kiếm đặc biệt chiếu cố đến nàng, không chỉ cười với nàng, mà còn nói ra những lời quan tâm như vậy! Trong lòng nàng vui mừng, lập tức gật đầu.
“Hảo, ta uống.”
“Một bình như vậy làm sao đủ, phải gọi một vò.” Nhạc Thiết Kiếm sắp có rượu uống, miệng đều ngoác ra cười hớn hở.
“Tốt, đại gia, ŧıểυ nhân đi một chút sẽ trở lại.”
Chỉ một lúc sau, ŧıểυ nhị mang đến một vò quý phi nhưỡng, vò rượu vừa mở hương rượu nồng đậm đều lan tỏa khắp bốn phía. Sở Ngọc Tương ngửi thấy liền biết rượu này mặc dù ngọt, nhưng tác dụng lại mạnh và chậm, trong lòng cảm thấy không ổn, liền nói ŧıểυ nhị rót vào trong chén mỗi người ít một chút.
Bạch Như Sương đã sớm bị mùi hương của rượu hấp dẫn, vì thế vui vẻ cầm lấy bát rượu, nhịn không được nếm thử một chút .
Một bàn tay vương ra ngăn lại cổ tay của nàng, làm cho nàng kinh ngạc giương mắt.
“Tại hạ cho rằng, Như Sương cô nương chưa từng uống rượu, tửu lượng kém, chỉ sợ uống vài chén sẽ say, tốt nhất không nên nếm thử, tránh cho việc phiền toái, cô nương vẫn nên lấy trà thay rượu.”
Bạch Như Sương nghe xong, trong lòng cảm thấy không phục: “ Ta mới không có say đâu,ngươi thật nhiều chuyện, buông ra.”
Nhạc Thiết Kiếm cười ha ha nói: “Chỉ cần không uống nhiều thì sẽ không có chuyện gì, khó có được một ngày tốt cảnh đẹp như thế này, có rượu giúp vui mới tốt.”
“Vậy ta đây bồi Nhạc đại ca uống rượu.”
“Hảo, đến, Bạch cô nương, chúng ta cụng ly.”
Nhạc Thiết Kiếm là một nam tử hán mạnh mẽ, lại yêu rượu như mạng, chỉ cần có rượu uống thì cái gì cũng tốt
Khi nàng uống vào một ngụm Quý phi nhưỡng, một hương vị cam thuần(*) tràn vào cổ họng, vị ngọt dường như muốn thấm vào tận tâm khảm.
(* cam = ngọt , thuần = tinh khiết )
“Trời ơi, uống ngon thật.”
“Nếu thích, thì uống nhiều một chút.” Nhạc Thiết Kiếm cười nói.
Nàng vui mừng nhìn tươi cười của Nhạc Thiết, hắn cười với nàng rất là vui vẻ, ánh mắt nhìn nàng cũng không giống như trước đây, nam nhân này khẳng định là đã thích nàng. Không uổng phí nàng hao tổn hết tâm tư lấy lòng hắn, cuối cùng cũng đã có chút tiến triển.
Sở Ngọc Tương nhịn không được một phen đổ mồ hôi lạnh dùm cho ŧıểυ hồ ly mê rượu này, nhìn nàng một ly lại tiếp tục thêm một ly, uống rượu như uống trà vào bụng, hai gò má cũng dần dần biến thành màu hồng.
Nhạc Thiết Kiếm là một tên mê rượu, thích vui hoan sướиɠ ẩm, chỉ cần có rượu thì chuyện gì cũng cao hứng, khi ŧıểυ nhị mang lên rượu cùng thức nhắm, hắn trước uống mấy chén lớn, rồi sau đó sẽ lập tức vui vẻ lôi kéo mọi người uống vài chén.
Sau vài chén, Bạch Như Sương cảm thấy cả người vui sướиɠ, thân mình nhẹ nhàng bay bổng, rượu này vừa thơm lại vừa ngọt ,làm cho người ta không nhịn được uống một chén rồi lại thêm một chén. Nàng cảm giác được mình không nên tiếp tục uống nữa, nhưng mà chỉ cần Nhạc Thiết Kiếm vì nàng mà rót đầy ly rượu, cũng đối với nàng nở nụ cười, hỏi nàng làm sao có thể cự tuyệt?
Mị thuật, đúng… nàng phải tu mị thuật, hiện tại khó mà có được không khí tốt như vậy, nàng không muốn phá hủy.
Được rồi, lại uống thêm một chén.
Khi nàng muốn cầm lên bát rượu thì có một bàn tay khác đặt lên cổ tay của nàng ngăn lại, nâng lên tầm mắt cùng một đôi mắt đen và sâu khác chống lại.
“Ngươi không nên uống nữa.”
Nàng nhăn lại đôi mày.”Nhiều chuyện.”
Gạt tay hắn ra, nghĩ muốn bưng lên bát rượu, nhưng khi nàng vừa mới bưng lên, cổ tay lại bị bàn tay kia nắm lấy .
“Ngươi uống nhiều lắm.” Hắn nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
Nàng cau mày.”Ngươi người này thật là kỳ quái, ta uống rượu của ta, liên quan gì đến ngươi?” Nàng muốn hất tay hắn ra nhưng lại phát hiện lần này dù cho nàng dùng sức như thế nào cũng không giống lần trước dễ dàng đẩy tay hắn ra như vậy, sức mạnh của hắn lại to lớn dị thường.
Nàng kinh ngạc nhìn Sở Ngọc Tương, bề ngoài hắn thoạt nhìn nho nhã, giống một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng lại có thể dùng một tay khiến cho nàng không thể nâng bát lên được.
“Này, buông tay.”
Sở Ngọc Tương ghé lại gần nàng, mở ra cây quạt che khuất đi gương mặt hai người, cùng nàng thấp giọng kế tai nói nhỏ.
“Ngươi giấu đầu lòi đuôi rồi.”
Bạch Như Sương vốn đang chìm đắm trong hương rượu Quý phi nhưỡng, nghe được những lời đó liền trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Sở Ngọc Tương.
”Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, đuôi của ngươi đã lộ ra ngoài rồi.” Trên mặt hắn vẫn bảo trì nụ cười bình thản lễ độ như cũ, ánh mắt ý bảo nàng tự xem xem phía sau của chính mình.
Bạch Như Sương nhìn xuống cái mông của mình ,làm cho nàng giật mình sợ hãi, trên mông nàng xuất hiện rõ ràng một cái đuôi lại tự nhiên ve vẫy qua lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, vội vàng thi triển pháp thuật.
Làm cái đuôi biến mất.
Vốn không cẩn thận làm lộ ra cái đuôi đã biến mất không còn. Bạch Như Sương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. May mắn là vị trí nàng ngồi đưa lưng về một góc phía sau, cho nên không có ai phát hiện, mà Nhạc đại ca vẫn như cũ vui vẻ uống rượu cùng ŧıểυ Lục vừa nói vừa cười. Cho nên căn bản là không có ai phát hiện ra sự bất thường của nàng…trừ bỏ tên bên cạnh__Sở Ngọc Tương.
Tên nam nhân này vẫn như cũ một dáng vẻ nho nhã,cùng mọi người nói nói cười cười, không có vì thấy nàng lộ ra đuôi mà cảm thấy kinh ngạc.
Lần thứ hai nàng đối với hắn cảm thấy giật mình, không nghĩ đến nam nhân này chẳng những không bị pháp thuật ảnh hưởng, mà khi nhìn thấy đuôi của nàng lộ ra một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, giống như hắn từ lâu đã biết rõ được lai lịch của nàng.
Cho đến giờ phút này, nàng mới ý thức được, tên thoạt nhìn có vẻ văn nhược thư sinh không có tính uy hiếp này là một nhân vật không hề đơn giản.
”Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nở một nụ cười chân thành, lần thứ hai lại dùng cây quạt che khuất đi mặt của hai người, nhẹ nhàng nói với nàng: “Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là…..Cái đuôi của ngươi lại lộ ra rồi.!”
A…………?
Bạch Như Sương vội vàng nhìn ra phía sau, lần thứ hai hít một hơi thật sâu. Cái đuôi của nàng thật đúng là lại lòi ra, làm nàng sợ hãi đến cuống cuồng.
Trời ơi! Sao lại thế này? Vì cái gì pháp thuật của nàng không linh nghiệm ?
Nàng vừa vội vừa sợ, lúc này đây, dù cho nàng biến hóa như thế nào cũng không thể làm cái đuôi biến mất.
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm thế nào để thoát thân? Cũng không thể trước mắt bao nhiêu người nghênh ngang phe phẩy cái đuôi mà chạy đi?
Nhạc Thiết Kiếm phát hiện sự khác thường của nàng, kỳ quái hỏi : “ Bạch cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“ Ta ? Ta không sao a.” Nàng giả vờ, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, nhưng thực tế nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nếu như bị người khác phát hiện nàng là hồ tinh biến thành thì thảm rồi, hồ tiên trưởng lão khẳng định sẽ phạt nàng ba năm không được xuống núi.
Như vậy không tốt nha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Này…hình như tất cả những việc này là từ khi nàng uống vào Quý phi nhưỡng, thì mọi chuyện bắt đầu không ổn.
Một kiện áo choàng khoát vào trên người Bạch Như Sương làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thì ra là Sở Ngọc Tương lấy áo khoác ngoài của hắn choàng lên người nàng.
“Bạch cô nương đại khái là do uống rượu không quen , cho nên có chút cảm thấy không thoải mái, có phải không Bạch cô nương?”
Bạch Như Sương vội gật đầu.”Đúng, đúng vậy, đa tạ Sở công tử.” Nàng nắm chặt áo choàng, nụ cười trên mặt có chút gượng cứng, cũng không thể hiểu được Sở Ngọc Tương vì sao lại phải giúp nàng.
“Không bằng ta dìu Bạch cô nương quay trở lại trên xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
Muốn nàng rời đi? Mới không đâu, nàng không muốn ở thời điểm tốt như vậy lại phải rời đi Nhạc đại ca.
“Ta không______” Nàng mới mở miệng, liền không cẩn thận đánh đổ ly rượu.
Một cây quạt đột nhiên mở ra, che khuất của nàng mặt, cũng che khuất đi tầm mắt của những người khác.
”Ngươi làm gì?” Nàng nghiến răng hỏi, một đôi mắt trong veo như nước trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ngọc Tương không một chút hoang mang nói : “Ta là vì muốn tốt cho ngươi.”
Nàng tức giận hỏi : “Đột nhiên dùng cây quạt ngăn lại mặt của ta là vì muốn tốt cho ta?”
“Miễn cho cái tai hồ ly của ngươi bị người khác nhìn thấy nha.”
Nàng giật mình kinh hoảng, vội vàng sờ sờ hai tai của chính mình, lại hít vào thêm một hơi thật sâu.
Trời ơi! Tai của nàng cũng lộ ra đến nơi!
Bạch Như Sương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiện tại đầu nàng vừa vựng, tâm lại hoảng, không nghĩ được chuyện gì
Nàng dùng hai tay che đi chính mình cái tai.” Ta, ta quay về xe ngựa trước.” Nàng vội vàng muốn chạy, không ngờ vừa mới đứng dậy, cả người lại chao đão đứng không vững.
Một đôi cánh tay chuẩn xác đỡ lấy nàng, đem thân mình nàng mềm mại bảo hộ ở trong hai cánh tay, không làm cho nàng té ngã.
“Nhạc huynh, ta dìu Bạch cô nương quay về trên xe ngựa, ŧıểυ Lục hảo hảo bồi Nhạc gia uống rượu.”
ŧıểυ Lục thông minh nhanh chóng hiểu được ý tứ của công tử, lập tức trả lời. : “Dạ công tử yên tâm, ta sẽ hảo hảo bồi Nhạc gia .”
Bạch Như Sương được hắn dìu ra tửu quán, nam nhân thoạt nhìn rất văn nhược này lại có một đôi cánh tay mạnh mẽ, đem nàng bảo hộ ở trong lòng.
”Uy, buông, ta chính mình tự đi.”
Nàng đẩy ra hắn, nhưng mới vừa rời đi thân mình hắn , nàng lập tức cảm thấy thiên toàn địa chuyển ( trời đất quay cuồng ), cuối cùng lại ngã về trong hai cánh tay của hắn.
Ông trời ơi, nàng say thật rồi…
”Đừng cậy mạnh , nếu ngươi không muốn làm cho người khác nhìn thấy, tốt nhất đi theo ta.”
Sở Ngọc Tương dìu nàng lên xe ngựa, kéo lại màn xe, ngăn cách lại hết tầm mắt của bên ngoài.
Ngồi vào bên trong xe ngựa, Bạch Như Sương cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng cảm thấy thân mình cả người mềm nhũn, giống như đang đi trên một đám mây chân không chạm được mặt đất, ngay cả suy nghĩ cũng không thể tập trung.
Hiện tại , trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ. Nàng cuối cùng cũng có cơ hội có thể hảo hảo mà chất vấn hắn.
”Ngươi rốt cuộc là ai?”
”Tại hạ là Sở Ngọc Tương.”
”Ta không phải hỏi tên của ngươi.”Đôi mắt đẹp càng thêm mông lung vì say rượu không khách khí mà nhìn chăm chú đánh giá hắn. “ Ngươi nhìn thấy đuôi và tai hồ ly của ta lại không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không hề bị phép thuật của ta ảnh hưởng….ngươi không giống với người thường.”
“Sở mỗ có gì phải sợ? Ngược lại còn cảm thấy được tai cùng đuôi hồ của cô nương thật sự đáng yêu.”
Đáng yêu? Hừ, hắn cố ý chọc nàng sao?
Nàng lại ợ lên một hơi rượu, cảm thấy được mặt mình càng lúc càng nóng, hơn nữa thật muốn hảo hảo ngủ một giấc……
Úc…không thể ngủ, không thể ngủ. Nàng trước hết còn muốn làm rõ ràng nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nàng vẫn không thể ngủ………..
Nàng ngẩng đầu lên , muốn làm cho bản thân mình thanh tỉnh một chút, nhưng suy nghĩ lại càng ngày mơ hồ, nàng ngồi ở trên ghế lụa, thân mình chậm rãi từ từ ngã về phía trước, có vẻ như sắp ngã xuống ngay lập tức.
Một bàn tay đem cả người của nàng kéo trở về, nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng.
“Ngủ đi.”
“Ta không. . . . . .”
Bàn tay to lớn ôn nhu mà vuốt ve mái tóc của nàng, lại có tác dụng giống như đang thôi miên, khiến cho nàng không thể nào cưỡng lại, bản thân nàng cũng không thể thắng được lực rượu. Nằm ở trên khuỷu tay của hắn, mộng gặp chu công đi.
Môi mỏng gợi lên một nụ cười nhẹ, đang nằm trong lòng của hắn đã không còn là một nữ nhân yêu kiều quyến rũ , mà là một con chồn bạc đang say ngủ. Kia gương mặt hồ đáng yêu đang say ngủ, chóp mũi hồng hồng, thỉnh thoảng còn ợ lên một hơi rượu.
Uống rượu chồn bạc là đáng yêu nhất .
Ánh mắt hắn ôn nhu, bàn tay khẽ vuốt ve vật nhỏ bộ lông mềm mại giống như bông.
Sở Ngọc Tương nhổ xuống một sợi tóc của mình , ở trên chân trước của chồn bạc nhẹ nhàng cột lại thành một nút thắt, sau khi niệm hạ chú ngữ sợi tóc kia liền biến mất.
Chồn bạc đang say rượu kia lật lại trở mình tạo thành một tư thế chổng vó. Say đến bộ dáng thiên chân vô tà * , khiến cho hắn yêu thích đến nỗi không nỡ dời tay , sờ sờ cái bụng bông xù của nàng.
Ngủ đi, vật nhỏ, những ngày kế tiếp, chúng ta sẽ kết bạn cùng nhau mà đi. Lần này ở trên người ngươi ta hạ định chú. Dù cho ngươi có lại chạy trốn đến đâu, mặc kệ chân trời hay góc biển, ta đều có thể tìm được ngươi.
Bạch Như Sương mơ màng mở ra hai mắt, nàng giống như đã ngủ thật lâu thật lâu, đầu óc hỗn độn khiến nàng không nghĩ ra điều gì, có chút ngây ngốc , lại có chút nhớ lại điều gì đó.
Nàng miễn cưỡng muốn ngồi dậy, còn ngáp một cái, ngơ ngác nhìn bốn phía. Ách , đây là khách điếm, nàng ở khách điếm.
Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy được có chút gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói được chỗ nào không đúng.
Lúc nàng quay đầu lại, rốt cục cũng phát hiện được chỗ nào không thích hợp. Hai mắt vốn đang mơ màng hiện đang trợn trừng thẳng tắp.
Nàng không nhìn lầm, bên cạnh nàng thế nhưng lại có thêm một người nam nhân đang ngủ. Mà người này không phải ai khác__chính là Sở Ngọc Tương.
Đây là chuyện gì? Hắn như thế nào lại nằm ngủ ở bên cạnh nàng?
Nàng nhớ rõ chính mình lúc ấy đã uống rượu, cả người đầu óc choáng váng, sau đó cùng Sở Ngọc Tương lên xe ngựa, không bao lâu sau nàng dần dần mất đi ý thức. Trong lúc nàng say lại bị nam nhân này mang đến trên giường.
Điều này chứng tỏ nàng cùng hắn đã đồng giường cộng chẩm(*) một đêm.
*Đồng giường cộng chẩm : cùng ngủ một giường.
Một cỗ lửa giận đột nhiên bộc phát. Tốt, , người này nhân mô nhân dạng(*), lại dám ăn đậu hủ của nàng!
(*) ai biết câu này nghĩa là gì giúp mềnh với
Nàng tức giận đến mắng to : “Dậy ngay, tên họ Sở kia! Mau thức dậy cho ta! Vì sao ta lại ở trên giường ngươi?Ngươi cư nhiên lại mang ta lên giường ngươi, ngươi có đối với ta làm cái gì hay không? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi ——”
Sở Ngọc Tương mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nửa nhắm nửa mở, thì đập vào mắt là một hình ảnh vô cùng buồn cười . Một con chồn bạc đang tức giận vừa nhảy lại vừa kêu chút chít.
“Ngươi tỉnh a?” Hắn ngáp một cái.
“Cô a kỉ kỉ —— tra ô cạc cạc ——”
Sở Ngọc Tương xoay người nằm ngang, một tay chống má,buồn cười nhìn con chồn bạc đang thở phì phì, kích động giơ lên hai chân trước của nàng , còn dựng lên cái đuôi, hai chân sau cũng thay phiên dậm mạnh, hướng hắn lớn tiếng kháng nghị.
May mắn hắn không chỉ nghe hiểu được mã ngữ, còn nghe hiểu được hồ ngữ.
“Ác? Ngươi hỏi ta vì sao lại mang ngươi lên giường ta? Ta là có lòng tốt muốn giúp ngươi nha.” Hắn chậm rãi cười nói.
“Phốc phốc phốc ——”
“Thục nữ không nên mắng lời thô tục.”
“A dát, ô kỉ dát, tra oa kỉ kỉ lạp ——”
“Ngươi đánh giá cao ta rồi, tại hạ cho dù nghĩ muốn chiếm tiện nghi, ít nhất cũng phải tìm một cái cô nương , mà không phải là một con hồ ly buồn cười vừa kêu lại vừa nhảy.”
Chồn bạc ngây người, trừng đôi mắt to tròn tròn, cúi đầu nhìn xuống xem chính mình …chân hồ, tay hồ, bụng hồ…
“A tra ——” hậu tri hậu giác kêu một tiếng sợ hãi.
“Này không thể trách ta, đã sớm nói ngươi đừng uống rượu.”
Thì ra nàng đã hiện về nguyên hình là chồn bạc, đều là do tác dụng của rượu khiến cho nàng say, không thể kiểm soát được chính mình mới biến trở về nguyên hình. Rốt cục cũng hiểu được vì sao hắn nhìn nàng muốn cười mà lại cố nhịn, nguyên nhân là đang cười nhạo nàng khôi phục nguyên hình lại vừa nhảy vừa kêu rất là buồn cười.
“Hiện tại ngươi đã biết, vì sao ta không thể đem ngươi trở về phòng ngươi rồi chứ? Ta là muốn tốt cho ngươi, nếu như bị người khác phát hiện ra ngươi chính là chồn bạc biến thành, kết quả chính là bị bắt lấy lột da rồi đem đi nướng.”
Nàng nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn, người này có lòng tốt như vậy sao?
Quên đi, vẫn là mau thi triển chú ngữ, biến lại hình người mới tốt, sau đó mới tiếp tục cùng hắn hảo hảo ầm ỹ một trận.
Nàng tập trung tinh thần, niệm chú biến hóa, sau đó thân thể nàng bắt đầu từ từ có sự biến hóa.
Hai chân trước của nàng biến thành cánh tay trắng nộn như ngọc, ngón chân hồ từ từ chuyển thành năm ngón tay thon thả xinh đẹp. Hai chân sau cũng duỗi thẳng ra biến thành một đôi chân trắng noãn thon dài .
Vốn đang thảnh thơi ung dung Sở Ngọc Tương nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra, nụ cười trên miệng cũng hóa thành cứng đờ…bởi vì vật nhỏ trước mặt hay tay chân đã xuất hiện , mặt hồ đã chuyển thành ngũ quan xinh đẹp, mà thân hình cũng có những đường cong lã lướt quyến rũ đến mê người
Vòng eo, biến thon nhỏ .
Bộ ngực, căng tròn .
Con ngươi đen luôn luôn trầm tĩnh ở sâu bên trong dần dần có ánh lửa thiêu đốt, nhìn chăm chú thân hình duyên dáng xinh đẹp đang biến hóa trước mặt.
Nàng đã khôi phục lại hình dáng….đồng thời cũng không có mảnh vải che.( nguyên tác là trần như nhộng )
Nàng một mái tóc dài mềm mại đen óng như lụa buông xỏa dài xuống, làn da trắng mịn như tuyết, bộ ngực căng tròn đầy đặn thấp thoáng đôi nụ hoa phấn hồng xinh xắn, eo thon tinh tế như thân liễu, tất cả…đẹp đến làm người khác phải ngưng thở.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể của nàng, cũng không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy…..dục hỏa sôi trào.
(nguyên văn là Tâm hỏa sôi trào mà ta thích thay bằng câu này, nghe có vẻ háo sắc hơn một tí )
Bạch Như Sương đã khôi phục lại hình dáng, lập tức dùng ngôn ngữ của người cùng hắn lý luận.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Nói, vì cái gì lại biết lai lịch của ta?”
Nàng hoàn toàn chú tâm vào việc cãi nhau, nhất thời quên mất bản thân mình khi biến trở về hình người là không một mảnh vải che thân. Ngón tay xinh đẹp chạm vào lồng ngực của hắn, hai mắt mở to trừng trừng nhìn ép hỏi hắn.
“Ta đang nói chuyện với ngươi a, không phải mới vừa nói rất nhiều sao? Vì sao bây giờ lại không nói, ánh mắt trừng lớn như vậy để làm gì, ngươi câm điếc rồi a?”
Chết tiệt! hắn biết hồ ly yêu mị, phàm nhân khó có thể cưỡng lại, bản thân hắn có thể cho là tọa hoài bất loạn(*), không bị mê hoặc…nhưng là ánh mắt của hắn lại không thể dứt ra khỏi người nàng.
(*) câu này theo như NH hiểu là : tọa hoài bất loạn = ngồi vững không loạn. Ý nói bản thân kiên định không có bị tác động .
Vật nhỏ này thật hồ đồ, ngay cả khi gây sự cũng đều đáng yêu như vậy, không chú ý tới bản thân mình chưa mặc xiêm y thì thôi,còn ưỡng lên bộ ngực đẩy người hắn.
“Ngươi nói a! Hôm nay ta nhất định phải làm rõ ràng, không nói rõ ngươi đừng hòng đi ra khỏi phòng này!”
Cái miệng xinh xắn mở ra khép lại không ngừng, khiến cho người ta thật sự rất muốn hung hăn mà che lại hai cánh hoa mê người này.
“Di?”
Bạch Như Sương lại ngẩn ra, bởi vì nàng nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương đồng trên đầu giường,
Nàng lúc này mới nhớ được, khi nàng biến trở về hình người là toàn thân trống trơn, con người cùng thú vật không giống nhau, bình thường phải mặc quần áo, tuy rằng nàng cả người trần như nhộng nhưng nàng không có cảm giác ngượng ngùng như nữ tử nhân loại.
Trừ bỏ trước mặt nam nhân mà nàng muốn hấp dẫn, không nên tùy tiện khỏa thân ở trước mặt nam nhân khác. Bởi vì điều này không hợp lễ giáo.
Nàng nghĩ muốn lui lại, nhưng khi vừa mới chuyển động ,lập tức đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lứng.Bộ ngực nàng càng thêm dáng chặt vào trong lòng đối phương, nàng nghi hoặc giương mắt nhìn hắn. Đáp lại là ánh mắt sáng ngời của Sở Ngọc Tương.
Nàng không giãy dụa, bởi vì tâm tư nàng đang bị nét mặt của Sở Ngọc Tương hấp dẫn.
Mặt hắn rất là đỏ, đôi môi mỏng đang mím lại giống như là đang chịu đựng cái gì, mà ánh mắt của hắn lại giống như là thấy được con mồi, giống như muốn ăn nàng….nhưng mà hắn thật sự không có khả năng ăn nàng nha.
Lực chú ý của nàng thay đổi tập trung vào bàn tay đang đặt trên ngực của hắn, cảm nhận được chấn động dưới lòng bàn tay.
“Di? Tim của ngươi đập thật nhanh.”
Nàng chỉ biết là , mục đích nàng xuống núi chính là muốn câu dẫn Nhạc Thiết Kiếm. Cho nên toàn tâm toàn ý đi mê hoặc Nhạc Thiết Kiếm, thầm nghĩ cùng hắn ân ái, như vậy là có thể hoàn thành yêu cầu của hồ tiên trưởng lão về tu luyện mị thuật, cho nên nàng vẫn không hề chú ý tới nam tử khác.
Mà giờ phút nàng, đối với Sở Ngọc Tương nàng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, hắn nhìn chăm chú vào nàng như vậy, khiến cho tim nàng không hiểu vì sao cũng bắt đầu gia tốc, ngơ ngác nhìn hắn.
“Xem ra, trước khi tu luyện thành mị thuật, ngươi dường như còn phải học rất nhiều.”
Nàng nghe xong rất là kinh ngạc.”Ngươi làm thế nào biết ta phải tu mị thuật?”
“Ta còn biết, ngươi là Kim hồ tộc, vì muốn tu thành hồ tiên, phải khổ luyện tu thuật biến hóa cùng ảo thuật, mị thuật. Các ngươi muốn học tập cùng nhân loại ở chung, để có cơ hội lây dính được nhân tính”
Namnhân này thế nhưng lại hiểu rõ được Kim Hồ tộc như lòng bàn tay. Bởi vì ngây ngốc mà nàng khẽ nhếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn, không hề phòng bị chút nào giống như đang chờ người đến hái. Mà hắn, cũng không hề chần chờ, đột nhiên cuối đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi xinh đẹp như cánh hoa của nàng.
Nha?
Nàng kinh ngạc, bởi vì nụ hôn xảy ra đột ngột này mà ngây người, nàng thậm chí không có chạy trốn, cũng quên mất phải chống cự. Cảm nhận nụ hôn này đánh sâu làm che mất suy nghĩ của nàng.
Nam nhân hôn nữ nhân , là một hành vi rất là thân mật, chỉ khi có lưỡng tình tương duyệt thì mới có thể phát sinh. Chính là khi Sở Ngọc Tương hôn nàng, cả người bị hắn ôm chặt dâng lên một cỗ cuồng nhiệt mà nàng không thể lý giải.
Hắn dời đi một chút khoảng cách, quan sát biểu tình cùng phản ứng của nàng. Nhìn thấy ŧıểυ tử kia cả khuôn mặt toàn bộ đều đỏ bừng, có một chút mê muội cùng không hiểu.
“Ngươi hôn ta?”
“Không.” Đôi môi mỏng cong lên, âm thanh mang theo một chút nam tính khàn khàn. : “ Đây chỉ gọi là chạm môi.”
“Chạm môi?”
“Chạm môi chính là môi của ta chạm đến môi của ngươi, kế tiếp đây mới gọi là hôn…..” Hai cánh môi của hắn lại đi tới, nhẹ nàng tách ra của nàng miệng, một ngọn lửa nóng tràn vào, khiêu khích chiếc lưỡi non mềm của nàng.
Nàng chưa bao giờ có kinh nghiệm thân mật như vậy cùng với nam tử nhân loại, hồ tiên trưởng lão từng nói. Nụ hôn môi của nhân loại , cảm giác rất là mê người.Sẽ làm thân mình nóng lên, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ đột nhiên mờ mịt, sẽ không cảm giác được những thứ khác, là pháp thuật cực mạnh của nhân loại.
Đây là hôn? Hắn dùng lưỡi của hắn liếʍ lưỡi của nàng? Sau đó dây dưa , đảo quanh…..
Thật là nhiều cảm giác kỳ diệu nha, đầu óc của nàng thật đúng là không thể suy nghĩ, chính là mắt mở to, tùy ý để hắn tự do khiêu khích ở môi nàng, trong lòng của nàng cũng giống như có một cỗ lực lượng cũng bắt đầu khơi dậy.
Sở Ngọc Tương dừng nụ hôn, lần thứ hai hơi dời ra một chút khoảng cách, quan sát phản ứng của ŧıểυ tử kia. Nàng mở to đôi mắt trong suốt có hơi chút mông lung, có tò mò, mới mẻ cùng bối rối. Hắn lập tức biết đây là nụ hôn đầu tiên của nàng. Phát hiện này làm cho hắn phi thường cao hứng.
“Sương nhi…..” Bạch Như Sương giống như là đột nhiên bừng tỉnh, từ trong mê võng hoàn hồn, vuốt hai gò má nóng bừng cửa mình, đối với hắn lớn tiếng kháng nghị.
“Ngươi đối ta hạ ma chú gì?”
“Cái gì?”
“Ngươi vừa rồi đối với ta hạ ma chú đúng hay không?” Trưởng lão đã từng nói qua, nụ hôn của con người là một loại ma chú. Sẽ khiến cho ngươi cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, cả người nóng lên, tim đập nhanh hơn, chúng ta là không thể tùy tiện cùng nam nhân xằng bậy. Chỉ có thể cùng người mà trưởng lão quy định mới có thể hôn nha.”
Nghe xong những lời của nàng, làm cho hắn thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, nhưng cố nén.
“Ngươi cảm thấy được cả người nhẹ nhàng bay bổng sao?”
“Đúng rồi, nhưng lại cảm thấy choáng váng.”
“Phải không? Điều này tỏ chứng tỏ ngươi thật sự trúng ma chú của ta .”
“Ngươi như thế nào có thể hôn ta? Ta bị ngươi hại chết rồi ,nếu trưởng lão biết, sẽ hội phạt ta!”
“Vì sao chỉ có thể được cùng người mà trưởng lão quy định hôn môi?”
“Bởi vì trưởng lão nói, nhân loại coi trọng trinh tiết của nữ tử, chúng ta học làm người, phải học tập tuân thủ lễ giáo. Nếu tùy tiện cùng nam nhân khác hôn môi, liền biến thành dâm phụ.”
Hắn nhướng mày.”Như thế, trưởng lão các ngươi nói rất đúng.”
“Cho nên ngươi hại chết ta rồi, mau buông!” Thật đáng giận, sức mạnh của nàng cư nhiên lại không bằng hắn, không thể thoát ra được hai cánh tay hắn đang ôm nàng.
“Nhưng mà trưởng lão các ngươi có hay không nói cho ngươi, một khi cô nương gia bị nam tử hôn. Là phải đi theo hắn?”
Nàng cố gắng nghĩ nghĩ. “ Này….hình như là, trưởng lão nói, cô nương gia phải bảo trì trong sạch, không thể làm cho nam nhân khinh bạc.”
“Điều này thì đúng rồi, miệng của ngươi đã bị ta hôn, thân mình của ngươi ta cũng xem qua. Theo lễ giáo ngươi đã là người của Sở Ngọc Tương ta.!”