Thành Nam, hai bên đường cái là những cửa hàng san sát chen chút nhau.Trong một gian phòng hạng nhất trên lầu hai của quán trà, có một gã tuấn mỹ nam tử đang ngồi, tay cầm chiết phiến (*)chậm rãi phe phẩy.
(*)chiết phiến : quạt á ^^
“Công tử, công tử!”
ŧıểυ Lục hốt ha hốt hoảng chạy vào quán trà , vội vàng đi lên phòng hạng nhất trên lầu hai, nhìn thấy công tử, chạy vội lại gần , vừa đặt mông định ngồi xuống, tính đem tin tức mới nhất báo cáo cho công tử.
Ai ngờ mông hắn còn chưa kịp đặt xuống, lại đột nhiên cảm thấy huyệt vị bên hông bị điểm hạ, cả người hắn nháy mắt bị bất động, cứng ngắc như một khối gỗ.
ŧıểυ Lục thân mình bị điểm huyệt, cứ như vậy duy trì tư thế nửa đứng nửa ngồi. Mồ hôi lạnh tuôn ra nhìn công tử hắn, chỉ thấy công tử một tay chậm rãi nâng chén trà thưởng thức hương thơm , tay kia thì đang cầm một cây quạt, mà cây quạt này đầu còn lại đang điểm đúng huyệt vị của hắn .
“Công, công tử? Ngài như thế nào điểm huyệt đa͙σ của ta a?”
“Vị khách quý này vẫn còn đang ngồi tại đây, ngươi không thấy sao?”
“Khách quý? Làm gì có ai a, ta như thế nào lại không thấy được————”
Nói một nửa thì dừng lại, ŧıểυ Lục trong lòng giật mình kinh sợ…., nhịn không được khẩn trương nhỏ giọng hỏi. “ Công tử, ngài nói khách quý sẽ không phải là….đi…”
Là quỷ!
ŧıểυ Lục toàn thân nổi da gà, da đầu căng thẳng, hắn đi theo công tử đã nhiều năm. Trong lòng biết được công tử có pháp lực trừ ma diệt yêu. Ở trong mắt người khác công tử bề ngoài là một cái thư sinh nhã nhặn tuấn mỹ, nhưng kỳ thật công tử chính là môn đồ ưu tú nhất của Vô Cực Thiên Sư một cao nhân hàng ma trừ yêu .
Sở Ngọc Tương khẽ cười nhẹ một tiếng, đưa tay hướng tới chổ ngồi, mời vị khách quí kia thay đổi vị trí đi đến trong lòng bàn tay hắn, chậm rãi giơ lên trước mặt, nhẹ giọng nói.:” Đây là vị khách quý xinh đẹp của chúng ta.”
ŧıểυ Lục trừng to mắt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay công tử, rốt bừng tỉnh hiểu ra —— làm hắn lo sợ cả nửa ngày, thì ra vị khách quý theo lời công tử là một con bươm bướm nhỏ màu trắng a.
ŧıểυ Lục thở phào một cái .” Công tử a , ngài sắp đem ta hù chết.” hắn đã nói , rõ ràng là ban ngày làm sao mà có quỷ a.?”
“Ngươi không cảm thấy con bướm này thực đáng yêu sao?”
Vẻ mặt hắn ôn nhu, ánh mắt lộ ra sự yêu thích, bởi vì “vị khách quí” này đến thăm, làm cho nụ cười trên môi hắn càng trở nên nhu hòa.
“Đúng vậy, rất là đáng yêu a, nhưng mà thắt lưng của ta cũng đã mỏi nhừ rồi công tử, ngài làm ơn , mau giúp ta giải khai huyệt đa͙σ đi!” ŧıểυ lục cười khổ năn nỉ, vì cứu một con bướm trắng , tránh cho con bướm nhỏ khỏi phải chết thảm dưới cái mông của hắn mà ra tay điểm huyệt , trên đời này chắc là chỉ có mỗi công tử làm như vậy.
Con bướm trắng đậu trên lòng bàn tay của Sở Ngọc Tương, vỗ vỗ cánh lượn quanh vài vòng rồi sau đó đón gió mà bay đi.
“Khách quý” bay đi rồi, Sở Ngọc Tương thu hồi ánh mắt ôn nhu, cây quạt điểm vào bên hông của ŧıểυ Lục, cuối cùng cũng được khai giải huyệt đa͙σ, đặt mông ngồi xuống, thở ra thật to , tay vội vàng xoa xoa thắt lưng đang mỏi nhừ.
Được công tử nhắc nhở, ŧıểυ Lục mém tí đã quên mất chuyện khiến hắn vội vàng quay về muốn bẩm báo.
“Công tử, vừa rồi ở dưới phố có người đánh nhau.”
“Ta bảo ngươi đi nhìn xem Nhạc đại hiệp như thế nào còn chưa đến, ngươi lại chạy đi xem người ta đánh nhau?”
“Không phải , công tử, người đánh nhau chính là Nhạc đại hiệp nha!”
“Nha?”
ŧıểυ Lục mang đầu đuôi sự việc nói rõ ngọn nguồn cho chủ tử, nói đến ba hoa chích chòe, nước miếng tung bay , nói là Nhạc Thiết Kiếm như thế nào đem bọn người kia đá bay từ lầu hai khách điếm xuống đất, lại giáo huấn bọn họ như thế nào.
Sở Ngọc Tương gật gật đầu, “Nhạc huynh tính tình chính trực, hay bênh vực kẻ yếu, thì ra là vì việc này mà chậm trễ.”
Vừa nói xong , thì có tiếng người đang đến, nam tử một thân bố sam màu đen, bên hông mang đại đao đang đi vào quán, người tới đúng là Nhạc Thiết Kiếm.
Nhìn thấy Sở Ngọc Tương, Nhạc Thiết Kiếm vui mừng bước lại đây, trên gương mặt cương nghị mang một nụ cười hào sảng.
“Sở huynh đệ.”
Sở Ngọc Tương đứng lên, cũng lộ ra tươi cười nhã nhặn, chắp tay nói :”Nhạc huynh, đã lâu không gặp.”
Nhạc Thiết Kiếm tuy là người sắt đá nhưng cá tính lại hào sảng, đối với bằng hữu vô cùng trọng tình trọng nghĩa, mà Sở Ngọc Tương lại chính là huynh đệ kết bái của hắn, là tri kỉ bằng hữu.
Hai người đã lâu không gặp, nay vừa thấy Nhạc Thiết Kiếm không hề giữ kẻ mà tỏ ra vui mừng ,hắn vô cùng nhiệt tình ôm cổ bạn tốt .
“Hảo huynh đệ, biệt lai vô dạng nha.”
Một ôm này , khiến cho Sở Ngọc Tương lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.
“Trên người ngươi có mùi Phổ La hoa.!” (hoa Phổ La : là hoa lavender, hay là hoa oải hương á.)
Sở Ngọc Tương đột nhiên nói ra lời đó, khiến cho Nhạc Thiết Kiếm cùng ŧıểυ Lục ngơ ngác không hiểu.
“A? Cái gì hương?”
Sở dĩ Sở Ngọc Tương kinh ngạc như thế, là bởi vì nɠɵạı trừ lần duy nhất năm ấy. khi hắn tám tuổi dùng qua Phổ La hoa, Phổ La hoa là một loại kỳ hoa trong thiên hạ, người bình thường không thể ngửi thấy được.
Không thể tin được kiếp này hắn lại có cơ hội ngửi lại được hương vị này.Đã mười lăm năm rồi nha, cuối cùng cũng đã xuất hiện!
“Trước khi tới đây, ngươi gặp người nào?”
“Nhạc mỗ trước khi đến đây, đã xử lý một ít tên ngu xuẩn gian ngoan——”
“Ta biết, ta nói không phải là những người đó.”
Nhạc Thiết Kiếm sửng sốt. “Ngươi biết ?”
“ŧıểυ Lục đều nói cho ta biết, Nhạc huynh tính tình nghiêm nghị chính trực, hay bênh vực kẻ yếu, ŧıểυ đệ bội phục, nhưng ŧıểυ đệ muốn hỏi không phải là những người đó, trên đường Nhạc huynh đến đây, có cùng một chỗ với nữ tử nào không?”
“Này, làm sao có thể như vậy, ngươi không phải không biết, Nhạc mỗ ta không gần nữ sắc ( ^^ cười gian , thế thích gần nam sắc hả anh), không uống hoa tửu(*), từ trước đến nay đều bảo trì khoảng cách với nữ nhân, như thế nào có thể cùng một chổ với nữ tử.?”
(*hoa tửu : uống rượu trong lầu xanh có mấy em phục vụ á)
“ŧıểυ đệ cũng không hề có ý này, xin Nhạc huynh đừng hiểu lầm, ý của ŧıểυ đệ là, Nhạc huynh có từng va chạm với người nào hay không?”
ŧıểυ Lục đứng ở một bên nghe xong, lập tức nghĩ ra, xen mồm vào nói : “Có a, có a, Nhạc đại hiệp, lúc ngài dạy dỗ bọn Triệu Bá không phải đã cứu một vị cô nương sao?”
Nhạc Thiết Kiếm nghĩ nghĩ. “ Ác, đúng rồi, khi đối phó với đám người của Triệu Bá, ta đúng là đã cứu một vị cô nương.”
Sở Ngọc Tương ánh mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, “Vị cô nương kia hình dáng diện mạo ra sao?”
“Ta không ấn tượng.”
“Ngươi cứu nàng, nhưng lại không biết?”
“Nhạc mỗ khi đó chỉ nghĩ đến làm sao hảo hảo giáo huấn tên Triệu Bá kia một phen, làm sao lại đi chú ý những người khác?”
Một bên ŧıểυ Lục lại xung phong trả lời : “ Công tử, Nhạc gia cứu là một vị cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi, ŧıểυ nhân có nhìn thấy.” ŧıểυ Lục cũng là một trong những người đứng xem, hành động anh hùng của Nhạc Thiết Kiếm lúc đó, toàn bộ hắn đều nhìn thấy.
Sở Ngọc Tương nhìn về phía ŧıểυ Lục.” Vậy hình dáng vị cô nương kia như thế nào?”
“Vị cô nương mà Nhạc gia cứu, tướng mạo bình thường, trên mặt còn có chút tàn nhan.”
Sở Ngọc Tương giật mình, vẻ mặt hồ nghi.” Ngươi có nhìn thấy rõ nàng không?”
“Công tử, ŧıểυ nhân lúc đó nhìn thấy vô cùng rõ ràng, những người đứng xung quanh lúc đó cũng đều nhìn thấy, công tử không tin , đi hỏi sẽ rõ!”
Không phải là nàng sao?
Sở ngọc tương bán tín bán nghi,nhưng mà mùi hương kia đúng thật là mùi Phổ La hoa, năm đó khi hắn tám tuổi đã tận tay thoa lên người của Hồ tinh thuốc mỡ có mùi hương đó.
Phổ La hoa là kỳ hoa mà sư phụ phát hiện khi ở Vân Nam, người bình thường không ngửi thấy được mùi hoa này, nhưng mà sư phụ là nɠɵạı lệ , người có khứu giác khác với thường nhân, cho nên sư phụ mang hạt giống loại hoa này mang về nghiên cứu.
Hắn cùng sư phụ giống nhau, cũng đều có khứu giác khác hẳn với người thường, đây cũng chính là vì sao sư phụ mang cả đời sở học truyền cho hắn. Sư phụ nói, nghĩ biện pháp lưu lại mùi hương trên người yêu nghiệt, vậy khi yêu nghiệt kia hóa thành người bộ dáng như thế nào , cũng tuyệt đối không lừa được khứu giác của bọn họ.
Xem ŧıểυ Lục nói đến chém đinh chặt sắt như vậy, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn rõ ràng ngửi được mùi hương của hoa Phổ la trên người của Nhạc huynh, đây là có chuyện gì?
Nhạc Thiết Kiếm ngửi ngửi chính mình, sau đó vẻ mặt kỳ quái hỏi :” Ta không hề ngửi thấy mùi hoa nào a! ŧıểυ Lục ngươi có ngửi thấy không?”
ŧıểυ Lục cũng thật sự chạy lại gần hít hửi, sau đó nghiêm túc trả lời:” Không thấy, nhưng thật ra ngửi được một thân thối vị.”
“Nha? Phải không?” Nhạc Thiết Kiếm nhíu mày.” Thảm , ta ngay cả thối vị trên thân mình cũng không ngửi thấy được!” (=.=! bó tay)
Xem biểu tình của Nhạc huynh , hắn cũng hoàn toàn không biết gì, Sở Ngọc Tương trong lòng muốn hỏi tiếp nhưng cũng sợ chỉ là uổng phí khí lực mà thôi.
“Quên đi, không nói đến chuyện này nữa, đến , nhạc huynh, hôm nay ŧıểυ đệ làm chủ, chúng ta hảo hảo uống một chén , ôn lại chuyện cũ.”
Hắn gọi ŧıểυ nhị điếm mang tới loại rượu tốt nhất với thức ăn, cùng hảo huynh đệ Nhạc Thiết Kiếm vui vẻ nâng cốc , mùi hương Phổ La hoa vẫn thoang thoảng trong không khí, tuy rằng rất nhẹ nhưng hắn vẫn ngửi thấy.
Có phải là nàng không?
Mười lăm năm , hắn vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh hắn gặp nàng năm ấy.
Của nàng kiều, của nàng mị, từ khi hắn còn bé đã in sâu vào trong trí nhớ, cũng không vì năm tháng trưởng thành mà trở nên mờ nhạt, ngược lại ngày càng khắc sâu.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lông đuôi hồ ly màu vàng kia, màu vàng ánh kim hồ mao hắn cũng chưa từng để rời khỏi người, tìm thợ thủ công làm thành vòng trang sức mang ở trên người, hắn tin tưởng rằng sẽ có một ngày có cơ hội gặp lại nàng.
Chỉ cần nàng thật sự xuất hiện trong thành , hắn nhất định có thể nhận ra được hương vị của Phổ la hoa.
Hắn phi thường mong đợi có thể gặp lại nàng . Một chiếc xe ngựa từ Dương Châu thành đi ra, chạy liên tục suốt một ngày ở trên đường lớn, hôm sau đi ngang qua một khu rừng rậm rạp.
Lúc này ,một con hồ ly bạc đang nằm trốn ở trên mui xe , nhảy vào rừng cây bên cạnh, chạy theo một con đường mòn nhắm hướng trên núi mà đi.
Không bao lâu sau , một tòa dinh thự xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt, con hồ ly bạc chui vào bụi rậm, chỉ một chốc lát sau, từ trong bụi cây đi ra một nữ tử diễm lệ quyến rũ động lòng người, không giống với tướng mạo bình thường lúc trước, lần này Bạch Như Sương hóa thành một cô nương xinh đẹp dáng người thướt tha , eo thon tinh tế làn da non mịn trắng noãn như bạch ngọc.
Tòa dinh thự ở nơi đỉnh núi rừng mờ ảo này, bốn phía mây mù bao phủ quanh năm không có người tới. Ngay tại cửa ra vào treo một tấm biển có bốn chữ to ___ hồ tiên học đường.
Bạch Như Sương đứng ở trước cổng lớn, niệm một đoạn chú ngữ, cánh cổng kia liền lập tức mở ra. Thân hình xinh đẹp bước vào bên trong , cửa cũng tự động khép lại.
Bên trong dinh thự là hoàn toàn bất đồng với không gian bên ngoài cánh cổng. Giống như đi vào một nơi thế nɠɵạı đào nguyên như vậy xinh đẹp, rường cột chạm trổ, ŧıểυ kiều(*) nước chảy, hoa rơi bướn lượn, tất cả đều mô phỏng theo kiến trúc của nhân loại.
Trong phòng truyền đến thanh âm cười khẽ của nữ tử, có người truy đuổi chơi đùa, có người lười nhác nằm ở tú tháp ngủ gật , còn để lộ cái đuôi ra bên ngoài, cũng có nhóm đang tụ lại một nơi nói chuyện trời đất . Tất cả những nữ tử xinh đẹp ở nơi này, các nàng đều là hồ ly tinh biến thành.
Hồ tinh phải tu hành hơn năm trăm năm trở lên mới có đủ pháp lực để có thể biến hóa thành người, các nàng biến hóa thành đủ các hình thái khác nhau, có kiều mị, có thanh tú , có diễm lệ , đầy nét đặc sắc đều là mỹ nữ xinh đẹp hiếm thấy.
Bạch Như Sương mới vừa bước vào phòng, yến Nhi lập tức phóng lại đây :”Cả một buổi sáng, ngươi đi đâu? Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy ngươi đâu.”
Bạch Như Sương dáo dát nhìn quanh , sau đó mới nhỏ giọng khẽ nói với Yến Nhi : “ Ta vào thành a.”
Yến nhi mở to hai mắt, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cũng thấp giọng nói nhỏ.
“Lá gan ngươi thật lớn ha, chúng ta vừa mới học biến thành hình người không bao lâu, trưởng lão không cho phép chúng ta tùy ý xuống núi tiếp xúc cùng con người, chính là ngại chúng ta học nghệ không tinh, nếu không cẩn thận liền lộ ra thân phận giấu đầu lòi đuôi.”
“Cho nên ta mới lén đi a !”
Yến Nhi nghĩa chính từ nghiêm(*) liền mắng : “Ngươi hơi quá đáng , làm sao có thể như vậy.”
(*) Nghĩa chính từ nghiêm : Giống câu nghĩa bất dung tình á ^^ vì lẽ phải mà không bao che cho tình riêng.
“Ách, ta. . . . . .” Bạch Như Sương nhất thời không biết nói gì, yến Nhi lại bồi thêm một câu.
“Vì sao không tìm ta cùng đi? Ta cũng muốn xuống núi nha.”
Bạch Như Sương sửng sốt, nhìn Yến Nhi nét mặt tinh quái , lập tức hiểu ý, hai người cùng đồng thời buột miệng cười.
Nàng đã nói thôi,yến Nhi luôn luôn cùng nàng , ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Làm thế nào khác thường trách mắng nàng chuồn êm ra thành chơi đâu? Phải là nghe nàng nói xong phải thấy thú vị vui vẻ mới đúng.
Hai người bọn họ chính là bằng hữu cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cùng đi theo hồ tiên phu tử đến học đường tu hành, tu luyện hơn năm trăm năm thuật biến hóa mới có thể biến thành hình người như bây giờ, có thể dùng hai chân để đi lại , mặc xiêm y, nói được tiếng người mà tuyệt nhất là có hai tay có rất nhiều công dụng, có thể gãi ngứa, vuốt ve bộ lông, nhóm lửa. Nói chung chuyện gì cũng có thể làm thật sự là rất rất thần kỳ.
Năm trăm năm tuổi của Kim Hồ tộc chỉ là một phần rất nhỏ.Nếu so sánh với tuổi tác của con người, các nàng chỉ mới bằng một cô nương mười lăm tuổi cập kê.
“Được rồi, thật xin lỗi, lần sau khi làm chuyện xấu nhất định tìm ngươi.”
“Như vậy thì còn được.” Yến Nhi ngừng cười giỡn, hưng phấn hỏi : “Mau nói cho ta biết ngươi vào thành có trò gì vui không?”
Đối với hồ tinh trẻ tuổi như các nàng mà nói, sau khi hoàn thành mục tiêu biến hóa thành người tất nhiên là muốn tham gia vào cuộc sống của nhân loại. Vạn vật đều hi vọng có thể biến hóa thành người, các nàng cũng vậy vô cùng mong chờ cuộc sống như nhân loại. Trong mắt của vạn vật nhân loại là một dòng tộc thật thần kỳ , được ông trời vô cùng chiếu cố.
Bạch Như Sương ở bên tai Yến nhi nhỏ giọng nói: “Trên thực tế, là ta đi tìm Nhạc Thiết Kiếm.”
“Là đối tượng thí nghiệm của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Yến nhi càng thêm hưng phấn .”Vậy ngươi có gặp được không?”
Đây là chuyện mà Bạch Như Sương vô cùng đắc ý : “Đương nhiên.”
Yến nhi nhịn không được hô nhỏ một tiếng, còn đẩy nàng một phen.”Tốt, thực sự của ngươi.”
Tiếng kêu hưng phấn của Yến Nhi khiến cho các đồng bạn khác thật là hiếu kì.
“Chuyện gì? Chuyện gì? Khiến cho các ngươi phấn khích như vậy.”
Bạch Như Sương chưa kịp ngăn cản, Yến Nhi cũng đã khẩn cấp nói cho những người khác . “Nàng ta lén chuồn vào thành, nhìn thấy được đối tượng thí nghiệm của nàng ấy——”
Lời này quả nhiên khiến cho các nữ hồ tinh khác xôn xao, đều hưng phấn mà bu lại đây, vội vàng truy hỏi đầu đuôi chuyện tình, nhóm bên ngoài không chen vào được cũng vội vễnh tai lên muốn nghe.
“Thật vậy chăng?”
“Ngươi trộm vào thành đi?”
“Ai nha, như thế nào mà không tìm ta?”
“Ngươi gặp được đối tượng thí nghiệm?”
“Hắn bộ dáng ra làm sao?”
“Thật đáng hâm mộ nha.”
Mọi người ngươi một lời ta một lời, líu ríu nói hồ ngữ, đem Bạch Như Sương vây ở giữa muốn trốn chổ nào cũng không được.
Những nữ hồ này xôn xao như thế tất nhiên là có nguyên nhân.Mục tiêu các nàng tu luyện là trở thành một hồ tiên vĩ đại, nhưng trước đó các nàng phải tu thành thuật biến hóa, ảo thuật cùng với mị thuật.
Thuật biến hóa đã khó, ít nhất phải trải qua hơn năm trăm năm mới có thể tu luyện thành. Những hồ tinh có tư chất kém có thể phải kéo dài đến sáu trăm năm mới có thê thành công hóa thành người.
Mà ảo thuật là ma thuật ảo giác, là pháp thuật bắt buộc để hồ tinh có thể bảo vệ bản thân.Khi gặp được địch nhân làm cho hắn sinh ra ảo giác, hảo tránh thoát được một kiếp. Hồ tinh tốt chỉ sử dụng pháp thuật để bảo vệ chính mình , còn hồ tinh xấu thì lợi dụng pháp thuật để lừa gạt nhân loại, đây là điều cấm kỵ của Kim Hồ tộc.
Về phần mị thuật, đây chính là phần mà nhóm hồ tinh yêu thích nhất.
Cũng khó trách nhóm nữ hồ hưng phấn như thế , bởi vì mị thuật này không phải con hồ tinh nào cũng đều có thể tu luyện. Biến hóa thuật cùng ảo thuật phải tu luyện thành, đủ tư cách cùng với sự cho phép của trưởng lão mới có thể tu luyện mị thuật. Bởi vì mị thuật không phải đơn giản là cùng với nam tử giao hoan mà chủ yếu là học tập tình cảm của nhân loại.
Hồ tinh phải hoàn toàn thoát ly bản tính hoang dã của hồ ly, tu luyện thành một con người chân chính, học tập cách bắt đầu cuộc sống hàng ngày của nhân loại, hiểu biết cảm tình của bọn họ, dung nhập vào thế giới của họ.
Vì để cho nhân loại không phát hiện được các nàng là hồ tinh , cần phải thận trọng, cho nên chỉ có hoàn thành việc tu luyện biến hóa cùng với ảo thuật mới có đủ tư cách tu hành mị thuật vô cùng khó khăn nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.
Thuật biến hóa của Bạch Như Sương học rất tốt, không chỉ thế mà ảo thuật cũng là hạng nhất, đều vượt xa hơn các hồ tinh khác, cho nên ba ngày trước nàng từ chổ hồ tiên trưởng lão phát cho mộc bài. Trên mộc bài là tính danh của nam tử nhân loại, là đối tượng để nàng học tập mị thuật.
Bạch Như Sương thấy mọi người hâm mộ tò mò như vậy, quyết định hào phòng chia xẻ cùng nhóm tỷ muội.
“Hắn a….người bộ dạng rất cao, dáng người cường tráng, cơ thể rắn chắc.” (:U)
Chúng nữ hồ sợ hãi than một tiếng….cao lớn, cường tráng, rắn chắc, này cũng là điều kiện mẫu hình lý tưởng mà mọi nữ hồ ao ước muốn chọn làm đối tượng nha. Cho dù biến thành hình người , các nàng vẫn như cũ yêu thích nam nhân hùng tráng uy vũ.
“Nghe nói nam nhân càng cường tráng, tinh khí cũng rất là mạnh mẽ nha.”
“Hơn nữa nha , hấp thu tinh khí càng nhiều, càng trợ giúp cho công lực của chúng ta .”
“Người mà trưởng lão chọn , tuyệt đối là tốt nhất .”
Bạch Như Sương vui vẻ nói : “Hơn nữa nha, ta còn nói chuyện cùng với hắn.”
Chúng nữ hồ lại một trận kinh ngạc thán phục.
“Ngươi nói chuyện với hắn nói? Thật sự?”
“Nhân ngữ rất khó học nha, thật hâm mộ ngươi có thể nói chuyện được như vậy.”
“Ta chính là nhân ngữ nói không tốt, bằng không biến hóa thuật cửa này sớm qua từ lâu.”
“Ai, ta mới thảm đây, không chỉ nhân ngữ nói không tốt.” Nàng chỉ chỉ cái đuôi của mình phía sau. “Đại khái còn phải tu thêm mười năm , mới có thể đem cái đuôi biến đi không thấy …”
Bạch Như Sương đem việc mình cùng Nhạc Thiết Kiếm gặp nhau như thế nào, nam nhân kia cơ thể rắn chắc cường tráng ra làm sao,quá trình đánh bại những nam nhân khác để cứu nàng . Dùng hồ ngữ kể rõ tường tận chi tiết cho chùng nữ hồ nghe,khiến cho nhóm người vô cùng hâm mộ, tiếng cười hưng phấn thốt ra không ngừng.
“Chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Tiếng nói ôn nhu mơ hồ từ ngoài cửa truyền vào, giống như xa tận chân trời nhưng lại gần ở bên tai.
Hồ tiên trưởng lão?
Nhóm đệ tử nữ hồ tất cả lập tức im bặt, thoáng một cái nhân mã toán loạn, đều tự trở về vị trí cũ, ở trong phòng sếp thành hai hàng, cuối đầu quỳ lạy chi lễ, nghênh đón người khiến các nàng vừa kính nể lại vừa sợ hồ tiên trưởng lão —— Hoa Phù Dung.
Không bao lâu, một bóng dáng phong tư yểu điệu từ ngoài bước vào. Nàng khoác một dãi lụa màu , trang phục bằng lụa trắng bay phấp phới, đi lại nhẹ nhàng giống như tiên nữ trên trời, lại giống như một đóa hoa phiêu phiêu.
Nữ tử ngồi ở trên ghế nệm thêu hoa mai , đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía mọi người quét qua một vòng, sóng mắt lưu chuyển càng thêm thiên kiều bá mị, bên môi là một mạt ý cười, giống như giọt sương trong tia nắng ban mai, cũng giống như nụ hoa đầu tiên của mùa xuân, như vậy mềm mại mê người, khiến cho tất cả nhìn thấy đều ngây ngốc.
Đây là trưởng lão hồ tiên Hoa Phù Dung, đã tu hành hơn ba ngàn năm, là đối tượng mà tất cả chúng nữ hồ ly vô cùng ngưỡng mộ. Chỉ xem nàng nhăn mày một cái, khẽ cười một cái, còn có vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, của nàng phong tình vạn chủng là mục tiêu mà các nữ hồ khát vọng muốn học tập.
Nhìn vào đàn hồ tử hồ tôn, cung kính nghênh đón nàng đi vào như thế, Phù Dung trưởng lão ý cười trong suốt, khẽ phất bàn tay mềm.
“Mấy hài tử này, đứng lên đi.” Tiếng nói mềm nhẹ, như là tiếng nỉ non trong đêm.
(ặc cái so sánh…..đầu óc ta đen tối aaaa >_<)
Chúng nữ hồ hậu bối nghe lời đứng dậy, tất cả đều tiến lên.
“Trưởng lão, mời dùng trà.”
“Trưởng lão, mời dùng thử điểm tâm chính tay ta làm.”
“Trưởng lão, thỉnh xem khăn tay mà ta vừa thêu.”
Chúng nữ hồ phía sau tiếp theo phía trước nghĩ muốn đem thành quả tu luyện của mình cho trưởng lão xem, muốn nghe của nàng nhận xét.
“Đừng nóng vội, từng người từng người từ từ sẽ đến.”
Hoa Phù Dung vươn bàn tay ngọc xinh đẹp thon dài, tao nhã tiếp nhận nước trà của một nữ hồ trẻ tuổi, nàng uống thử một ngụm sau đó trầm mặc trong chốc lát rồi bình bĩnh mở miệng.
“Ngọc sanh.”
“Dạ, trưởng lão.”
“Ngươi ở trong trà mặt bỏ thêm cái gì?”
Ngọc sanh thực hưng phấn mà trả lời: “Là muối ăn ,thưa trưởng lão.”
“. . . . . . Vì cái gì mà ở trong trà thêm muối ăn?”
“Bởi vì nhân loại khi ăn cái gì, đều thói quen ở bên trong thêm một ít muối ăn không phải sao?”