Ngày hôm sau, mãi đến chập tối An An mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài mê man . Đầu cô hãy còn ong ong khó chịu vô cùng, dường như cô bé không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình . Cô gắng gượng ngồi dậy, quét cái nhìn 360 độ nhìn quanh căn phòng toàn một màu trắng tinh. Ngay cả quần áo trên người An An cũng là một màu trắng khiến cô cứ ngơ ngác mãi….
“cô bé, em tỉnh rồi sao?” cô y tá bước vào phòng An An , dáng vẻ điềm đạm đáng yêu , thân thiện hỏi thăm
Đôi mắt An An khẽ nhăn nhìn y tá “Chị y tá…..sao em lại nằm ở đây?”
“em gái, em quên rồi sao? Hôm qua em đã ngất đi khi biết chị gái em sảy thai !!!” y tá trước sau như một, giọng rất nhỏ nhẹ , lại tiếp “ Giờ em cảm thấy thế nào rồi , đã đỡ nhiều chưa ?”
“dạ, cảm ơn chị, giờ em khỏe rồi ạ .” An An lễ phép nói. Rồi cô sực nhớ ra mọi chuyện, chẳng nói chẳng rằng liền vung chăn bước xuống giường.
“em làm gì vậy ?” Y tá nhìn An An hành động khác thường, tò mò hỏi
An An vội vội vàng vàng đi lại giầy “ chị y tá, chị em…chị ấy sao rồi ạ? Chị đừng nói gì với chị ấy chuyện sảy thai nhé !!! Em xin chị đấy , chị Lam mà biết chắc sẽ không chịu nổi cú sốc này mất ”
“ ủa, em không biết gì sao ? Sáng nay, chị gái em đã xin ra viện rồi mà !!!” Y tá nhẹ nhàng nói , giọng cô ấy cực trầm ổn , chẳng có vẻ gì là khẩn trương thay cho đối phương.
“gì cơ ? chị nói chị Lam đã ra viện? Nhưng hôm qua chị ấy vừa mới…. sao có thể….” Vẻ mặt An An đầy kích động, giọng nói như rống lớn lên….
Y tá đang định nói điều gì đó với An An vừa hay Hứa Kính Thiên bước vào ….
“An An, em tỉnh rồi ư? Thân thể cảm thấy thế nào ? Có thể cùng anh sang phòng bên thăm Hải Lam ngay bây giờ chứ?” ánh mắt Kính Thiên dành cho An An rất tình cảm và ấm áp, anh mở miệng trước
“Kính Thiên, anh…anh cũng chưa biết gì sao? Chị Lam….chị ấy đã ra khỏi viện !!! ” An An chạy ngay đến bên Kính Thiên, nắm chặt lấy hai bàn tay anh, khóe mắt đầy lệ , không chút che dấu nỗi hoảng loạn trong lòng.
“sao? Hải Lam rời viện??? Sao có thể như vậy ?” nhìn An An hoảng hốt , Kính Thiên vờ lộ ra cảm giác lo âu như thể anh vừa bị người ta dùng đinh khoan thẳng vào hai lỗ tai vậy.
An An mếu máo, đôi môi đỏ mọng run run “ huhu…em không biết, là chị y tá nói với em . Anh Kính Thiên, anh mau tìm chị Lam đi, chị ấy vừa sảy thai, sao có thể đi một mình được. hức hức…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào cô bé , em khóc sẽ làm anh rối lên đấy. Có thể Hải Lam xin về nhà nghỉ ngơi thì sao?? Dù gì ở nhà cô ấy cũng có bác sỹ tư, như vậy sẽ tiện hơn nhiều” bàn tay thon dài ấm áp của anh bao trùm bàn tay nhỏ bé của cô.
Ánh mắt trống rỗng của An An bởi vì câu nói này của Kính Thiên mà như được thắp sáng lên “a….sao em lại không nghĩ tới nhỉ. Anh Kính Thiên, anh thật thông minh ” . Con bé ôm trầm lấy Kính Thiên mà reo lên.
“haha….làm gì vậy? ở đây còn có người khác đó nha ” Kính Thiên ôm lấy cô, đôi môi ghé sát tai cô trêu đùa, nở ra nụ cười ngọt ngào….
Sắc mặt An An đỏ bừng , xấu hổ không thôi. Mặt cô úp chặt vào lồng ngực vãm vỡ của Kính Thiên cứ thế lén trộm nhìn cô y tá đang cười hai người họ , xong An An cũng không vì điều đó mà chịu buông Kính Thiên ra.
“anh đi cùng em đến nhà chị Lam nhé !!! Mà …em phải nói chuyện này với anh Phong trước đã, chắc anh ấy chưa biết. Anh ấy hẳn sẽ không chịu được tin này mất” An An kéo lấy cánh tay Kính Thiên lôi ra khỏi phòng bệnh cùng cô
Nhưng Kính Thiên lại “lười biếng” chẳng biết nghe lời mà hợp tác cùng cô, anh khó khăn nói “An An, hôm nay anh không đi cùng em được”
“sao vậy? Anh bận à? Không sao, nếu anh bận vậy thì em sẽ đợi anh giải quyết xong mọi việc rồi chúng mình cùng đến thăm chị Lam cũng chưa muộn. Dù sao ở nhà còn có anh Phong chăm sóc chị dâu mà” An An như nai con ngơ ngác nhìn lại anh. Dạo gần đây, cô bé lúc nào cũng ở bên Kính Thiên, mưa rầm ướt áo , cô đã thầm cảm mến “ông chú già” này từ lúc nào không biết. Tuy anh ngoài miệng luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị xong tiếp xúc lâu ngày An An lại thấy Kính Thiên là một con người rất mực tốt tính và chính trực. Vì thế mà cô bé đã chủ động đổi cách xưng hô làm Kinh Thiên được bữa ôm bụng cười nghiêng ngả mà trêu ghẹo lại. An An nhiều lần tự vấn lòng mình, có lẽ cô đã yêu anh mất rồi.
Đôi mắt Kính Thiên sâu thăm thẳm như đáy đại dương xanh nuốt trọn thân hình nhỏ bé của An An, lần đầu tiên anh chủ động ôm cô vào lòng, thật chặt…chặt đến nỗi An An nằm trong lòng anh phải khẽ kêu nhỏ một tiếng. Nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn nữa như thể anh sợ sắp mất cô đến nơi ấy……
“anh sao vậy, Kính Thiên ?” An An bị anh ôm chặt quá nên cứ ngọ nguậy hết trái rồi đến phải, không lén nổi sự hiếu kì, bèn lên tiếng
“đừng cử động , em cứ đứng im thế này đi , anh muốn ôm em một lúc” giọng anh thật dịu dàng giống như anh đang thủ thỉ cùng người mình yêu
“Kính Thiên !!! ”
“An An, anh sắp phải đi…anh sắp về Mỹ. Chắc phải rất lâu nữa anh mới trở lại Việt Nam. Mà cũng có thể chẳng bao giờ….. Nếu như em…em có thể….” Giọng anh buồn buồn, ánh mắt anh cũng buồn buồn vô hạn. Cũng giống An An, có khi anh đã có cảm tình đặc biệt với cô nhóc này mất rồi. Ban đầu là anh thầm mến Hải Lam nhưng khi gặp An An, bị cô chọc tức, bị cô “bắt nạt” anh cũng không biết sao lại thấy thích để cho cô ngược đãi anh đến thế . Anh nhiều lúc không khác nào kẻ tự kỉ mà ngồi thần người ra nghĩ, rồi lại lén la lén lút nhìn trộm cô mỗi khi cô đang nấu cơm, dọn nhà mà chế nhạo chính mình – “mình điên rồi, sao mình có thể để ý tới một con nhóc miệng còn đầy hơi sữa kia chứ . Không được, không được, Hứa Kính Thiên, mày mau tỉnh lại đi. An An không hợp với mày….không hề hợp tý nào cả.”. Xong dù mắng đến đâu đi chăng nữa anh cũng không tài nào hiểu nổi mình lại thích nhìn cô bé đó nhiều đến thế nào. Thậm chí chỉ cần là những việc nhỏ như con kiến mà An An nhờ, An An nói , An An kêu lên anh đều răm rắp làm cho cô như một tên nô bộc trung thành . Một đại thiếu gia ăn sung mặc sướиɠ như anh, lại thích được một cô nhóc mười bảy tuổi bóc lột sức lao động…..Anh đúng là điên không còn thuốc chữa...
“Kính Thiên, anh….anh sao lại đột nhiên về Mỹ? Anh sẽ không quay lại Việt Nam nữa ư? Bao giờ anh sẽ đi……Em..em…” An An rưng rưng nước mắt nhìn anh, trái tim như bị thủng ra nhiều lỗ vì tin không muốn nghe này.
Kính Thiên chần chừ câu nói không rõ ràng của mình, anh hít lấy một hơi thật sâu, bất ngờ nói “ An An, anh thích em, em….em có thể chờ anh được không?”
An An một trận tim run, chân tay đổ mồ hôi lạnh khắp người “ anh….anh có ý…” câu nói kia có phải muốn nói anh ấy cũng thích cô
Kính Thiên biết cô muốn hỏi gì xong anh không trả lời, thay vào đó là dùng hành động . Lần thứ hai, anh kéo chặt cô dính sát vào thân thể cường tráng của mình, đôi môi gợi cảm nam tính chuẩn xác đậu trên cánh môi hoa hồng chớm nở của cô. Môi anh ấm áp như dòng nước nuốt trọn môi cô vào trong miệng, thành thục mà mυ"ŧ lấy mật ngọt trên bờ môi mềm mại chưa từng được ai khám phá ngoài anh.
“ưm….Kính …..Thiên….”
Anh chẳng còn nghe được cô đang gọi tên mình, cứ thế như một kẻ tham lam, đói khát nhiều ngày mà hôn lấy cô càng lúc càng mãnh liệt. Đầu lưỡi anh như một con rắn độc lấp đầy khoang miệng cô khiến cô ngất ngây mà đáp trả lại một cách nhiệt tình.
Nụ hôn triền miên, kéo dài vô tận….chỉ đến khi cả hai mặt đỏ phừng phừng, hơi thở hổn hển gấp gáp, Kính Thiên mới luyến tiếc mà rời môi cô, lần nữa ôm chặt cô vào lòng .
Chị y tá xinh đẹp sớm đã rời khỏi đó từ rất lâu, nhường lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ
“chờ anh nhé….anh sẽ nhanh chóng quay về tìm em…..” chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần hôn cô là anh lại chân lạnh tim run thế này, giống như đây là lần đầu tiên anh hôn môi một cô gái vậy. Cảm xúc thật tuyệt vời…..
Đôi bàn tay cô đặt trên ngực anh, chính giữa tái tim đang đập mạnh của anh càng lúc càng siết chặt lấy nó “ Em sẽ chờ, anh nhớ phải giữ lời đấy”
“ ừ. Anh hứa” Kính Thiên cười nhẹ dơ hai tay tuyên thệ “nhưng lúc anh không có ở đây, em không được léng phéng ngó nghiêng bất kì người đàn ông nào đấy. Anh mà phát hiện được thì….” Câu trước thì nghe ấm lòng bao nhiêu thì câu sau đã thấy sặc mùi súng đạn cùng hăm dọa….
An An bất mãn dẩu môi làm nũng “ thì sao nào? Nếu anh đi lâu quá, em sẽ suy nghĩ lại mà tìm một anh chàng đẹp trai hơn anh, tài giỏi hơn anh mà còn trẻ hơn anh nữa chứ…. Haha…Dù sao em mới mười bảy tuổi, lại xinh đẹp thế này không dại gì phải dài cổ chờ một chú cáo già như anh !!! haha”
Đáng đánh đòn lắm, giám chọc anh sao? Kinh Thiên vờ giận ra mặt “ em giám gọi anh là cáo ? Anh đâu có hơn em mấy tuổi chứ ? Sao lại gọi người ta là chú mãi thế, tủi thân quá à !!!”
“có gì mà không giám!!! Anh hơn em những mười một tuổi mà còn nói ít a? haha…Em còn nghĩ đáng ra em phải gọi anh là cụ trẻ mới hợp ý. haha” giọng khiêu khích đối phương
“bé con, xem cái mồm em này, đanh đá thật đấy. Không nhường anh được một lần a?” bàn tay anh vuốt nhẹ hai cánh hoa, môi anh khẽ chạm vào môi cô, giọng “oán trách” kiểu trả con
“hứưưư…..anh giám chê em đanh đá hả ? Vậy thì về Mỹ đi, về mà tìm cô tóc vàng hiền thục của anh đi” An An bất mãn , hờn dỗi đẩy anh ra mà bỏ đi
Kính Thiên chỉ còn biết cười khổ, lần đầu là có tình cảm với một cô nhóc bướng bỉnh thế này nên anh đành xuống nước mà nhận lỗi hết về mình “ai…ai….giận anh đấy à? Anh chỉ đùa thôi mà, làm gì mà vợ lại dữ với chồng vậy hử?”
“bỏ em ra, ai là vợ anh chứ? Em nào có cái phúc lớn đến thế !!! ” An An dãy dụa trong lòng anh, không ngừng kích tướng anh.
Xem ra anh không thể dùng lời mà tranh cãi với cô. Kính Thiên nhanh chóng dùng miệng mình ngăn chặn cái mồm nhỏ kia đang làm láo loạn phòng bệnh. Lần thứ hai thành công cùng cô trao môi với nhau…..
…………………..
“ xoàng….”
“xoàng….”
“ aaaaa”
“Lâm Nguyệt Lan, con đàn bà đê tiện….” Phùng Lập Nguyên đang nổi điên, hắn như một con ma dữ vung tay đập phá mọi thứ trong căn nhà hoang vùng miền núi , gào thét giận dữ không biết mệt là gì.
Hắn ta thật không ngờ tới, Lâm Nguyệt Lan – ả đàn bà cùng hội cùng thuyền với hắn sớm đã ngấm ngầm dở trò sau lưng hắn, tìm cách đổ hết mọi tội ác về phía hắn…khiến hắn phải chốn chui chốn lủi như một con chó hoang trước sự truy lã sát sao của cảnh sát.
Cơn ngộ của Phùng Lập Nguyên càng trở lên đáng sợ hơn nữa khi hắn vô tình đọc tin tức sáng nay . Trên trang nhất tất cả các tờ báo đều đồng loạt đưa tin, con gái Trinh Vũ Minh là Trịnh Hải Lam tuyên bố đem toàn bộ tài sản của nhà họ Trịnh quyên góp ủng hộ trẻ em mồ côi.
“aaaa…..Lâm Nguyệt Lan, mày đợi đấy….mày dám chơi tao….tao có thành ma cũng không tha cho mày” Hắn cứ thế gầm hét điên ngộ thực sợ hãi…….
…………….
“Anh làm tốt lắm. Đây là tiền công, anh xem lại đã đủ chưa??? ” Lâm Nguyệt Lan nhìn vào gã đàn ông mặt mày đầy những vết sẹo ngang dọc , nhếch miệng nói
Gã kia thấy tiền mắt liền hoa cả lên, vội vã cầm lấy ngay “ Haha…Cô Lâm không cần đâu …chúng ta đâu phải lần đầu làm việc với nhau, tôi nghĩ cô là khách hàng sòng phẳng nhất đấy . Haha….nếu sau này có gì cần giúp xin cứ gọi cho tôi”
Lâm Nguyệt Lan nghe hắn nói thì chỉ cười nhàn nhạt “ ừm. Giờ anh cầm tiền rồi tạm lánh đi đâu đó một thời gian, chờ cho cảnh sát bắt được Phùng Lập Nguyên và mọi chuyện lắng xuống thì hãy về thành phố . Ở đây giờ đang rất hỗn loạn, không an toàn chút nào ”
“ ok. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay”
“Được rồi. Cứ thế đi. Có gì tôi sẽ liên lạc lại cho anh” Lâm Nguyệt Lan tựa đầu ra sau ghế, nói. Buổi sáng hôm nay thực đẹp đối với Lâm Nguyệt Lan khi gã đàn ông kia mang đến cho cô ta không biết bao nhiêu tin tốt lành. Cuối cùng thì cô ta cũng thành công lợi dụng được Phùng Lập Nguyên, dễ dàng trốn thoát mọi tội mà mình gây ra. Còn Trịnh Hải Lam, cô sảy thai hẳn là nằm trong kế hoạch hoàn hảo đi. Giờ chỉ còn một nước cuối cùng – lấy lại gia tài nhà họ Trịnh, giành Minh Phong về bên mình là mọi việc quá hoàn mỹ....
.
“cốc..cốc” tiếng gõ cửa phá ngàng sự hưng phấn của Lâm Nguyệt Lan
“vào đi” giọng nói Lâm Nguyệt Lan cực khó chịu
“cô Lâm, xin lỗi đã quấy rầy” người đàn ông chạc bốn mươi tuổi cung kính nói
"Chuyện gì vây? Không biết tôi đang nghỉ ngơi sao?"
"dạ, tôi xin lỗi. Nhưng....nhưng....tôi có chuyện gấp" người kia ấp úng không giám nói khi chưa có sự phê chuẩn chủ nhân
Lâm Nguyệt Lan liếc nhìn ông ta, trong ánh mắt hoàn toàn không vui tý nào " ông hôm nay sao vậy ? có chuyện gì thì nói đi, ấp úng gì chứ?"
"dạ. Cô Lan, cô đã đọc tin tức sáng nay chưa ạ? Trịnh Hải Lam đã đem toàn bộ tài sản của Trinh thị hiến tặng trẻ mồ côi....." ông ta nói nửa chừng, mặt cúi gằm xuống , chỉ thiếu một cái đẩy nhẹ nữa thôi là đầu có thể cắm sâu năm tấc xuống sàn nhà.
"cái gì ???" Lâm Nguyệt Lan cao giọng, cả người bật dậy khỏi cái ghế êm
"dạ.....chuyện này tôi cũng mới biết. Còn một chuyện nữa. Tổng giám đốc Hứa đã rút đơn kiện Doãn thị rồi ạ...." ông già tội nghiệp, chỉ là báo cáo tình hình với chủ nhân mà cũng nơm nớp lo sợ thế này
Lâm Nguyệt Lan nghe tin đó, không giữ nổi vẻ thư thái giả tạo mà cô ta dày công tạo lên, liền gầm lên " Hứa Kính Thiên, anh ta làm cái quái gì vậy ? Cả Trịnh Hải Lam, thật không ngờ cô ta lại có thể nghĩ ra cách này chơi tôi" . Lâm Nguyệt Lan hung hăng cầm túi sách, hầm hầm đi ra cửa chính "lấy xe...tôi phải đến gặp Hứa Kính Thiên"
Người kia căn bản vì bị hành động của Lâm Nguyệt Lan dọa cho sợ quá mà không di chuyển nổi, chỉ đứng nguyên tại chỗ
"ông điếc hả? còn đứng ngây ra đấy làm gì? Lấy xe nhanh lên" Lâm Nguyệt Lan quay đầu nhìn ông ta quát
"Cô Lan, ông Hứa đã rời Việt Nam sáng nay"
"Ông nói cái gì ? Hứa Kính Thiên rời Việt Nam?"
....................
"dạ vâng, tin này rất chính xác ạ. Tòa án cũng vừa gửi điện thông báo lại. S.I.C đã rút đơn kiện" Kỳ Học Ân đứng nghiêm trang trước bàn làm việc của Minh Phong, nói
Minh Phong khó hiểu, đôi mắt mệt mỏi do mấy ngày qua anh gần như không ngủ , chạy khắp nơi tìm Hải Lam . uể oải lên tiếng " Cậu có biết vì sao bọn họ lại rút đơn kiên không ? Tôi không nghĩ, S.I.C lại dễ dàng từ bỏ mục đích muốn đối đầu với chúng ta. Còn nữa, phía bên cảnh sát đã bắt được Phùng Lập Nguyên chưa"
" dạ thưa, tôi cũng không hiểu tại sao S.I.C lại hành động lạ lùng như vậy. Nếu họ tiếp tục giữ lại đơn kiện chúng ta không phải là khả năng chiến thắng vẫn nhiều đấy sao? Tôi thật không đoán được bọn họ định làm gì. Còn về Phùng Lập Nguyên, hắn đã chạy thoát, xong cảnh sát đã tăng cương lực lượng để truy bắt hắn. Phùng Lập Nguyên có mười cái chân cũng không thể thoát khỏi vòng pháp luật" Kỳ Học Ân tỷ mỉ nói
Minh Phong nhắm hai mắt, đầu ngả ra sau ghế , một lúc khá lâu mới hỏi tiếp "thế còn cô ấy, đã có tin gì về cô ấy chưa?". Nhiều ngày qua, Minh Phong không ngừng tìm kiếp Hải Lam, xong anh có cảm giác , cô giống như là hạt cát tan trong lòng đại dương vậy. Không cách nào tìm thấy....Mỗi lần trở về căn biệt thự nơi anh và cô sống cùng ,anh không sao kìm được nỗi nhớ nhung da riết đối với vợ mình. Nước mắt anh lại rơi khi nhìn vào khung ảnh cưới đẹp lung linh kia. Ai bảo đàn ông không khóc bao giờ, đó chỉ là vì chưa chạm vào nỗi đau trong tim họ.
Kỳ Học Ân áy láy cúi đầu, không giám nhìn thẳng vào Minh Phong "thực xin lỗi giám đốc, chúng tôi vẫn chưa có tin tức gì của Doãn phu nhân"
Câu trả lời này lặp đi lặp lại trong nhiều ngày qua khiến Minh Phong dần rơi vào tuyệt vọng - Lam, rốt cuộc em đang ở đâu? Làm ơn nói cho anh biết đi . Anh sai rồi....anh rất ân hận....em đừng bỏ rơi anh.....
"cạch"
"anh, thì ra anh ở đây, làm em tìm mấy ngày qua không gặp, điện thoại lại không liên lạc được." An An vừa bước vào phòng Minh Phong liền luyến thắng cái miệng nhỏ của mình " Em vừa qua nhà anh để thăm chị dâu, nhưng lại không thấy ai, cửa đóng im lìm . Chị vừa sảy thai mà anh lại để chị đi lại nhiều thế sẽ không tốt đâu."
Hai từ "sảy thai" như sét đánh ngang tai Minh Phong, con ngươi sâu đen run rẩy không ngừng, bộ não bị chấn kinh hoàn toàn , lắp bắp " An An, em vừa nói gì, Lam sảy thai" anh đứng dậy chẳng nổi, người lảo đảo lùi sau ba bước chuẩn bị sắp ngã. Sảy thai...con của bọn họ....không...không thể nào... ông trời không thể để Hải Lam chịu nỗi đau này đâu.....
"anh sao vậy? Đừng nói là anh không biết chuyện này ? Không nhẽ chị dâu....chị dâu đã không về nhà....vậy....vậy...chị ấy đã đi đâu" An An thấy anh trai mình phản ứng kinh ngạc quá mực thì kì quái hỏi "anh chị có chuyện gì vậy ? Anh cãi nhau với chị ấy ư? anh, chị dâu vừa mới sảy thai, chị ấy đã buồn lắm rồi, em biết anh cũng buồn, nhưng anh phải ở bên chị ấy vào lúc này, chị ấy rất cần anh…hai người….”.
Trong khi An An không ngừng giảng giải thì Minh Phong chết lặng, người anh như một khúc gỗ đứng giữa văn phòng làm việc . Tất cả là tại anh, tại anh ích kỷ, tại anh nhẫn tâm, vô tình, lạnh lùng nên Hải Lam mới phải chịu sự đau đớn, thương tâm này. Minh Phong day rứt lương tâm, anh liên tục dùng tay đánh mạnh vào đầu mình…lẩm bẩm oán trách bản thân.
“anh…” – “ giám đốc” Kỳ Học Ân và An An vội ngăn anh lại nhưng anh vẫn cứ đánh…..
.............
Los angeles
3 năm sau
"mẹ......" một giọng nói non nớt, đang yêu vang lên