“Làm vậy liệu có ổn không???” Hải Lam sau khi nghe Bảo Yến nói xong hơi nhăn mặt, thuận miệng hỏi
“xì..” trong mắt Bảo Yến lóe lên vẻ tinh nghịch , một cước ném ngay cái nhìn coi thường về phía cô bạn khờ khạo, không nhân từ cốc thật mạnh lên trán Hải Lam “ bảo mày ngốc chẳng sai tẹo nào nha !!! Mày không thử làm sao biết được kết quả thế nào???…Cứ làm đi. Tao sẽ nhờ anh Gia Kiệt điều tra về Diệp Như Ý. Gia Kiệt từng sống trong xã hội đen nhiều năm, dựa vào mối quan hệ của anh ấy, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Mày an tâm chưa??? Hử…”
Hải Lam chần chờ một lúc ngẫm nghĩ rồi mới gật mạnh đầu nhỏ “ừm…thử một lần thế nào !!!”
“ok..Thế là xong !!! Đi thôi, hôm nay là cuối tuần, tao sẽ đặc biệt dẫn hai mẹ con mày đi thư giãn tại khu vui chơi Thế giới ảo. Coi như cải thiện bộ mặt xám xịt mây đen mấy ngày qua cho mày.haha” Bảo Yến cười ha hả, rất chu đáo mà cầm luôn túi xách cho Hải Lam
“ đồ khỉ..” Hải Lam không nhịn được cũng cười lớn, cảm giác tâm mình nhẹ đi rất nhiều. Cô tin Minh Phong sẽ sớm biết được sự thật.
Hải Lam thân thiết khoác tay Bảo Yến cùng cô rời khỏi nhà hàng. Đột nhiên, chân cô như có thêm lớp keo đặc, dính chặt dưới sàn gỗ bóng loáng. Đôi mắt chao đảo như đang rớt xuống vực thẳm….
Phia bên kia, Minh Phong cùng một cô gái xinh đẹp, quyến rũ đang cười nói rất vui vẻ với nhau. Dường như anh không phát hiện ra phía xa đang có một cặp mắt xinh đẹp chết lặng nhìn mình
Bảo Yến cũng khựng lại theo Hải Lam, cô ngơ ngác nhìn bạn “Sao vậy?”
Một trận nghẽn mạch ồ ạt át chế thị giác của Hải Lam, cô không tin nổi vào mắt mình, Minh Phong lại có thể đối xử như thế với cô....
“ Bảo Yến, Minh…Phong…anh ấy….” Hải Lam bị hình ảnh trước mắt chọc cho đến hôn mê, nói không thành lời
Bảo Yến khó hiểu, dọc theo cái nhìn đăm đăm, thê thảm của Hải Lam, cô quay ra phía bên kia,và rồi cơn bão nổi lên
“Chết tiệt…Tên Doãn Minh Phong khốn khiếp… mới chỉ có một tuần mà hắn ta đã ra ngoài tìm đàn bà. Đi..Hải Lam đi nào, tao với mày đến bên đó dạy cho hắn bài học…” Bảo Yến giận đùng đùng kéo tay Hải Lam về phía bàn Minh Phong
“ Chị dâu…”
Vừa đúng lúc đó Hứa Kính Thiên cùng Doãn An An bước vào trong nhà hàng, nhanh như chớp An An đã nhìn thấy chị dâu mình. Đã từng ba lần gặp Hải Lam, lại được trò chuyện cùng cô, cô bé đương nhiên rất rõ người chị dâu vui tính này.
Hải Lam hụt bước, cô ngoái cổ nhìn cô em chồng tiến về phía mình cùng với Hứa Kính Thiên thì không khỏi ngạc nhiên. Cô khẽ nhíu mi, hô nhỏ “An An – Kính Thiên ???”
Kính Thiên thì cứ ngẩn ra. Anh nghe An An gọi Hải Lam một tiếng chị dâu thân thiết mà cứ ngỡ tai mình bị hỏng nặng , không thể suy nghĩ nhiều hơn, liền quay vội về phía khuôn mặt phúng phính kia, lắp bắp “ An An, em gọi Hải Lam là gì ???”
An An ngây thơ không biết gì nhìn anh “Chị dâu ạ!!! aaa… chú quen chị dâu cháu sao???”
“chú???” Hải Lam trố mắt hết nhìn Kính Thiên lại quay ra An An.
“ủa….Có phải anh là Hứa Kính Thiên? Tổng giám đốc tập đoàn S.I.C phải không???? Haha…Thảo nào tôi thấy anh rất quen. Mãi mới nhớ ra là đã từng nhìn thấy anh trên báo. Oa oa…trông anh ở ngoài còn đẹp trai hơn đấy. hì…” Dương Bảo Yến sau một hồi mải miết ngắm nhìn anh mới lớn tiếng khen ngợi
“ tổng giám đốc tập đoàn S.I.C???” Hải Lam cùng An An tròn mắt nhìn anh, rồi thở hắt ra ngạc nhiên mãi không thôi. Bọn họ đương nhiên biết tới tập đoàn nổi tiếng S.I.C.. Chỉ là chưa từng nghĩ qua người đàn ông anh tuấn trước mặt đây lại là…
Hải Lam hờ mạnh một tiếng,đôi mắt mông lung nhìn anh thật lâu…thì ra Hứa Kính Thiên chính là người đã kiện Doãn Thị. Tiếp xúc với anh ta không ít vậy mà giờ cô mới biết anh chính là tổng giám đốc tập đoàn S.I.C, là đối thủ của ông xã cô…
Tâm trạng An An cũng chẳng kém chị dâu mình là mấy. Không ngờ cô lại được tiếp xúc với một nhân vật tầm cỡ như vậy? Chợt cô cảm thấy rất có thiện cảm cùng khâm phục “ông chú già” này …
“haiz…làm ơn đi !!! Ba cô đừng nhìn tôi như người ngoài hành tinh như vậy có được không???” Kính Thiên vẻ mặt hết sức khó coi, cảm thấy chính mình thật cổ quái. Cô gái kia cũng thật nhiều chuyện quá đi, làm anh khó xử không à….
“haha…Tổng giám đốc Hứa..à mà không tôi nên gọi anh là gì bây giờ nhỉ? Hay là gọi anh Hứa đi nhé, nghe như vậy sẽ gần gũi hơn đấy. Hahha…thì ra anh quen Hải Lam nhà chúng tôi. Vậy chắc anh biết chồng của cô đấy chứ? Chính là Doãn Minh Phong – giám đốc tập đoàn Doãn Thị đấy !!! hắc hắc” Bảo Yến lại vô tư nói.
“Doãn Minh Phong là chồng của Hải Lam??? Cái này…???? Vậy em là… em gái...em gái anh ta???” Kính Thiên thực sự sốc nặng, ánh mắt kích động siết chặt trên người Doãn An An
“Dạ…” An An hớn hở đáp. Rồi cô chẳng buồn để ý đến vẻ mặt nam tính đang đen như hòn than cháy rụi kia mà cười tươi nhìn Hải Lam “ Chị, chị cũng đến đây ăn trưa ạ? Vậy chúng ta lại đằng kia ngồi đi”
Nhắc đến chuyện mình đang ở nhà hàng, Hải Lam sực nhớ tới Minh Phong cũng đang ở đây cùng một cô gái khác. Rất nhanh cô khôi phục lại tinh thần đang rối loạn của mình, hướng ánh mắt về phía bên kia, xong chỉ nhìn thấy sự trống rỗng không một bóng người…
Minh Phong đã rời đi từ lúc nào không hay…..
“Xin lỗi An An…Chị cùng bạn còn có việc, hai người cứ tự nhiên nhé” nói rồi Hải Lam không để hai người kia kịp nuốt hết câu nói của mình, một khắc kéo tay Bảo Yến ra phía ngoài tìm Minh Phong…
“Bảo Yến…Minh Phong…anh ấy..anh ấy đâu rồi??? Không phải anh ấy đi cùng cô gái kia chứ?” tròng mắt Hải Lam hoảng loạn đến độ như thể cô vừa đánh mất vật thứ gì đó vô cùng quý giá….
“ Hải Lam, mày đừng tìm nữa. Có lẽ anh ta đã rời đi cùng cô gái kia được một lúc rồi. Thử gọi vào máy hắn hỏi rõ xem…” trên khuôn mặt Bảo Yến là tầng tầng lớp lớp sự căm tức thay cho bạn, nhưng cô cố ép bản thân mình không được phát hỏa…
Hải Lam vội vàng móc điến thoại trong túi ra….
“tít…tít…”
Đôi mắt ươn ướt của cô không còn nhìn rõ màn hình điện thoại, nghẹn giọng “ anh ấy sao lại không nghe???”
“Qúa đáng…” Bảo Yến nghiến răng nghiến lợi gầm lớn
“Bảo Yến, giờ tao phải làm gì??? Có phải Minh Phong…anh ấy ghét bỏ tao rồi không ???”
“Hải Lam, mày đừng bi quan như vậy!!! Sẽ không có chuyện đó đâu…” Bảo Yến dù rất giận Minh Phong nhưng cô lại phải bắt mình nói tốt cho anh…
“Đi thôi…” đứng một lúc lâu trong bãi đỗ xe, cuối cùng Bảo Yến mới kéo tay Hải Lam rời khỏi chỗ đó…
………..
“An An !!! Có thật Hải Lam là chị dâu em không? Sao trước giờ không thấy em nhắc tới chuyện này?” Kính Thiên ngồi đối diện với An An, cực nghiêm túc hỏi. Đến giờ anh vẫn không tin đây là sự thật. Trông cô ấy còn rất trẻ mà....
“sặc…chú à !!! Không phải chú già rồi nên lẩm cẩm đấy chứ??? chú có hỏi bao giờ đâu, làm sao cháu biết mà trả lời đây. Hì…Chị ấy và anh trai cháu không những đã cưới nhau mà giờ họ còn sắp có baby nữa đấy !!! ” An An hồn nhiên khoe, rồi cô bé chợt thấy hiếu kỳ, lại hỏi lại “ mà sao chú biết chị đấy??? Hai người quen nhau ???”
“sắp có baby???” thân thể Kính Thiên theo lời nói của cô mà dần trở lên cứng ngắc. Sao anh chưa từng nghe Nguyệt Lan nhắc qua chuyện này. Trước giờ anh chưa có thấy em họ mình đả động việc Doãn Minh Phong đã kết hôn, vả lại anh ta còn sắp làm ba ba. Nếu biết, có giết chết, anh cũng không bao giờ đồng ý giúp Lâm Nguyệt Lan đi làm cái chuyện thất đức kia. Nhưng giờ anh lại có cảm tình rất đặc biệt với Hải Lam. Lại thêm Doãn An An là em gái anh ta…Anh nên làm gì bây giờ???
Doãn An An phì cười trước cái dáng ngô nghê thất thần của anh “chú làm gì mà dữ vậy??? Trông ngố chết mất.haha”
Bị con nhóc cười trộm, Kính Thiên cảm thấy mất mặt ghê ghớm. Anh làm mặt lạnh nhìn cô vờ cảnh cáo “ Buồn cười lắm sao??? Mau ăn đi bà lớn !!!”
“hì….”
………..
“Cô Triệu, cảm ơn cô về lần giúp đỡ này. Trong lúc Doãn Thị đang gặp khó khăn, lại được ngân hàng các cô cho vay một số vốn lớn chúng tôi rất cảm kích. Hy vọng trong tương lại hai bên chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp hơn nữa!!!” Minh Phong ngồi oai nghiêm trong xe hơi cao cấp, anh khoác trên mình bộ vest màu xám lịch lãm làm nổi bật lên thân hình cao lớn cùng gương mặt tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp nhưng lại đầy khí chất lãnh đa͙σ khiến người ngồi bên nhìn mà phải đỏ mặt thẹn thùng…
Vừa rồi là anh cố tình không nghe máy của vợ mình. Một tuần nay anh rất nhớ cô, nhớ đến sắp phát điên, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho những việc cô đã làm tổn thương đến anh. Sự kiêu ngạo, tính cố chấp không cho phép anh được xuống nước tha thứ cho cô lần này....
“giám đốc Doãn lại khách sáo rồi. Được hợp tác với tập đoàn Doãn Thị là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng. Nếu có khó khăn gì về vốn, xin anh cứ nói, chúng tôi sẽ giúp hết sức trong khả năng có thể” Cô gái có gương mặt xinh đẹp được che phủ một lớp dày phấn son nhỏ nhẹ nói. Cô ta từ lâu đã bị vẻ đẹp trai hào hoa của Minh Phong làm cho chết mê chết mệt, nhưng nay mới có cơ hội hợp tác cùng nên cảm thấy rất hồi hộp …
Minh Phong không khó đoán được cô gái kia đang có ý gì với mình, xong anh lại làm ngơ “ cảm ơn cô”
Cô gái thấy anh lãnh đạm với mình bỗng cảm thấy mất mát lớn, xong cô cũng chỉ biết nén nhìn anh cười ngượng trong lòng. Được làm cùng anh coi như cũng là may mắn của cô…..
" Lam…” Phùng Lập Nguyên dịu dàng gọi tên cô. Hắn nguyên bản cũng chưa từng dám nghĩ qua lại có lúc Hải Lam sẽ chủ động gọi cho hắn sau chuyện “ái ân” bị Doãn Minh Phong bắt gặp.
Hải Lam đang mải suy nghĩ, chợt bị giọng nói kia làm cho tức thở. Giọng nói đấy đã từng một thời làm cho cô thấy ấm áp biết bao, vậy mà giờ đây nó lại khiến cô ghê sợ không gì sánh bằng. Nó làm cô chán ghét, căm giận vô cùng….
“anh tới rồi sao?” Hải Lam ngoài mặt cố cười hiền hòa
Phùng Lập Nguyên giật giật mắt đắm chìm trước sự dịu dàng như nước của cô. Anh ta đang mộng du phải không???
“Lam, em tìm anh không phải là đã suy nghĩ lại. Em sẽ rời bỏ Doãn Minh Phong, sẽ trở về bên anh đúng không vậy???” Phùng Lập Nguyên ngồi nhanh xuồng ghế, vội vàng nắm lấy bàn tay cô
Hải Lam rất nhanh rút tay lại, giả vờ ngượng ngùng trước mặt anh ta “ Nguyên, anh cho em một ít thời gian nữa được không? Em sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn với Minh Phong”. Ngoài miệng cô nói ngon ngọt với hắn, nhưng trong lòng thì gào thét dữ dội - Phùng Lập Nguyên tôi hận anh…
“Thật ư ? Em đồng ý ly hôn với Doãn Minh Phong rồi sao? Hay quá…em yên tâm, anh sẽ đối xử thật tốt với em và đứa bé. Anh sẽ coi nó như con đẻ của mình” trong mắt hắn sớm nhuốm đầy màu sung sướиɠ
Trái lại Hải Lam chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người trước lời nói vô vị, dối trá kia, xong cô lại giấu diếm rất khá sự chán ghét đó, cố ép bản thân phải tỏ ra cảm động tột cùng, nhìn anh “ Nguyên, cảm ơn anh…em không biết phải làm gì để cảm ơn anh đây”
“cô bé ngốc !!! em cảm ơn gì chứ??? Chỉ cần em làm vợ anh, đó đã là sự cảm ơn lớn nhất rồi”, xem ra Lâm Nguyệt Lan bày ra cách này rất tuyệt. Chỉ với một màn lừa đảo kia đã khiến Doãn Minh Phong và Trịnh Hải Lam phải thành ra thế này. Thực ra hôm đó anh ta cũng rất tử tế khi không có làm gì cô. Chỉ là để cho Lâm Nguyệt Lan ‘giúp’ cô cởi quần áo rồi chính hắn nằm kế bên…Doãn Minh Phong dù có thông minh đến đâu cũng không thể phát hiện ra…
“vâng”
“Nguyên. Con chờ mẹ lâu chưa?” Diệp Như Ý hớt ha hớt hải tiến đến bên bàn Phùng Lập Nguyên đang ngồi, vui mừng khi một tuần nay con trai mới lại hẹn gặp bà.
Vì Hải Lam cố ý ngồi quay lưng về phía cửa chính nhà hàng nên Diệp Như Ý không hề phát hiện ra sự có mặt của cô, cứ vậy mà gọi tên con trai mình…
Phùng Lập Nguyên được một trận tái mét mặt. Hắn như kẻ trộm cắp bị người ta bắt được, trừng mắt như hổ dữ nhìn người đàn bà đứng trước mặt mình kia. Làm sao bà ta lại tới vào đúng lúc này?
Rồi thoáng cái hắn cợt nhận ra điều gì đó không đúng, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vài tia ngờ vực mà nhìn Hải Lam chằm chằm.
“xem ra hai người không chỉ quan hệ đơn giản như tôi nghĩ !!! ” Hải Lam thẳng mắt nhìn vẻ mặt tái xanh của Phùng Lập Nguyên thì cười lạnh, rồi cô từ từ quay đầu, coi thương nhìn Diệp Như Ý.
“Lam??? Sao con lại ….” Diệp Như Ý run rẩy, sửng sốt trước sự xuất hiện bất ngờ của Hải Lam. Sao con bé lại ở đây???
“ Bà muốn biết tại sao tôi lại ở đây phải không???” Hải Lam châm chọc hỏi trong khi cô biết rõ câu trả lời từ trước đó.
“Bà là ai?” Phùng Lập Nguyên trong lòng bắt đầu dự cảm có điều chẳng lành nên nhanh trí xen ngang không để Diệp Như Ý làm lộ mọi chuyện
Nghe Phùng Lập Nguyên hỏi vậy chỉ khiến cho Hải Lam cười khinh miệt “ Phùng Lập Nguyên, anh định giả bộ gì nữa đây??? Vừa rồi không phải mẹ chồng tôi đã gọi anh là….”
“Lam Lam, em đừng nghe lời đàn bà lạ đó nói? Tại sao lại có người lạ tới đây chứ !!!” hắn bắt đầu lo sợ, vội cắt ngang lời cô. Ánh mắt lạnh lùng bức thiết nhìn Diệp Như Ý gằn từng chữ “ Bà là ai? Tôi không quen bà, sao lại gọi linh tinh thế hả? Bà còn không đi khỏi đây”
Diệp Như Ý ngây ra, bà không rõ đây là đang diễn ra chuyện gì???
“Nguyên, con nói gì vậy? Chính con gọi mẹ đến đây mà !!!”
Cái gì? Anh gọi khi nào chứ? Không nhẽ là…
“Câm miệng !!! Bà đang nói bậy… Tôi gọi bà lúc nào?? ” Phùng Lập Nguyên thở dốc, đáy mắt 'oan ức' nhìn Hải Lam “Lam, em đừng tin bà ta, bà già này chắc là có vẫn đề về thân kinh nên mới nói năng xằng bậy như vậy”
“bà con không cút khỏi đây” Phùng Lập Nguyên tức giận lại nhìn Diệp Như Ý quát lớn
“Nguyên, con…”
Hải Lam cứ im lặng mà xem hai kẻ kia diễn trò. Bọn họ không biết là chính những lời nói chối phay kia đã tố cáo bọn họ.
Hải Lam chậm rãi đứng lên, không vội mà tiến đến sát Diệp Như Ý, gắt gao nhìn bà “ Hóa ra hôm đó bà đã gài bẫy tôi. Bà cố tình muốn Minh Phong hiểu lầm tôi!!! Diệp Như Ý, tôi đã từng rất kính trọng bà, coi bà như mẹ, vậy mà bà lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này sao??? Bà không thấy hổ thẹn với chính mình thì cũng nên nghĩ đến An An mà cảm thấy tội lỗi đi chứ???”
“Lam, con nói gì vậy? Mẹ không hiểu?” Đôi mắt bà mờ mờ nhìn cô
“Không hiểu? haha. Giờ mà bà còn giả vờ thánh thiện trước mặt tôi sao?” Hải Lam cảm thấy thật nực cười quá đi. Cô thật không biết mình phải dùng loại từ ngữ nào để miêu tả về người đàn bà gian xảo này. Vì bà ta, vì Phùng Lập Nguyên mà cô chịu không biết bao nhiêu oan uổng …
An An sẽ thế nào khi biết mẹ đẻ mình lại là người xấu xa đến vậy???
“con…con….” Diệp Như Ý càng nghe càng không hiểu. Đúng là hôm đó bà đã lừa Hải Lam, nhưng cũng không đến mức phải khiến con bé đay nghiến bà như vậy chứ??? Lập Nguyên chẳng phải đã nói muốn gặp Hải Lam để nói chuyện bình thường thôi mà??? Lẽ nào…
“Nguyên….”
“Bà nghĩ mình gọi tên anh ta thì có thể dấu tôi hay sao? Có thể lừa tôi lên giường để Minh Phong hiểu nhầm a? hừ…Diệp Như Ý , tôi hận bà” Hải Lam gằn lên
“Lên giường ???” đôi mắt bà nheo chặt lại càng hằn rõ lên các nếp nhăn, nhìn con trai một cách bức bách “Nguyên, đây rốt cục là chuyện gì? Chẳng phải…”
Giờ thì Phùng Lập Nguyên đã hiểu, thì ra Trịnh Hải Lam hẹn gặp anh ta là có mục đích. Xem chừng hắn đã đánh giá thấp người đàn bà ngu ngốc này.
“ Lam, anh xin lỗi, thực sự hôm đó anh không muốn dùng cách đó để được gặp em. Nhưng tại anh quá yêu em nên mới…” biết là không thể che đậy, hắn liền ôm lấy hai bả vai cô thành khẩn hối lỗi
“haha. Anh nghĩ là tôi sẽ tin những lời anh nói sao? Lập Nguyên, giờ tôi đang thực sự thắc mắc, không biết trước đây tôi yêu anh vì cái gì? Đã có lúc tôi cảm thấy thật có lỗi khi rời bỏ anh….” Hải Lam nhìn anh đầy thù hận
“ Cô thực sự cảm thấy có lỗi với hắn đến vậy sao? Có lỗi đến mức phải đền bù bằng cách lén lút lên giường cùng hắn ư? Phải hẹn gặp cả mẹ hắn để bàn chuyện sao? ” một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời cô từ phía sau
Hải Lam giật thân, giọng nói này quá quen thuộc. Cả cô và Diệp Như Ý đều quay lại
“Phong, anh…” – “Minh Phong, con..”
“Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải?” Minh Phong châm chọc nhìn cô nói. Bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp – chính là cô gái hôm trước Hải Lam đã gặp tại nhà hàng. Vừa lúc bọn họ đang hẹn bàn công việc tại đây thì bắt gặp ba người kia.
“Ông xã, anh đang đùa em đúng không?.... Vì em không ngoan, em không nghe lời anh nên anh mới đùa em một chút thôi, phải không anh. Em xin anh, đừng bỏ em, em và con rất cần anh…em yêu anh mà...em sẽ ngoan, sẽ không gặp Phùng Lập Nguyên....”
Nhớ đến mấy ngày trước cô còn thề thốt khóc lóc với anh, vậy mà giờ anh lại đang nhìn thấy những gì. Lại là Phùng Lập Nguyên…Hôm nay anh đã định sẽ về nhà để nói chuyện rõ ràng cùng cô. Xem ra đó đã là việc thừa. Mọi chuyện đã đến mức này thì không còn gì để cứu vãn cho cuộc hôn nhân của anh và cô nữa rồi…
“Không, anh hiểu lầm rồi. Hôm nay em gặp anh ta là để làm rõ chuyện hôm trước. Chính anh ta và Diệp…” Hải Lam lắc lắc đầu, kiên quyết nói. Nhìn cánh tay trằng ngần của cô gái kia đang khoác lên cánh tay anh khiến đôi mắt cô đông cứng. Cô cứ thế xé nát lòng mà nhìn vào tay bọn họ đan vào nhau, không sao dứt được mắt đi chỗ khác
“Trinh Hải Lam, tôi không muốn nghe cô nói thêm gì hết!!! Tôi sẽ nhờ luật sư nhanh chóng giải quyết việc của chúng ta” Minh Phong bình tĩnh, vô cảm nhìn cô. Thực sự đến ngày hôm nay anh đã mất hết lòng tin ở cô….
“Mình đi thôi em” Minh Phong chủ động ôm lấy eo cô gái kia, xoay người cùng cô rời khỏi nhà hàng. Anh sợ nếu như anh còn ở thêm chỗ này một giây nữa thôi thì chính anh sẽ không kiềm chế nổi cơn thịnh lộ mà đấm cho Phùng Lập Nguyên một trận nữa.
Cô gái từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, cô hết nhìn Minh Phong rồi lại nhìn Hải Lam. Thực sự mọi việc diễn ra quá chớp nhoáng. Rồi cô ta để mặc anh lợi dụng mình, thân mật ôm cô rời đi…
“Phong..” Hải Lam gọi lớn tên anh, đang định đuổi theo thì bị Phùng Lập Nguyên giữ chặt lại
“Bỏ ra” Hải Lam nước mắt đầy mặt thét ầm lên hung dữ
“em đừng đuổi theo hắn ta nữa. Hắn ta không hề yêu em. Hắn chỉ lợi dụng em để trả thù anh thôi” Phùng Lập Nguyên túm chặt vai cô lắc mạnh, hét lớn
“Anh im đi. Đồ khốn” Hải Lam vung mạnh hai tay. Cô ráng một cái tát hằn sâu năm ngón trên má Phùng Lập Nguyên “Anh..tôi hận anh, hận anh..”.
Hải Lam lau khô nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Diệp Như Ý căm uất cùng cực “ tôi hận bà, tôi sẽ không tha thứ cho các người”
“Lam Lam, mẹ xin lỗi !!! Mẹ không cố ý. Mẹ..mẹ…” Diệp Như Ý rươm rướm nước mắt. Bà sai rồi…chỉ vì chiều con, vì muốn bù đắp cho con mà bà đã mắc phải một tội lớn không thể tha thứ được
“sai ??? Haha..bà nói sai thì có ích gì chứ??? Sao bà không đến nói hết với chồng tôi đi??? Nói tất cả chỉ là bà và hắn ta đã lừa tôi. Nói anh ấy trở về bên tôi” Hải Lam hừ lạnh trong nước mắt, rồi cô lại tiếp “ sao hả? không giám có phải không? Diệp Như Ý, rồi bà sẽ bị báo ứng!!!”
“Đủ rồi đấy. Hải Lam, em đừng có mở miệng là quát tháo tôi sai. Đúng, tôi sai, là tôi thật hèn hạ khi lừa em. Nhưng tôi yêu em, tôi làm vậy thì có gì quá đáng. Sao em không hỏi Doãn Minh Phong xem, hỏi xem hắn có thực lòng yêu em không, hay chỉ là lợi dụng em để trả thù tôi và mẹ tôi?” Phùng Lập Nguyên điên cuồng rống lớn
Hải Lam choáng váng. Cô bị những lời nói kia làm cho hoa mày chóng mặt. Một lần nữa cô giằng thật mạnh cánh tay Phùng Lập Nguyên đang bám trên người cô, hét lên “ anh câm miệng cho tôi. Tôi không cho phép anh xúc phạm tới chồng tôi. Anh không có tư cách”
“Nguyên, con đừng nói nữa !!! Đừng làm mọi chuyện rối lên. Chúng ta sai rồi” Diếp Như Ý thực sự áy láy. Bà đáng ra không nên nhận lời giúp Lập Nguyên để giờ mọi chuyện trở lên tệ hại thế này.
“Mẹ…đã đến nước này, chúng ta cũng không phải dấu cô ấy” Phùng Lập Nguyên vẫn giọng điệu hùng hổ nói “Lam…. Em nghe anh nói hết đã rồi hãy từ từ kết tội anh. Đến lúc đó, cho dù em muốn giết anh, anh cũng cam lòng không hối tiếc” hắn lại dừng một lúc, rồi hắn chỉ tay về phía Diệp Như Ý, tiếp tục “ Thực ra, bà ấy chính là mẹ đẻ anh”
“gì cơ?” hai viền mắt cô đỏ mọng nước căng tròn nhìn hai người họ không dám tin “ Vậy anh và Minh Phong? An An?”
“đúng vậy !!! Anh và An An là anh em cùng mẹ khác cha. Bọn anh có chung một người em gái.Nhưng An An không hề biết sự tồn tại của anh. Mẹ và anh đã biết nhau được hơn nửa năm nay, xong mẹ lại không giám công khai nhận anh chỉ vì…” nói đến đây, Phùng Lập Nguyên cố ý dừng lại lến nhìn biểu hiện của cô…
Hải Lam nhíu chặt mày, cô khó khăn hỏi “ Vì cái gì??? Sao anh không nói tiếp???” chẳng nhẽ Minh Phong biết chuyện này, và anh đã dấu cô. Nhưng thế đã sao, chuyện có liên quan gì đến việc kia.
“ Vì Doãn Minh Phong” Phùng Lập Nguyên nhấn mạnh từng chữ
“đừng nói nữa. Nguyên, con đừng nói nữa. Mẹ xin con đấy” Diệp Như Ý khóc lóc năm lấy tay con mình van xin
“Không. Hôm nay con phải nói hết cho Hải Lam biết. Con không thể để cô đấy u mê mãi vậy, không thể để Doãn Minh Phong lợi dụng cô ấy cả đời.” Phùng Lập Nguyên gắt gao nói
“Lam, em có biết tại sao mới hơn một tháng mà Doãn Minh Phong lại đồng ý kết hôn với em không? Tại sao hắn ta lại vội vàng lúc ba em hấp hối mà cho gọi luật sư đến để ký vào giấy kết hôn. Chính vì Minh Phong biết anh là con đẻ của mẹ kế hắn ta. Hắn đã uy hiếp mẹ anh, đã sai người phong tỏa mọi tài khoản, mọi lối đi không cho mẹ gặp anh”
Quả đúng như Hải Lam dự đoán, cô lạnh nhạt lên tiếng “thế thì đã sao? Các người gian ác, độc địa, đáng bị đối xử như vậy. Minh Phong và tôi yêu nhau, kết hôn có gì là lạ. Các người đừng hỏng ngăn cách hai chúng tôi” nói rồi cô đẩy mạnh anh ta ra khỏi người mình, bỏ đi
Phùng Lập Nguyên lần thứ hai túm chặt lấy cô. Anh ta rất giận, giận cô không coi lời nói của anh ra gì, lớn giọng hơn nữa “ em dễ dàng tin lời hắn ta thế sao? Em không tin anh? Vậy dược, em hãy hỏi mẹ anh đi. Hỏi xem Minh Phong đã nói gì với bà ấy. Chính hắn ta đã đe dọa mẹ anh không được nhận anh, chính hắn đã nói với mẹ là sẽ không để anh lấy được em, không cho anh con đường sống. Hắn nói sẽ giành tất cả những gì là của anh, kể cả em. Chính hắn đã thừa nhận với mẹ anh, hắn lấy em chỉ là để trả thù. Trả thù năm xưa mẹ anh đã cướp đi ba anh ta, hại chết mẹ anh ta….”
“Mẹ, mẹ mau nói cho cô ấy biết những lời con nói là sự thật đi” Phùng Lập Nguyên quay ra Diệp Như Ý khẩn thiết giúp đỡ
“chuyện này…mẹ..” Diệp Như Ý ấp úng không ngờ là Lập Nguyên lại có thể nói hết mọi chuyện như vậy. Thực ra lúc đó, chỉ vì bà muốn nhận con nên mới bắt buộc phải nói dối như thế. Thật không thể ngờ rằng, chính lời nói dối lúc đó lại đang hại chính bà. Bà sao có thể nói là không đúng, càng không thể phá vỡ hạnh phúc của Minh Phong và Hải Lam mà nói là đúng…
“Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?” Phùng Lập Nguyên sốt ruột
Hải Lam toàn thân tê dại. Những lời Phùng Lập Nguyên nói có thực không? Có thực Minh Phong muốn trả thù nên mới lấy cô. Cô cũng từng nghe anh nói về người mẹ chồng đã chết, về cuộc sống đau thương của bà. Hoàn toàn trùng hợp với những gì Phùng Lập Nguyên nói. Nhẽ nào, anh ta nói thật, thật sự Minh Phong không hề yêu cô. Bởi thế mà chỉ hơn một tuần anh đã có người khác, dễ dàng quên cô vậy sao?
“Lam, em có biết mấy ngay qua Doãn Minh Phong đang ở cùng ai không?” Phùng Lập Nguyên lại hỏi
Hải Lam khó hiểu nhìn anh. Trong mắt cô toàn là sự thương tâm cho chính mình. Cô không trả lời, cô chỉ nhìn hắn không một chút cảm xúc nào. Đối với cô, tất cả giờ chỉ là sự giả dối đến ghê sợ…
Không thấy cô lên tiếng, chính anh ta thay cô trả lời “Một tuần nay, Doãn Minh Phong đang sống chung với Lâm Nguyệt Lan – mối tình đầu bốn năm của anh ta tại khu căn hộ cao cấp trước đây của hắn. Chính anh đã tận mắt thấy bọn họ ôm ấp nhau tới đó. Lam, em tỉnh lại đi, đừng có ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng mãi thế. Hắn ta đã trả thù được anh, được mẹ anh , giờ em không còn giá trị lợi dụng với hắn nên hắn mới nhẫn tâm ruồng bỏ em.”
“Nguyên, con sao lại nói những lời đó với Hải Lam” đến ngày hôm nay Diệp Như Ý mới nhận ra chính mình đã tiếp tay làm điều xấu cho con. Bà hối hận chết mất “Lam, Minh Phong yêu con, con phải tin tưởng nó. Mẹ xin lỗi, mẹ không nên làm chuyện đó với con…”
Kẻ tung, người hứng, cứ thế hai mẹ con họ như đang múa rối trước mặt Hải Lam. Còn cô thì như thạch cao, vô tri vô giác không còn nhận biết sự chuyển động của mọi thứ quanh mình. Lâm Nguyệt Lan??? Doãn Minh Phong??? Và cả cô gái kia nữa??? Bọn họ, lần lượt, lần lượt, cứ thế vắt kiệt nước mắt của cô, vắt kiệt nỗi đau của cô…
“các người thôi đi. Tôi không kêu các người phải diễn trò đa͙σ đức giả ra đây” Hải Lam nhắm mắt, cô mệt mỏi nói “ dù Minh Phong không yêu tôi, dù anh ấy có người khác, thì tôi cũng không bao giờ tha thứ cho các người, không bao giờ quay về bên anh – Phùng Lập Nguyên”
Hải Lam xoay người, cô chạy thật nhanh ra phía ngoài cửa chính, ôm mặt cố ngăn cho nước mắt trào ra lần nữa.
“Lam…”
“Nguyên, sao con lại làm thế. Mau dừng lại tất cả đi trước khi quá muộn” Diệp Như Ý khàn giọng khuyên ngăn
Phùng Lập Nguyên liếc xéo bà một cái, chuyện ngày hôm nay thành ra cơ sự này cũng chính tại bà ta xuất hiện ở đây. Cũng tốt, cũng may anh ta thông minh mà chuyển biến sự việc “Bà còn nói được !!! Bà nghĩ mình có tư cách lên lớp tôi sao?”
“con…”
“Diệp Như Ý, bà đừng tưởng tôi sao lại dễ dàng gọi bà một tiếng mẹ. Nếu không phải vì Hải Lam, có chết mười lần nữa tôi cũng không bao giờ nhận bà” rồi anh ta ghé thật sát tai bà, gằn nhỏ “ bà đã hết giá trị lợi dụng với tôi. Game over !!!”
Sau khi bỏ lại nhưng lời cay độc kia, hắn thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì với người mẹ đẻ mà bước đi
Diệp Như Ý chôn chân tại trận. Hết giá trị lợi dụng??? “ Nguyên, con đứng lại cho mẹ…”