Đang chìm trong mộng đẹp bỗng Hải Lam bị những tia nắng mặt trời rọi thẳng vào mắt làm cho tỉnh cả ngủ. Vừa rồi cô đã có 1 giấc mơ thật tuyệt vời . Trong giấc mơ, Lam thấy mình và Nguyên đang trao nhau những nụ hôn say đắm. Họ nắm tay nhau bước đi trên cánh đồng cỏ lau rộng lớn. Cô tựa vào vai anh mà hít lấy mùi hương thơm thuộc về người con trai cô yêu. Vả rồi cô đã trao sự trinh trắng, sự thuần khiết nhất của người con gái cho Nguyên. Cô mãn nguyện mà nở cười hạnh phúc. Hải Lam chống tay xuống giường mà ngồi dậy. Cô cảm thấy đầu mình choáng váng vô cùng, chân tay nhũn ra không còn 1 chút khí lực. Cô dụi dụi mắt, giật mình nhìn 4 phía gian phòng xa lạ, đập vào mắt cô là 1 đống quần áo hỗn độn. Cô cúi người nhìn thân thể trần trụi không 1 mét vải che thân với những dấu hôn đỏ rực khắp người. chẳng lẽ………..chẳng lẽ ………….đây là sự thật. Cô không có mơ, cô và Nguyên đã……….
Đang thẫn thờ suy nghĩ thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra. Minh Phong chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang bụng để lộ bộ ngưc trần vạm vỡ nam tính mê ngời kia ra, đầu anh vừa gội hãy còn dính nước càng làm tôn lên vẻ quyến rũ chết người.
“aaaaaaaaaaaaaaaaaa” nhìn thấy Minh Phong không biết từ đâu chui ra, lù lù đứng trước mặt mình, Hải Lam vội vã kéo chăn che đi thân thể xích lõa mà hét toáng lên như cháy nhà.
“em tỉnh rồi sao?anh pha nước nóng rồi đó, em tắm đi cho đỡ mệt.” nghe tiếng hét giết người của Hải Lam, Minh Phong chẳng những không tức giận hay giật mình, trái lại anh cảm thấy cô gái này thật đáng yêu nhường nào. Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô khiến a bật cười . Không nhẽ cô đã quên đêm qua bọn họ đã làm những gì sao. Cô không ngừng kêu la dưới thân anh vậy mà giờ đây lại chẳng nhớ gì hết. thật buồn cười….đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói.
“anh…….anh là ai, làm sao tôi lại ở đây. Anh mau quay mặt đi” thấy Minh Phong cứ nhìn chằm chằm vào thân thể của mình khiến Hải Lam nóng ran hết cả mặt. anh ta có biết lịch sự là gì ko vậy. không quen biết mà sao cứ nhìn người ta dữ vậy. mẹ ơi, ba ơi cứu con….
Minh Phong mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhẹ như nắng mùa xuân, làm ngất ngây bao thiếu nữ. Anh tiến đến bên giường, ngồi đối diện Hải Lam, dang 2 tay nắm lấy bả vai cô “ em khong nhớ chuyện gì tối qua sao? Sao nhanh như vậy đã quên chứ? Có muốn anh diễn lại cho em biết không ?” nói xong anh tiến sát hơn về phía cô
“đừng…….” cô thất thanh la lên. Mặc dù cô không nhớ tối qua bọn họ đã làm những gì. Nhưng nhìn mọi thứ xung quanh cô cũng biết đc chuyện gì đã diễn ra đêm qua. Nhưng rõ ràng đêm qua cô và Nguyên đã….sao giờ lại biến thành 1 người đàn ông xa lạ này chứ.
“ anh làm gì vậy???? tôi không hiểu anh nói gì hết???sao tôi lại ở đây???Nguyên đâu???”
“là anh đưa e đến đây”
“anh?”
“phải” anh trả lời ngắn gọn
“vậy hôm qua không phải Nguyên mà là….?” Cô nhìn anh nghi hoặc
“đúng. Hôm qua chúng ta đã…..”
“không. Anh nói dối. tôi không tin”
“ tùy e. nhưng anh nói là thật”
“ anh câm miệng. tôi không muốn nghe” nói xong cô bật người dậy, nhặt lấy quần áo của mình đang nằm ngổn ngang trên đất rồi chạy tọt vào nhà tắm thay. Mình đang làm gì vậy???? Mình điên thật rồi. không….không…đây không phải là sự thật….chắc chắn anh ta đang lừa mình. Mình phải bình tĩnh mới đc.
Đợi mãi mà không thấy Hải Lam ra ngoài, Minh Phong lo lắng tiến đến cửa phòng tắm mà gọi cô. Cánh cửa bật tung ra, do không đề phòng nên anh “ăn” trọn vẹn cú va đập cửa vừa rồi
“em…..cố ý hả?” a sờ sờ cái mũi mà kêu khổ.
Hải Lam vờ như không để ý đến thương tích mà mình gây ra cho anh. Cô nhanh chóng nhặt cái túi của mình lên, mở ví lấy 2 tờ 500k polime mới cứng đưa tới trước mặt anh “ tôi không cần biết đêm qua giữa tôi và anh đã xảy ra những chuyện gì. Và tôi cũng không muốn biết. Đây là phí để anh giữ bí mật chuyện tối qua. Anh không đc nói với bất kỳ ai, rõ chưa?”
Minh Phong trừng mắt lên nhìn cô tức giận “em….”
“sao hả? chê ít sao? Anh hơi tham lam rồi đấy. Trông anh cũng bảnh trai nên tôi mới boa với giá này. Giá “Trai bao” trung bình bây giờ chỉ 500k là đã lời lắm rồi đó. Hừ….” Hải Lam không để sự tức giận của anh vào mắt mà ném những lời lăng mạ anh.
“Trai bao?” Minh Phong không thể tin được những lời vừa rồi lại được phát ra từ cái miệng xinh đẹp kia. Cô là đang sỉ nhục anh sao?
“thôi được. Xem ra ko đưa thêm cho anh thì a không để tôi rời khỏi đây. này tôi chỉ còn từng này. nhận lấy đi. Hời rồi chứ hả?” vừa nói cô vừa móc trong túi ra 2 tờ 50k chĩa thẳng vào mặt anh. Hừ….đã làm nghề này rồi mà lại còn làm cao. Tưởng bổn cô nương ta đây không biết sao.
Hai con ngươi Minh Phong tối sầm lại, khuôn mặt đẹp trai tức giận nổi hết gân xanh lên. Anh tiến đến trước mắt cô, dùng tay bóp mạnh chiếc cổ mảnh khảnh của cô, tay kia gia lực mà siết chặt lấy vòng eo cô khiến cô kêu toáng lên
“anh làm gì vậy. mau buông tôi ra”
“cô có biết là mình đang nói chuyện với ai không hả? chán sống rồi sao?” con nhóc này thật có lá gan lớn, giám chọc tức anh. Suốt 28 năm qua chưa 1 ai giám nói xấu anh chứ đừng nói gọi anh là “trai bao”. Vậy mà giờ đây, 1 con nhóc lại giám nói thế với anh. Được, đã thế anh sẽ cho cô hưởng thụ thế nào là cuộc sống “trai bao”.
“á á…anh mau buông….chẳng phải anh là trai bao sao? Nếu không phải thì là trai bồi 1 đêm hả?khà khà” khuôn mặt đã không còn vạch máu nào của Hải Lam vẫn cố trêu tức anh
“chết tiệt. cô câm miệng cho tôi. Từ nay về sau tôi cấm cô không được nhắc đến 2 từ “trai bao" trước mặt tôi?” chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngoan cố chọc giận anh – cô là người đầu tiên đấy.
“được….được….tôi ngậm miêng…nhưng anh cũng phải thả tôi ra chứ….tôi sắp ko thở được rồi. khụ….khụ…..” Hải Lam giãy dụa tứ tung nhắm thoát khỏi cánh tay anh nhưng vô ích. Sức cô không phải là đối thủ của người đàn ông này. Làm sao để thoát khỏi đấy bây giờ? Bình tĩnh ….bình tĩnh. Lúc này mình không thể chọc anh ta được. Hải Lam vặn bộ não thông minh của mình ra mà nghĩ kế thoát thân.
Thấy cô sắp không thể chịu đựng được nữa, lúc này Minh Phong mới thô bạo mà buông tay ra. Như chui lên từ 9 tần địa ngục, Hải Lam vội vã ôm ngực mà thở hồng hộc.
“anh chàng đẹp trai, chúng ta từ từ thương lượng được không? Nếu số tiền này không đủ, tôi có thể về nhà lấy thêm. Anh đừng tức giận như vậy? trông rất không đẹp trai nha. Như vậy sau này sẽ bị mất khách đấy….haha” thật là, rõ ràng người thiệt thòi là mình vậy mà giờ mình phải ra sức nịnh bợ gã “trai bao” lạnh lùng này. Thật bất công quá đi mà….huuhu
“cô……….xem ra cái mồm rất lợi hại.” Minh Phong muốn hộc máu ra với cái cô Hải Lam này quá đi mất.
“đại ca ah. Tôi nào giám chứ.hì…..” cô làm bộ giả ngu trước mặt Minh Phong.
Thấy bộ dáng đáng yêu đó của cô, anh khẽ lắc đầu bật cười. Lợi dụng lúc anh ta còn đang “say nắng” trước bộ dạng của mình, Hải Lam nhanh trí đưa chân ra đằng sau, vận dụng chiêu “đàn bà” không thương tiếc mà hạ thủ chính giữa “ŧıểυ bảo” của anh. Minh Phong bị 1 đòn võ “hạ lưu” của Hải Lam tấn công bất ngờ, không kịp phòng thủ, anh hưởng trọn cú đá tuyệt vời của cô. Anh vội ôm lấy “ ŧıểυ bảo” của mình kêu điếng lên
“ cô….chán sống rồi sao?”
Không để ý đến sự thảm hại của anh, Hải Lam nhân lúc Minh Phong hãy còn đau lòng cho “ ŧıểυ bảo” của mình, nhanh hơn cả tên trộm mà chuồn thoát thân. Vừa chạy Hải Lam vừa đắc ý” đáng đời anh ta, ai bảo đưa tiền lại còn làm hàng chứ. Hứ…cho chết. định chơi ta sao? Không có cửa đâu.haha”
“Trịnh Hải Lam. Cô chờ đấy, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại” Minh Phong nhếch lên 1 nụ cười nham hiểm.
“ŧıểυ Lam …..con đã về rồi sao? Sao đêm qua con đi cả đêm vậy, có biết bố con lo lắng lắm không?Mau mau cùng dì vào bệnh viện” ngay khi nhìn thấy Hải Lam bước vào nhà, bà Hương như giảm bớt được lo lắng.
“Dì ah….đã xảy ra chuyện gì vậy??? ba con đâu ạ” dì hương là người giúp việc lâu năm của nhà cô. Chính bà đã chăm sóc cô từ nhỏ đến giờ. Bởi thế mà trong tim cô, bà có vị trí rất quan trọng – bà như người mẹ thứ 2 của cô. Cô rất tôn trọng và yêu quý bà.
“con còn hỏi nữa sao??? Hôm qua con đi chơi đến mãi khuya không thấy về. Lão gia gọi cho Bảo Yến mới biết đc con bị bắt cóc. Ông ấy nhất thời không chịu được mà ngất đi. Dì vội đưa ba con vào bệnh viện giờ về lấy ít đồ mang vào đấy. Đừng có đứng như phỗng thế chứ, mau cùng dì vào đó xem tình hình thế nào?” dì Hương nhìn Hải Lam trách móc.
“ vâng….vâng…..” cô suy nghĩ đc nhiều liền theo sau dì Hương vào bệnh viện thăm ông Minh
“ba, ba thấy thế nào rồi, còn đau ở đâu không? Con xin lỗi….huhu…..là con gái bất hiếu…..huuuu” Hải Lam nắm lấy bàn tay gầy yếu của ông Minh mà khóc nức nở
“nhìn con kìa. Ba đã chết đâu mà con la lối om sòm thế hả? còn biết đến người cha già này sao?” Ông Minh vuốt mái tóc con gái mà cười haha
“ba……” cô giận dỗi với ông
“ nào nín đi….đứng có như con nít như thế. Con gái sắp lấy chồng rồi mà cứ nhõng nhẹo ba thế sao? Nhìn con bình an mà ngồi ở đây là tốt rồi. bọn bắt cóc có làm hại gì con không???” ông Minh lo lắng nhìn cô
“dạ. Con không sao. Chẳng phải con vẫn tốt sao. Ba nhìn xem” Hải Lam làm động tác "võ gà vịt" của mình trước mặt ba.
“haha…con bé này …..” ông Minh cảm thấy khỏe lên rất nhiều khi Lam làm trò trước mặt ông.
Nhìn cảnh 2 cha con cười cười nói nói, bà Hương cũng vui lây. Nhưng rồi đôi mắt bà lại trĩu đi, bệnh của lão gia càng ngày càng xấu đi mà ŧıểυ Lam lại không hề biết gì. Không biết khi con bé phát hiện được cú sốc này thì nó làm sao có thể chịu đựng được chứ. Nó yêu ba mình như thế cơ mà. Haiz. Bà không khỏi buồn thay cho Hải Lam, con bé thật tội nghiệp. mẹ mất sớm, giờ ba lại thành ra như vậy.