“Gì, hôn lễ giữa tôi và Hải Lam???” Doãn Minh Phong đầu óc chậm chạp, mãi mới phản ứng kịp.
“vâng”
“cốc…cốc….” tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào
“vào đi”
“thưa giám đốc, có cô Lâm Nguyệt Lan muốn tìm anh” nhìn Doãn Minh Phong nhăn trán, nhíu mày làm cô thư ký không giám ngẩng đầu
“mời cô ấy vào” Minh Phong nói xong thì hướng khuôn mặt anh tuấn về trợ lý Kỳ “ không còn việc gì nữa, cậu lui trước đi”
“vâng”
……….
“Tìm anh có chuyện gì???” ngay lúc Lâm Nguyệt Lan khép cánh cửa Minh Phong ngữ khí lạnh nhạt, bày ra vẻ mặt không vui hỏi cô ta. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan lại làm anh khó chịu. Giờ anh đang muốn đến bệnh viện xem Hải Lam ra sao thì cô ta lại ở chỗ này quấy sự.
Lâm Nguyệt Lan biết anh sẽ đối xử hờ hững với mình nên càng cố ý sấn tới “Phong, chẳng lẽ cứ phải có chuyện thì mới đến tìm anh sao? Em mấy hôm nay không gặp được anh, nhớ đến phát điên rồi nè”. Cô ta không chút thể diện, vòng tay ôm lấy cổ anh, chà sát hai trái đào tiên vào lồng ngực anh, đôi môi đỏ rực quyến rũ vờn trên môi anh kích tình. Sống chung với anh bốn năm, chẳng nhẽ cô ta còn không biết anh muốn gì….
Minh Phong thấy quá nhàm chán với mấy trò tẻ nhạt này của Lâm Nguyệt Lan. Anh không chút đắn đo, gỡ 2 tay cô ta ra, đôi mày rậm nam tính không hài lòng nhíu lại một chút, ánh mắt sắc bén không một tia cảm tình hướng thẳng vào gương mặt xinh đẹp kia “ nếu không có gì thì em về đi. Anh đang rất bận”.
Anh nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm nóng bỏng của Lâm Nguyệt Lan, với áo vest quay người rời đi. Xong lần này Lâm Nguyệt Lan đâu có dễ dàng để anh đi như vậy. Cô ta bước nhanh ba bước ôm chầm lấy anh từ phía sau. Bàn tay siết chặt mười ngón vào nhau tạo thế gọng kìm làm Minh Phong không bước nổi thêm một bước…
“Nguyệt Lan, em buông tay ra đi, đừng để đến lúc anh tức giận thì không hay đâu”. Minh Phong rất nhẫn lại thuyết phục cô ta. Anh cố áp chế lửa giận để không hất ngã cô xuống sàn…
Mặc kệ lời dọa nạt của anh, Lâm Nguyệt Lan vận dụng hết nội lực cố vắt ra nước mắt, nước mũi, dụi mặt vào lưng anh nghẹn ngào nói “Phong…chúng mình làm lại được không anh? Em sai rồi, lúc đó là em ngu ngốc nên mới rời bỏ anh…em sai rồi mà, anh hãy cho em một cơ hội được không? Em vẫn còn rất yêu anh…Phong”
Nghe những lời nỉ non vàng ngọc của Lâm Nguyệt Lan lại không làm anh động tâm . Đối với những lời nói đó anh có cảm giác không chút mĩ vị nào hết… “Nguyệt Lan, gương đã vỡ thì không cách nào gắn lại được. Anh sắp kết hôn…..”
Minh Phong còn chưa nói hết thì bị tiếng hét chói tai của Lâm Nguyệt Lan làm cho giật mình “không……em biết anh kết hôn với Trịnh Hải Lam là do ba mẹ ép buộc. Anh không hề yêu cô ta….vả lại…vả lại….ba cô ta là kẻ giết người man rợn…nên cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì cả..”
Minh Phong nghe Lâm Nguyệt Lan nói Hải Lam như vậy thì đùng đùng giật tay cô ta ra, quay người lại dồn đối phương vào sát mép bàn, không cho đường lui “anh cấm em không được nói Hải Lam như vậy. Cô ấy không có lỗi”
Vừa đúng lúc đó, Trịnh Hải Lam đi tới trước phòng anh, cô định mở cửa nhưng xuyên qua khe cửa chưa đóng hết cô nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan quay mặt ra ngoài, còn Minh Phong lại quay lưng về cô, bọn họ đứng rất sát nhau …. Cô không bước vào nữa mà cứ đứng đó nhìn.
Lâm Nguyệt Lan tinh quái phát hiện ngay Trịnh Hải Lam vừa xuất hiện, đôi mắt cô ta lóe lên ý đồ xấu, rồi ôm lấy cổ Minh Phong hơi kéo xuống
“em còn làm thế này anh sẽ hất em ngã đấy” giọng anh trầm thấp nhưng rất có lực sát thương. Sức chịu đựng của anh chỉ có hạn…..
“Phong…em yêu anh, anh hãy vì bốn năm chúng mình sống chung cùng nhau mà quay lại được không? Em biết anh lấy Trịnh Hải Lam là vì trả thù em……em sai rồi.” Cô ta cố ý nói to để Hải Lam có thể nghe thấy ẩn ý của mình.
Lâm Nguyệt Lan không cho anh thời cơ phản kháng, liền kiễng chân khóa trụ môi anh bằng một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt….
Bị Lâm Nguyệt Lan tấn công bất ngờ Minh Phong mất đà ôm lấy eo thon của cô ta….
Trịnh Hải Lam chết đứng ngoài cửa, đôi mắt thê lương ngấn nước nhìn bọn họ hôn môi thắm thiết. Thì ra chị Lan đúng là tình cũ của Minh Phong. Thảo nào đêm đó anh lại uống say đến vậy, lại gọi tên chị ấy cả một đêm. Trái tim cô sao lại đau thế này, nó như vỡ ra thành trăm mảnh. Vậy mà vừa rồi cô còn lo lắng anh bị cảnh sát giam lỏng, hóa ra anh ở chỗ này ôm ấp người tình, chẳng trách anh lại tắt máy.... Hai dòng nước mắt cô không thể kiềm chế được trào ra như thác đổ…..
Hải Lam quay người, lấy tay cố lau đi nước mắt, chạy thật nhanh ra khỏi công ty. Cô không muốn đứng đây để nhìn cảnh đó. Tim cô sẽ vỡ vụn ra mất, nó đau quá….
“bốp…” Minh Phong không xem Lâm Nguyệt Lan là phụ nữ, thẳng tay tát một cái kêu vang trời. Chưa bao giờ anh lại chán ghét người đàn bà này đến thế. Trước đây sao anh có thể điên cuồng yêu cô ta được cơ chứ. Chắc hồi đó anh bị ả bỏ bùa mất rồi. Thật là loại đàn bà không biết xấu hổ….
“tôi cảnh cáo cô, Lâm Nguyệt Lan, đừng có ở trước mặt tôi lặp lại hành động vừa rồi. Cô nên biết tự trọng là gì? Còn nữa, tôi lấy Hải Lam không phải để trả thù cô….” Anh nghiến răng nghiến lợi, trừng mặt lạnh băng, bàn tay thô bạo nâng cằm cô ta lên bóp chặt như nát ra đến nơi “cô không đáng để tôi phải làm cái việc đó”. Nói rồi anh hất cô ta lảo đảo ngã xuống sàn, chỉnh lại áo bỏ đi…..
Lâm Nguyệt Lan ôm bên má bỏng rát vừa bị Minh Phong đánh mà uất ức, tay cào mạnh xuống sàn , gầm gừ nhìn anh - Doãn Minh Phong, rồi anh sẽ phải hối hận vì đã tát tôi.
Minh Phong mặt đầy sát khí, đôi chân thon dài bước nhanh ra thang máy.
“giám đốc, vừa rồi có cô Trịnh Hải Lam đến nhưng lại bỏ đi. Cô ấy không biết vì sao khóc ghê lắm” thư ký thấy anh vẻ mặt anh không tốt, e dè mở miệng. Vừa nãy, cô đi xuống phòng tài vụ, khi quay về thấy Trịnh Hải Lam đứng ngoài cửa phòng giám đốc. Cô đến gần thì Hải Lam khóc lóc bỏ đi không biết là xảy ra chuyện gì…
“Cô nói gì, Lam tới đây?” cô ấy còn khóc? Vậy vừa rồi Lam đã nhìn thấy cảnh kia…..chết tiệt….
Anh lao nhanh đến thang máy chuyên dụng đuổi theo cô. Anh muốn giải thích với cô tất cả. đó chỉ là hiểu lầm….
“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….” gọi 20 cuộc nhưng toàn một giọng nói êm tai của nhân viên trực điện thoại làm Minh Phong phát cáu cùng bất an, lòng cảm thấy không ổn chút nào….luống ca luống cuống chạy khắp nơi tìm cô…
Chạy về bệnh viện thì hai tên vệ sĩ mãi mới lắp ba lắp bắp được câu “cô ấy trốn mất rồi”. Đúng là một lũ vô dụng. Có mỗi một cô gái yếu ớt cũng không trông nổi….
Trọn một đêm, Hải Lam không về bệnh viện cũng không về nhà. Cô đến quán bar uống không biết bao nhiêu là rượu, mãi đến 12h đêm mới gọi cho Bảo Yến đến đón. Trong cơn say, Hải Lam mê man gọi tên Minh Phong, vừa gọi tên anh cô vừa khóc lóc tủi thân….Cô yêu anh rồi sao??? không tại sao cô lại đau lòng thế này? Nhưng yêu thì có ích gì đây? Anh đâu có yêu cô, anh lấy cô chỉ để trả thù không đúng sao? mấy ngày nay anh tận tình chăm sóc cô chỉ là giả tạo, chỉ là diễn trò cho Lâm Nguyệt Lan ghen mà thôi. Hóa ra là thế, cô chỉ là con ngốc để anh vui đùa.…haha
Cũng trọn một đêm, Minh Phong không ngủ đi tìm cô. Anh như kẻ tâm thần, không để ý đến người đi đường đang nhìn mình mà thét gào tên cô. Chưa bao giờ anh lại sợ mất cô đến vậy. Ngay cả khi Lâm Nguyệt Lan rời bỏ anh, anh cũng không sợ như thế này. Khuôn mắt lo lắng, hoảng loạn chạy hết con phố này tới con phố khác tìm hình bóng cô….em ở đâu? Lam, em ở đâu? Em đừng chơi chốn tìm với anh nữa, anh không thích đâu. Em ra đi, làm ơn ra đi Lam. Cứ thế anh gọi tên cô trong bóng đêm gió lạnh của thủ đô….
………….
7giờ sáng hôm sau, Minh Phong uể oải về nhà trong tuyệt vọng. Anh không tìm thấy cô ở đâu cả.
Tốt nhất là cô nên trốn chỗ nào kín một chút, nếu không khi tìm thấy anh sẽ không nhẹ tay cho cô một trận đòn…..
“ba, sao ba lại tới đây?” Minh Phong vừa vào nhà thì ông bà Doãn đã ngồi chờ rất lâu trong phòng khách.
“con đi đâu mà giờ này mới về? nhìn bộ dạng con kìa. Có còn ra dáng một thằng đàn ông không hả?” nhìn cậu con trai bê tha khiến ông Minh Long nóng giận.
Anh không để ý đến lời mắng mỏ của ông, chỉ thấy kỳ lạ là sao bọn họ lại ngồi ở đây, anh vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi“ba, sao ba lại tới đây?” Dường như sự có mặt của bà Như Ý trong nhà anh chẳng là gì, anh luôn coi bà như khí trời.....
“ba mẹ tới đây là muốn nói chuyện với con về chuyện hôn lễ, ngồi xuống rồi nói”
Minh Phong không biết bọn họ định nói gì với anh, nhưng cũng không kháng nghị mà ngồi xuống đối diện với 2 người “ có chuyện gì ba mau nói đi”. Là chuyện gì khiến ba anh phải thân chinh tới đây
“uhm, ba mẹ quyết định hủy hôn” ông Long dõng dạc tuyên bố
“…..” Minh Phong không mở lời, đôi mắt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào ba mình “ba nói hủy hôn?”
“đúng thế. Ba mẹ vì hạnh phúc cả đời của con nên quyết định hủy hôn. Trịnh Vũ Minh có dính líu đến tham ô cùng giết người. Nhà ta không thể kết thông gia với họ, thanh danh nhà họ Doãn sẽ bị ông ta vấy đục mất. Ba làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con.” Ông nói lý lẽ cho Minh Phong thông suốt
Ánh mắt anh vẫn nhìn ông không dịch chuyển, rồi bỗng cười lên như một người điên “haha….thì ra ba tới đây là để nói những lời này. Haha…ba, con thật thất vọng về ba quá. Trịnh Vũ Minh dù gì cũng là bạn của ba, Ông ấy gặp khó khăn ba lại quay lưng với người ta??? Ba làm thế mà gọi là vì con sao? Haha…”
“Phong, ba đâu muốn vậy. Nhưng nhà họ Trịnh giờ đã ra cơ sự này, ba chỉ có thể giúp đỡ về mặt tiền bạc còn chuyện kia không thể” ông Long bất đắc dĩ thở dài. Ôn biết Minh Phong sẽ hiểu lầm ông mà….
“ba, con sẽ không hủy hôn, con sẽ lấy Hải Lam. Con yêu cô ấy” ánh mắt anh kiên định lập trường
“Phong, con nên nghe lời ba lần này. Ba mẹ cũng là tốt cho con” bà Như Ý mãi giờ mới lên tiếng khuyên anh.
“dì im đi. Dì nghĩ là tôi không biết là dì đang tính gì sao?” bà ta muốn anh hủy hôn để cho con trai bà ta – Phùng Lập Nguyên có thể trở lại bên Hải Lam ư? Đừng có mơ, trước kia anh vì bất cần đời và trả thù bà ta mới cố giữ cô, giờ đã khác, anh không thể không có cô.
“mày…sao mày có thể nói với mẹ những lời vô phép thế hả. thằng vong ơn” Ông Minh Long tức giận đứng dậy tát anh một cái, tay chỉ thẳng vào mặt anh quát tháo
Minh Phong ôm má hơi đỏ nhìn ông cười giễu cợt “ba, ba nói hủy hôn là vì thanh danh nhà họ Doãn?? Thật buồn cười. Thanh danh nhà ta chẳng phải đã mất từ cái ngày ba đưa người đàn bà này về sao??? Ba à, ba thật đáng thương, sống với một người đàn bà thâm hiểm suốt gần 20 năm mà không hề hay biết gì…haha”
“mày….” Bị con chọc tức, ông Long ôm ngực ngã sập xuống sofa
Không quan tâm , Minh Phong lạnh lùng đứng dậy đi ra cửa, chỉ bỏ lại một câu “ con nói rồi, con sẽ không hủy hôn”, rồi rầm một cái cánh cửa khép lại
………..
“cậu Phong. Tôi là người giúp việc của nhà họ Trịnh. Có một chỗ Hải Lam hay đến đó là nghĩa trang Phù Linh. Cứ lúc nào buồn con bé hay đến mộ mẹ ngồi một mình. Cậu qua đấy thử xem” bà Hương nhớ ra nơi Hải Lam thường đến liền báo ngay cho Minh Phong.
“cám ơn bà. Tôi sẽ đến đó tìm” tia hy vọng mỏng manh chợt đến với anh
Xe Minh Phong lao nhanh trên đường với vận tốc 140km/h…anh phóng đến lỗi cây bên đường phải ngừng rung, gió không giám thổi
Kéttttttttttt
RẦMMMM
Ngay khi Minh Phong phanh xe két một cái giữa cổng nghĩa trang, anh lo lắng bước ra, thô bạo đóng rầm cánh xe lại, chạy nhanh nhất có thể để tìm cô….
“Mẹ, Hải Lam hôm nay đến thăm mẹ này. Mẹ khỏe không ạ? Con thì chẳng khỏe chút nào. Hì. Con buồn lắm mẹ ạ. Ước gì con có thể nằm cạnh mẹ để quên đi tất cả. Nhưng con lại không làm được, ba rất cần con mẹ à…huhu Con buồn lắm, sao anh ấy lại làm thế với con. Cho dù có không yêu thì cũng đâu nhất thiết phải làm tổn thương người khác vậy chứ? Con cũng không biết rốt cục là con bị sao nữa. Con cứ tưởng mình ghét anh ấy đến tận xương tận tủy, không chút rung động gì với anh ấy. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy hôn người con gái khác thì tim con, lòng con đau quá mẹ ạ…đau lắm….huhu….con phải làm gì đây? Có phải con đã yêu anh ấy mất rồi….ực….mẹ, mẹ mau nói điều gì với con đi…huhu” Hải Lam quỳ gối trước ngôi mộ mẹ mình vừa khóc vừa độc thoại một mình…
“ Lam ” Minh Phong đứng một lúc lâu, lời cô vừa nói làm mọi tức giận lúc trước trong anh tiêu tan hết. Vừa rồi, cô nói yêu anh???
Hải Lam hai mắt long lanh ngập nước, cổ họng nấc lên liên hồi, nghe có người gọi tên cô thì giật mình…chẳng lẽ là có ma….
“ Lam ” Minh Phong lại gọi lần nữa
“a………” cô sợ quá thét toáng lên, bịt hai lỗ tai lại, người run lên bần bật. đúng là có ma thật rồi….
“Lam, là anh” Minh Phong đau lòng ngồi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ kia.
“Phong? là anh thật ư? Không phải ma gọi em à.huuhuu..” nằm trong lòng anh mà cô hãy còn sợ hãi không thôi. Hai tay bám chặt áo anh không giám ngẩng đầu nhìn….
“haha…thì ra em sợ ma.Trịnh Hải Lam, bây giờ anh mới phát hiện ra bí mật của em. Haha…” anh không nhịn được cười lớn, nhéo một cái hơi đau lên mũi cô . Sau đó, anh mới nhớ đến tội của cô, tự ý bỏ đi không nói một câu. Anh đưa tay đánh nhẹ vào mông cô “ dám bỏ bệnh viện ra đây. Trịnh Hải Lam, em không còn biết sợ chồng mình là gì rồi đấy. Đi một ngày một đêm cũng không mở máy. Có biết anh lo lắm không? Xem anh sẽ phạt em thế nào” anh liên tục đánh vào mông cô, nói là đánh chứ chẳng khác nào xoa mông vậy…
Không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại làm Hải Lam ấm ức, cô đẩy cái ôm của anh ra. Mặt hãy còn dấu tích của nước mắt nhìn anh xả hờn “ tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh. Chẳng phải anh cũng tắt máy không nghe sao? Anh mải ôm hôn tình nhân thì cần gì phải giả bộ quan tâm tới tôi chứ…ực…giờ không đến với người ta đi còn chạy tới chỗ này làm gì”. Hải Lam nói xong mới hớ ra là trong lời nói của cô đặc sệt mùi dấm chua, nhưng cô kệ, liền đứng dậy bỏ đi. Minh Phong nhanh chân nhanh tay túm lấy cô, lần nữa thành công ôm cô vào lòng…
“em ghen???” anh vùi mặt vào gáy cô cười thầm. thì ra cô ấy đang ghen…
“ai thèm ghen, anh đừng có tưởng bở. tôi ghét anh…tôi ghét anh…” cô dãy dụa, không kiêng nể gì mà đánh tới tấp vào 2 bàn tay đang giữ eo cô. Minh Phong động tác chuẩn xác xoay người cô lại, bức cô phải ép sát vào anh “ còn chối, rõ ràng là em đang ghen đúng không?”
“không có” Hải Lam mặt ửng hồng né tránh đôi mắt đầy lửa tình kia. Đúng là cô đang ghen…nhưng cô còn lâu mới thừa nhận.
Minh Phong nghiêng mặt theo cô, môi anh vờn trên môi cô “vậy sao???”, dứt lời anh chụp ngay lấy hai cánh hoa mai của cô hôn cho thỏa lòng mong nhớ. Anh nhớ cô…rất nhớ…
“ưm…đừng….” Hải Lam không sao thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh. Miệng cô bị lưỡi mềm của anh lấp đầy khiến hô hấp dần trở lên khó khăn. Cuối cùng cô cũng đuối sức ôm lấy cổ anh để không bị ngã. Không biết trải qua hàng mấy chục thế kỳ, Minh Phong mới lưu luyến rời môi cô, nhưng môi anh vẫn chạm nhẹ lên hai cánh hoa vừa bị hôn cho sưng đỏ mà hít lấy hương thơm tươi mát thuộc riêng về cô “ Lam, hôm qua không phải như em nhìn thấy đâu. Anh và cô ta không còn bất cứ quan hệ gì cả. Lúc đó anh không đề phòng nên mới vậy. Em phải tin anh. Còn điện thoại là hết pin, không phải anh tắt máy…Lam…anh nói thật đấy”. lời nói chân tình, ấm áp, nhẹ tựa gió mùa thu không một chút dấu diếm
Hải Lam dần ổn định hơi thở, má hồng nhìn anh không nói nửa lời.
“Lam, em nói gì đi? Giận anh sao?” Anh nôn nao, bất an khi cô không lên tiếng.
“thật không? Có thật anh không có quan hệ gì với chị ấy?” cô có nên tin anh?
“thật….bọn anh đã chia tay lâu rồi. Trước đây anh cứ nghĩ mình không thể quên được cô ấy. cứ nghĩ trái tim mình đã chết từ lâu lắm rồi….ngay cả khi cô ấy trở về, anh cũng vẫn nghĩ như thế, nhưng anh nhận ra mình chỉ là quá cố chấp,tự ép buộc bản thân phải nhớ đến…. anh phát hiện anh không còn yêu cô ấy nữa. Anh không còn thấy đau khi phải đối mặt với cô ấy. Đã có lúc anh nghĩ anh ở bên em chỉ là lợi dụng thân thể em, chỉ là lấp đi sự trống vắng trong anh …nhưng Lam…em có biết, hôm nhìn thấy em ngất đi trong bệnh viện, anh mới biết là anh cần có em. Khi đêm qua em không về anh đã sợ sẽ mất em…và anh chợt nhận ra em rất quan trọng với anh…” giọng nói anh mang theo sự hấp tấp vội vàng như thể anh sợ sẽ có người tranh mất lời….đúng là như thế, giờ anh bất giác biết được Lâm Nguyệt Lan chỉ là quá khứ không đáng để anh phải khổ tâm. Bao năm qua, anh thật ngu ngốc khi cứ phải ép bản thân mình sống trong cái ký ức kia. Và giờ đây, chính Lam đã làm anh hiểu tất cả, cuộc sống không bao giờ là khép lại với mỗi người, chỉ khi họ cố bắt mình phải đau đớn….
“anh yêu em?” Hải Lam chỉ hỏi mỗi thế. Cô muốn biết có phải là anh yêu cô, hay chỉ là cảm giác mới mẻ thoáng qua
“em nói xem?” anh không trả lời mà hỏi lại cô
“là em hỏi anh trước mà? Sao lại hỏi em?” cô bất mãn bĩu môi nhỏ nhắn nhìn anh
Minh Phong chống cằm lên đầu cô, tay anh gia lực ôm chặt cô thêm nữa “anh thấy vui mỗi lần gặp em, thấy nhớ khi em không ở bên, thấy buồn khi em khóc, đau lòng khi em ngất đi trong vòng tay anh. Anh ước gì lúc đó người đau là anh chứ không phải em. Anh thích cái tính đỏng đảnh dễ thương của em, buồn cười mỗi khi em hờn….Và anh nhớ cả sự chăm sóc dịu dàng của em khi anh ốm…em nói đi, liệu đó có phải là yêu?”
Hai tay cô đạt trên ngực anh, ánh mắt cười hạnh phúc “em không biết”
“đồ ngốc, anh yêu em”. Minh Phong không nghĩ anh lại có thể một lần nữa nói lời yêu với một người con gái. Anh không hối hận vì đã nói với cô. Tất cả cảm giác anh có với cô chỉ có thể là yêu. Dù bọn họ mới chỉ biết nhau có 2 tháng nhưng tình yêu đâu cứ gì thời gian dài ngắn cơ chứ. Cô làm anh thấy được hạnh phúc đang mỉm cười lại với mình. Anh tin sau này bọn họ sẽ có nhiều thời gian để yêu nhau hơn nữa…Một sự khởi đầu mỹ mãn cho anh và cô
“hứ, anh mới ngốc ý.” giọng nói nũng nịu phát ra trong vòm ngực anh.Nụ cười thiên thần nở trên khuôn mặt trắng hồng của Hải Lam.
“uh. Là anh ngốc.” anh cúi mặt xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi cô mà cưng chiều sủng nịnh như bảo vật quý
“hì hì” Nghĩa trang thanh vắng, trời đầy những áng mây xanh, không một tiếng chim hót, từng làn gió mát khẽ lướt qua hai kẻ “khờ” đang đứng ôm nhau cười đến ngớ ngẩn. Rồi họ trao nhau những cái hôn nồng ấm – nụ hôn của tình yêu lứa đôi, nụ hôn của sự tự nguyện không hề ép buộc…..