Mấy ngày hôm nay, phần lớn thời gian Minh Phong đều giành ra để ở nhà với Hải Lam. Vì Minh Phong luôn viện cớ tay đau mà bắt Hải Lam phải tá túc ở nhà anh mấy hôm để chăm sóc vết thương. Anh hành hạ cô đủ kiểu, bắt cô phải nấu làm sao không được mặn quá, không nhạt quá, món này phải cho những gì không cho những gì, quần áo thì phải phân loại ra làm sao,....... thậm chí anh còn bắt cô phải tắm rửa cho anh. Doãn Minh Phong đúng là nhà tư bản độc tài đang bóc lột giai cấp nông dân khốn khổ là cô. Đã thế tối đến anh cũng không cho cô ngủ yên mà bám lấy như đỉa. Hải Lam nhiều lúc hậm hực ra mặt nhưng rồi lại chỉ biết nuốt cục tức vào bụng cho qua.
"Lam...tối nay chúng mình đi xem phim nhé" Minh Phong lười nhát nằm trền sofa gồi đầu lên đùi cô mà bắt chuyện. Mấy ngày hôm nay anh như một ŧıểυ hoàng đế được vợ yêu phục vụ hết mình.
Hải Lam vẻ mặt ngái ngủ mắt lim dim đầu cứ gật gà gật gù đồng ý mà không biết anh đang nói gì. Ba bốn hôm nay cô mất ngủ trầm trọng. Mặt thiếu sức sống hẳn đi. Ngày hầu hạ Minh Phong ăn uống tắm rửa mệt nhừ cả người, tối đến còn bị anh lôi lên giường "hành hạ thân xác" nữa chứ.
Minh Phong cười khoái trí vuốt má cô rồi thơm phớt lên đôi môi cô nụ hôn gió....
Tối
“ em thay cái khác đi” khuôn mặt đẹp trai tỏ ý không chút hài lòng với chiếc váy Hải Lam đang mặc trên người. Qúa hở hang, váy gì mà lại hở gần nửa bầu ngực của cô ra thế kia, chiều dài váy ngắn đến lỗi không còn có thể ngắn hơn được nữa, làm lộ đôi chân thẳng tắp, trắng mịn của cô ra. Anh không thể chịu được khi tưởng tưởng ra cô ăn mặc như thế mà đi ra ngoài sẽ có bao nhiêu thằng nhìn cô mà thềm nhỏ dãi. Cơ thể đẹp như tiên thế này chỉ có thể là của anh, chỉ anh mới được quyền ngắm nó. Nếu cô muốn mặc những chiếc váy này cũng được thôi, nhưng để đi ngủ hãy mặc….
“em không đi nữa….hừ” mặc cái này chê màu xấu, cái kia chê nhà quê, cái khác thì bảo già. Thử đến 20 lần rồi mà anh chẳng ưng nổi một cái nào? Đàn ông gì mà khó tính hơn cả đàn bà. Hải Lam quăng tất cả váy xuống sàn nhà mà ngồi phạch xuống giường uất ức nhìn anh.
Thấy cô nổi giận, Minh Phong yêu chiều mà chọn giúp cô một bộ váy trông rất giống váy búp bê trẻ con “vợ yêu à…em đừng giận….em xem, anh đã mua vé rồi làm sao lại không đi chứ? Đây là bộ phim mới nhất của Mỹ đấy. Ngoan, đứng dậy mặc chiếc váy này vào đi, trông rất đẹp”
Hải Lam nhìn chiếc váy màu tím anh đưa thì liếc trừng mắt với anh “ váy gì thế này? Kín quá em không mặc. Đi chơi mà mặc thế thì ai coi được chứ. Em không mặc”
“trông rất đẹp, em xem còn có hình con cún con trước ngực nữa này…rất đáng yêu”
“em không mặc…không mặc…” Hải Lam cứ thế bịt lỗ tai không nghe anh
Nói mãi mà cô không chịu nghe, Minh Phong phát cáu lên, kéo mạnh tay cô đứng dậy khỏi giường, hai tay cầm chính giữa áo xé toạc làm đôi
“aaaa anh điên rồi, anh định làm gì” Hải Lam vội ôm thân mà hét toáng lên. Anh lại định nghĩ ra chuyện gì nữa đây
“ giúp em thay váy” anh không hơi sức đâu mà ngồi đo giường cùng cô. Nếu cô ngang bướng thì anh sẽ có cách trị tới cùng.
“Không cần, tự em thay. Huhu” đúng là “bạo lực” gia đình mà…..Anh luôn bắt nạt cô…huhu
“biết sớm có phải anh đỡ mất công không” Minh Phong nhéo nhéo cái má phúng phính đáng yêu mà cười
…………
Rạp chiếu phim.
Không giống như mọi ngày, Minh Phong đã bỏ đi cái vẻ lạnh lùng vốn thấy cùng với bộ vest công sở mà thay vào đó là chiếc áo phông tối màu, quần bò cùng mái tóc chuốt keo hớt lên trông lại càng nam tính ( ka bắt tỷ mặc xấu xí trong khi mình rõ bảnh). Hai người họ từ lúc bước vào đã thu hút tất cả cái nhìn ngượng mộ từ mọi người.
“em đứng ở đây để anh đi mua đồ uống ” Minh Phong dắt Hải Lam tới ghế chờ còn mình thì chen chân đi mua đồ. Hải Lam ngoãn ngoãn mà gật đầu, nhìn bóng dáng anh hòa vào dòng người đông đúc làm tim cô hơi xao động, anh đường là giám đốc, quen có người cơm nước tận miệng mà giờ lại vì cô đi làm việc nhỏ nhoi này. Cô nở nụ cười thiên thần mà nhìn anh….không biết đó có phải là nụ cười của hạnh phúc không, nhưng ít ra cô cũng thấy đó là nụ cười của sự khởi đầu tốt đẹp cho cô và anh…
Cuối cùng thì Minh Phong cũng mua được đống đồ trở về, anh cười rạng rỡ bởi đây là lần đầu tiên anh vì người khác mà làm chuyện này......
“ui………..a….” cô gái bị Minh Phong va vào thất thanh kêu lên
“xin lỗi ….cô…………sao………lại…………là…..em?” Minh Phong hóa đá tại chỗ khi nhìn thấy người con gái trước mặt. Sao lại là cô ấy??? ( chào đón đối thủ của Hải Lam xuất hiện nhéLâm Nguyệt Lan ôm chân đau ngước đôi mắt xinh nhìn anh “a…sao lại là anh? Trời…trái đất thật nhỏ bé quá nha. Haha”. Cô thật không dám nghĩ đây là sự thật. Cô về nước một cái là vội chạy đến công ty tìm anh nhưng thư ký lại nói anh mấy ngày hôm nay nghỉ ốm. Vậy là Lâm Nguyệt Lan chỉ biết rầu rĩ ra về… (ai để ý thì thấy tên cô ấy mình có nhắc đến 1 lần ở chương đầu đấy....)
“ờ..thật nhỏ bé” nhìn Nguyệt Lan làm Minh Phong quá bất ngờ không biết nên mở lời từ đâu. . Đã bốn năm bọn họ không gặp nhau kể từ cái đêm chia tay đẫm nước mắt kia. Cô vẫn vậy chẳng khác xưa là mấy, khuôn mặt sắc sảo, xinh đẹp và vẫn quyến rũ như ngày nào.
Nhưng sao cô lại về Việt Nam? Chồng cô đâu? Anh rất muốn hỏi nhưng lại thôi….giờ khắc này nhìn cô làm trái tim anh lại nhức lên. Anh tưởng rằng nó đã vô cảm từ lâu lắm rồi nhưng trước mặt cô tim anh vẫn đập dồn dập, vẫn xao xuyến không thôi và giờ còn có thêm gia vị của sự đau khổ không gì có thể sánh nổi. Phải khó khăn lắm anh mới khiến những kỷ niệm của mối tình đầu ngủ yên vậy mà giờ gặp cô tất cả làm anh có cảm giác nó vừa mới xảy ra…..
“Phong…anh sao thế? Không vui khi gặp lại em à?” nhìn vào ánh mắt ngày nhớ đêm mong kia làm cô có chút thấp thỏm. Ánh mắt đó sao lại trở lên thờ ơ, lãnh đạm đến vậy . Nó khiến cô có cảm giác mình như rơi xuống hố sâu. Anh của trước đây luôn nở cười đẹp nhất, đôi mắt anh lúc nào cũng nhìn cô âu yếm quan tâm nuông chiều. Vậy sao giờ …….
Anh vẫn còn hận cô sao?
Cô nói đúng, anh chẳng lấy làm vui vẻ gì khi gặp lại cô, anh không muốn gặp cô, không muốn những vết dao cô cứa vào anh lại phải đau thêm lần nữa. Như vậy đã là quá đủ ..
“Không. Chỉ là…”
“Minh Phong…” từ xa bóng dáng yêu kiều của Hải Lam nhìn anh cao giọng. Ngồi khá lâu mà không thấy anh quay trở lại, cô tưởng anh bị lạc nên lo lắng đi tìm. Hóa ra là đang tán tỉnh phụ nữ….được lắm cô phải dạy dỗ anh mới được…
Hải Lam làm mặt ngiêm khắc tiến về phía Minh Phong, định nhéo tai anh cho rách ra…nhưng..
“Nguyệt Lan???????” cô kinh hô lên khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan
Nghe cô “vợ yêu” gọi tên Nguyệt Lan, Minh Phong cũng ngạc nhiên không kém. Hai người họ….
“hai người biết nhau???”
Hải Lam cười tít mắt lại, cô bước một bước sang cạnh Nguyệt Lan khoác tay lên tay cô ta “ đúng vậy. chị Nguyệt Lan ..có đúng là chị không? Ôi em nhớ chị quá…” chị Nguyệt Lan hơn cô năm tuổi, từ nhỏ hai người đã chơi thân với nhau, còn thân hơn cả chị em ruột…
Minh Phong nhíu mày, lộ vẻ bất an. Còn Lâm Nguyệt Lan từ lúc nhìn thấy Hải Lam thì nửa ngày cũng không nghĩ ra được một câu. Cô ta cũng rất bất ngờ khi thấy Hải Lam, và còn khá thân thiết với Minh Phong…Nhìn cách Hải Lam gọi Minh Phong làm cô ta nghi hoặc.
“Hải Lam lâu rồi không gặp. Trông em vẫn vậy. Em tốt chứ??” nhìn thấy Hải Lam một tia chán ghét cực độ lóe lên trong đôi mắt sắc sảo kia. Nhưng vì có Minh Phong ở đây cô ta cố giấu làm như quan tâm mà hỏi.
“vâng, em khỏe. Sao chị về mà không báo với ba con em một tiếng. Ngày đó chị đi cũng chẳng nói lời nào có biết ba em lo lắm không? Nếu gặp lại chị thế này chắc ba vui lắm đấy.haha. rảnh chị qua gặp ba nhé” Hải Lam hờn trách Nguyệt Lan. Chị 18 tuổi không nói không rằng bỏ sang Anh du học. suốt 8 năm qua cô rất nhớ chị tưởng sẽ không còn cơ hội tái ngộ vậy mà hôm nay…
Nhắc đến ông Minh thì đôi mắt Lâm Nguyệt Lan càng tràn ngập lửa thù. Nếu như ánh mắt cô ta có thể giết người thì cô ta sẽ không ngần ngại mà giệt chết ông. Bàn tay đặt sau hông đã túm lấy áo siết chặt như thể vào giờ khắc này Lâm Nguyệt Lan muốn cho cả thế giới biết được sự thù hận trong người cô ta. Nợ mạng người năm xưa cô ta nhất định phải đòi lại…
“vậy sao???... Chị cũng rất muốn đến thăm ba em. Dù sao cũng lâu không gặp. …không biết ông ấy có còn nhớ chị không đây?” giọng nói mỉa mai pha chút bực bội cố nghiến răng nghiến lợi mà phun ra
Nghe giọng nói không mấy thiện cảm của Lâm Nguyệt Lan làm cả Minh Phong và Hải Lam khó hiểu. Anh không biết cô ta làm sao lại thể hiện sự bực tức ra như thế, nhưng anh không quan tâm. Giờ bọn họ chẳng là gì của nhau, anh không phải là người hùng mà rỗi việc đến vậy…
Hải Lam ngô nghê nhìn cô ta, trong đầu nghĩ rõ ràng ba con cô có làm gì chị ấy đâu mà sao lại lạnh nhạt đến vậy…
“chị nói gì vậy? sao có thể quên được. Ba em coi chị như con gái mà”
“thật ???” miệng cô ta nhếch lên giễu cợt. Ngay lúc này, hơn bao giờ hết Lâm Nguyệt Lan muốn dùng bàn tay móng vuốt mà cào rách khuôn mặt Trịnh Hải Lam ra. Cô ta bím chặt môi kiềm chế cơn ngộ trong người. Trong mắt cô ta, ba con họ là những kẻ mồm mép sảo quyệt khôn cùng. Chính nó đã làm gia đình cô ta tan nat, làm cô ta bỗng trong một đêm không cha không mẹ…
“chị Nguyệt Lan, tất nhiên rồi” Hải Lam quá thật thà để có thể hiểu hết ngụ ý của Lâm Nguyệt Lan ….
Minh Phong đứng từ nãy đến giờ không nói câu nào chỉ nhìn hai cô tám chuyện với nhau thì rất muốn mau mau rời khỏi đây. Anh không muốn thêm một giây nào nữa nhìn thấy mặt Lâm Nguyệt Lan.
“Nguyệt Lan, bọn anh còn có chút việc. Hẹn em khi khác..”. Anh không cho Lâm Nguyệt Lan mở lời liền ôm Hải Lam rời khỏi rạp
“chị Nguyệt Lan, hẹn gặp lại”
Lâm Nguyệt Lan chôn chân tại chỗ liếc nhìn ánh mắt ghen ghét về phía hai người họ. Minh Phong yêu Hải Lam sao???
“Minh Phong. Sao lại đưa em ra đây?? Chúng ta không phải là đi xem phim sao??” bị anh lôi ra khỏi rạp Hải Lam bất mãn bĩu môi
“Không thích xem nữa” Minh Phong không nhiều lời kéo cô lên xe
“ứ” cô hờn dỗi rất không tình nguyện để anh kéo vào trong
“ngoan, bây giờ anh dẫn em đi ăn món Hàn Quốc được chứ?” bờ môi anh chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại của cô mà dỗ ngọt….
Mặc dù hôm nay là ngày thường nhưng bar Tony Nguyễn vẫn luôn đông khách.
“anh Phong sắp lấy vợ mà sao mặt lại buồn như đưa đám thế kia???haha…Đừng nói là chị dâu em bắt nạt đó nha” Hải đầu gỗ lúc nào cũng nham nham nhở nhở trêu Minh Phong. Lần trước anh ta may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ của bà chị dâu thì rất lấy làm khâm phục Minh Phong. Anh quả nhiên có con mắt trọn vợ tinh tường…Cô ấy không chỉ đẹp mà rất có cá tính làm bọn đàn em Minh Phong rất muốn được diện kiến đại mỹ nhân kia.
Minh Phong vẫn trầm ngâm không nói gì chỉ uống rượu
“Phong huynh, anh biết gì chưa? Lâm Nguyệt Lan đã về nước rồi đấy. Anh tính sao???” thằng Việt tò mò mà hỏi anh. Anh ta dĩ nhiễn là biết được Lâm Nguyệt Lan kia. Chuyện tình vượt thời gian của Doãn Minh Phong và Lâm Nguyệt Lan, bọn họ làm sao mà không biết cho được….
“thì sao???” Doãn Minh Phong không trả lời mà hỏi ngược lại. Khuôn mặt lãnh khốc không chút tình cảm với cái tên Lâm Nguyệt Lan
“haha. Sao anh lại hỏi em ? Chị Lan về anh có định nối lại tình xưa không đấy? dù gì cũng đã sống chung với nhau gần bốn năm chẳng nhẽ lại vô tâm coi như không biết” thằng Việt vẫn cố tìm ra câu trả lời của Minh Phong. Hắn rất muốn biết Minh Phong sẽ làm như thế nào. Năm xưa Minh Phong đẹp trai là thế, gia cảnh chẳng mấy ai địch nổi vậy mà vẫn bị Lâm Nguyệt Lan đá văng ra rìa….ai, cuộc đời thật không biết đâu là ngày mai...
“Mày thôi đi Việt, đừng nhắc đến chuyện cũ làm gì. Nào anh Phong chúng ta cạn ly vì anh sắp có thêm chức vụ mới.” thằng Luân rất nhanh trí giải vây cho Minh Phong. Nó biết Minh Phong không thích ai nhắc đến tên người đàn bà vô tình kia. Cô ta ra sức tán tỉnh Minh Phong, làm anh thuần phục trước cô ta, để rồi không lưu tình bỏ rơi anh….Khó khăn lắm Doãn Minh Phong mới đứng lên được, nó không muốn anh lại vì Lâm Nguyệt Lan mà đau khổ thêm lần nữa…
“uống”
Cứ thế mà bọn họ chúc tụng nhau đến mãi khuya.
Giờ khắc này lòng Minh Phong ngổn ngang những suy nghĩ. Anh yêu say đắm Lâm Nguyệt Lan, yêu cô đến chết đi sống lại…nhưng cũng hận cô tột cùng. Yêu và hận đã làm cho anh không nghĩ được mình phải làm thế nào. Chính cô đã đi vào cuộc đời anh, làm anh biết yêu, làm anh biết được hạnh phúc là gì, biết trái tim mình đập nhanh hơn vì cô….
Sao cô lại xuất hiện trước mặt anh sau từng ấy năm. Cô có biết hằng đêm anh nhớ cô đến điên dại không? Có biết tim anh đang rỉ máu thét gào gọi tên cô không?...
Anh đã tưởng khi gặp Hải Lam thì sẽ quên được cô. Nhưng không, Hải Lam chỉ là thế thân để lấp đi sự lạnh lẽo trong con người anh mà thôi...
Uống..uống…anh phải uống để quên cô…quên nỗi đau cô gây ra cho anh…
..............
Hải Lam co ro ôm đầu gối trên ghế sofa nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng mà Minh Phong vẫn chưa về. Cô sốt ruột gọi cho anh nhưng toàn tút tút. Sao anh không nghe máy? Anh không phải gặp kẻ xấu chứ….
“cạch..cạch…”
Cánh của mở ra, Minh Phong người nồng nặc mùi rượu ngã nhào ra sàn nhà.
Hải Lam đang mải nghĩ vu vơ nghe thấy tiếng mở của quay đầu ra nhìn thấy Minh Phong nằm xõng soài ra sàn thì vội đứng dậy chạy đến đỡ anh “ Minh Phong, sao anh lại uống say quá vậy? nào đứng lên em rìu vào trong”
“Anh không say, anh rất tỉnh. Chúng ta cũng uống tiếp nào” Minh Phong ôm lấy cô, đầu gục lên vai cô mà lẩm bẩm
“người toàn mùi rượu thế này mà bảo không say, thật là.... Anh có chuyện không vui sao?” cô vừa đỡ anh vào phòng vừa trách móc…
Minh Phong ngã vật ra giường, quần áo xộc xệch không ngừng đòi rượu. Hải Lam giúp anh cởi giầy, thay quần áo xong thì vội đi nấu nước gừng giã rượu cho anh
“Minh Phong, dậy uống bát nước này cho tỉnh táo đã rồi hãy ngủ”. Cô hơi ngả người gần về phía anh, nâng đầu anh lên giúp anh uống nước. Minh Phong gạt phăng cái cốc trên tay cô xuống sàn, xoay người ôm lấy eo cô đặt cô dưới thân anh
“vợ yêu à…em đẹp thật đấy” bàn tay anh tiến thẳng vào trong quần áo cô, ôn nhu vuốt ve da thịt mềm mềm của cô. Môi anh tham luyến mà hút lấy cô. Môi cô bị anh nuốt trọn trong miệng chỉ còn biết “ưm” lên. Đầu lưỡi nhẵn mịn và nam tính tiến vào trong miệng cô cùng đầu lưỡi cô dây dưa.
“Phong…anh ..say …” mỗi lần bị anh tấn công cô không sao mà chống trả được..
“ không...anh không say…Nguyệt Lan…anh rất nhớ em..rất nhớ...anh nhớ em đến phát điên mất rồi…đừng rời xa anh......xin em đấy....Nguyệt Lan của anh” Minh Phong cứ thế mà tiến sâu hơn trong cô….
Hải Lam sững sờ, đôi mắt lờ lmờ nhìn anh, anh đang nói gì vậy??? Nguyệt Lan???....
Chẳng lẽ chị ấy và anh là???.....
Vậy bây giờ cô đang là kẻ thế thân????....
Nước mắt tủi thân trực trào trên khóe mi cô…..
Gian phòng tranh tối tranh sáng, một kẻ say rượu không ngừng gọi tên người tình cũ…còn một kẻ đau thương tột độ để anh tùy ý chút từng đợt từng đợt ái tình như nước lên người mình……