Nhưng bởi vì bà cụ Trì đã dặn trước, thế nên bà ta sửa lời.
Trì Chúc cũng không muốn bà Trì làm cho tình hình trở nên xấu hổ hơn.
Ông ta kéo bà Trí: “Đi thôi, nhịn chút đi, đừng để A Uyên phải khó xử.
Bà Trì vẫn bày vẻ khó chịu: “Ông đi đi, tôi thật sự không ăn được. Có lẽ tôi ngồi vào bàn cơm, mọi người lại hết hứng ăn
Tất cả mọi người đều biết bà Trì nóng tính, lại hơi bộp chộp.
Nếu ngồi cùng bàn với Cố Tư thật thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Tư cũng không phải là Cố Tư của trước kia.
Bây giờ cô rất giỏi chọc giận người khác.
Cố Tư nói vài câu là bà Trì mất bình tĩnh ngay.
Trì Chúc cũng biết điều này.
Ông ta nhìn Trì Uyên: “Thế này đi, con không sao thì đi ăn cơm đi, ba với mẹ con đi về đây!”
Trì Chúc nói xong thì Cố Tư tiếp lời luôn.
Cô mỉm cười với Trì Chúc: “Bác trai, bác ăn cơm rồi hãy đi, cháu đã nấu xong cả rồi đây, mà bên ngoài cũng tối rồi, ăn một bữa cũng chỉ mất chút thời gian thôi."
Cổ Tư làm như thế khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Trì Chúc xua tay: "Không cần, không cần, bên nhà còn có việc nên chúng tôi đi về luôn, sau này có thời gian sẽ lại đến nếm thử tài nấu nướng của cô.”
Cổ Tư cười tươi trông rất đáng yêu: “Được ạ, vậy quyết định thế nhé, lần sau bác tới, bác thích ăn gì cháu làm cho bác.”
Trì Chúc nói ừ, xem như đồng ý với cô.
Sau đó ông ta và bà Trì đi về phía cửa đồng thời dặn dò Trì Uyên chú ý sức khỏe, sau đó ra về
Hai người họ vừa đi, nụ cười trên mặt Cổ Tư lập tức tắt ngấm.
Cô xoay người đi vào phòng ăn.
Trì Uyên quay đầu sang nhìn Cố Tư rồi cười khẽ, sau đó theo cô đi vào.