Ninh Tôn nói: “Bà ấy có gia đình mới, rời khỏi đây rồi.
Ninh Tôn cũng không cần người khác an ủi, anh ta cười một tiếng, “Thực ra tôi quen rồi, tôi cảm thấy bà ấy tìm được cuộc sống của mình cũng rất tốt. Bà ấy không vào được nhà họ Ninh, cũng không thể cả đời bị bỏ lỡ như vậy được, bà ấy bắt đầu cuộc sống mới chứng tỏ bà ấy đã buông bỏ rồi, tôi rất vui mừng”
Cố Tư vươn tay vỗ vai Ninh Tôn, cô an ủi nói, “Sau này anh cũng có cuộc sống mới của mình, cố lên.
Ninh Tôn quay đầu nhìn Cổ Tư, cô đang cười.
Không có sự thương hại hay khinh thường,
cũng không khác lúc anh ta vừa gặp cô là mấy.
Trong lòng Ninh Tôn thoải mái đôi chút.
Anh ta đổi đề tài, “Đi ăn cơm nhé, cô muốn ăn gì?”
Cố Tư tính toán, lát nữa cô muốn về nhà xem sách sát hạch lái xe, sẽ không ra ngoài, nên ăn gì cũng được.
| Vì vậy cô nói, “Ăn lẩu đi, ăn lẩu vui hơn một chút.”
Ninh Tồn không kén chọn, “Được đấy, tôi biết một quán lẩu rất ngon, không biết bây giờ có mở cửa không, qua đó xem thử.”
Cổ Tự cười hi hi, “Được thôi.”
Nói xong cô cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên ghế.
Ninh Tôn rũ mắt nhìn rồi cười, không nói gì.
Quán lẩu mà Ninh Tôn biết nằm cạnh một tòa nhà chung cư, ban ngày không nhiều người.
Ninh Tôn đi vào, tìm được vị trí bên cửa sổ.
Phục vụ đến đưa menu.
Cổ Tiều món.
Ninh Tên gọi thêm hai món ăn nhẹ là xong.
Đợi phục vụ đi rồi Ninh Tôn mới lên tiếng, “Anh Trì không định giải quyết những chuyện trên
mạng sao? Tôi thấy phía nhà họ Trì vẫn không phản ứng gì?
Chỉ có hôm qua Cổ Tự bị phóng viên vây lại nên giải thích một lần.
Đến nỗi rất nhiều người nói, Cố Tư là người chịu trách nhiệm đứng ra dập lửa.
Thái độ của nhà họ Trì giống như không dám đối mặt với nữ nhân viên họ Thôi kia.