Cố Tư cười rất giả tạo: “Không sao, lâu dần sẽ tốt thôi.”
Có lẽ bắt Tùy Mị gọi Cố Tư là cô Trì chẳng khác nào lấy mạng cô ta.
Cố Tư đi đến ngồi đối diện Tùy Mỹ: “Cô Tùy đến đây vì công việc sao?”
Tùy Mị đáp: “Đúng vậy, sau này tôi tiếp nhận một số khâu liên quan đến việc hợp tác nên đến đây nghiên cứu cụ thể với anh Trì.”
Cố Tư chậm rãi gật đầu, còn cảm thán: “Tôi rất hâm mộ những người có năng lực như các cô, phụ trách nhiều việc mà vẫn có thể giải quyết rõ ràng rành mạch. Thật sự là tôi không làm được.”
Tùy Mị mỉm cười: “Không khó lắm đâu.”
Cố Tư thở dài: “Haiz, với tôi thì khả là khó đấy! Kiểu người như tôi trời sinh phải được đàn ông nuôi, nhưng may mà tôi tìm được một anh chàng bằng lòng nuôi tôi. Cô nói xem, chẳng dễ gì đúng không?
Ha ha ha!”
Cố Tư che miệng cười, giữa chừng cô ‘cờnnhướng mày với Trì Uyên.
Trì Uyên dựa vào ghế nhìn hai rigườthø; hét mặt không cớ“gì khác thường.
Lúc này, Cố Tư cảm thấy cực kỳ thoải mái: Cô nói bóng nói gió như vậy, chắc chắn Tùy Mị cũng nhận ra.
Nhưng cô ta nhận ra thì đã sao, cũng chẳng phản bác được.
Đối phương chỉ có thể hùa theo.
Gõ lẽ là do bà Trì, nếu Trì Uyên ở bên người phụ nữ khác thì cô vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng Tùy-Mị thì khôrig’được.
Những tủi nhục mà Cố Tư phải chịu khi ở nhà tổ họ Trì đều liên quan đến cái tên Tùy Mị.
Lần nào bà Trì sỉ nhục cô cũng lôi Tùy Mị ra so sánh.
Vì vậy không thể trách cô, cô không ưa Tùy Mị đó!
Trì Uyên.đến với ai.cũng được, riêng Tùy Mị thì không được.
Tùy Mị bưng tách trà uống một hớp, không nói câu nào.
Dù sao cô ta được dạy dỗ rất tốt, vẫn giữ được bình tĩnh trong tình cảnh lúng tứng thế này: So ra thì Cố Tư hơi hung hăng.
Cố Tư không thèm để ý chỉ cần cô thoải mái là được.