Khương Từ ấn nút chụp, nhét điện thoại di động vào tay Đàm Hạ, xoay người rời đi. Đàm Hạ vốn muốn nhân cơ hội nói vài câu với Lương Cảnh Hành, nhìn thấy Khương Từ đi, lập tức nói lời cảm ơn với Lương Cảnh Hành, rồi nhanh chóng đuổi theo Khương Từ.
Gừng từ còn chưa đi xa, vừa tới cửa chính. Đàm Hạ gọi một tiếng, vội vàng đi lên kéo cánh tay của cô, "Sao lại đi vội thế?"
Khương Từ hất tay ra, mặt trầm như nước, không nói gì.
Đàm Hạ không giải thích được, bị cô không cho mặt mũi hất tay ra như vậy, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn. Chờ giây lát, vẫn không nghe thấy Khương Từ trả lời. Đúng lúc này, phía trước chợt chiếu đến hai ánh đèn xe, cô híp mắt nhìn, vẫy vẫy tay, không nhìn Khương Từ một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Xe dừng ở dưới đèn đường, Đàm Hạ mở cửa đi lên. Khương Từ nhìn vào cửa sổ chỗ ghế lái xe phía xa xa, cảm thấy cha Đàm Hạ hình như có mấy phần quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, không nhớ được đã từng thấy ở chỗ nào, nhưng đoán chừng từng là một trong số những bạn làm ăn của Khương Minh Viễn. Thành phố Sùng tuy lớn như vậy, vòng luẩn quẩn lại nhỏ, lại còn cùng trong một lĩnh vực , hai người tùy tiện trải qua mấy tầng quan hệ, cũng có thể liên quan đến nhau.
Cũng giống như cô và Đàm Hạ vậy, trước là thầy của hai người là bạn tốt, sau lại thành bạn học, hôm nay thì đất phẳng xây nhà lầu, trong nháy mắt nâng cấp thành tình địch.
Lúc này Khương Từ đang đứng ở giữa đường, chắn đường đi, quanh đi quẩn lại có người vô tình hay cố ý đụng vào cánh tay cô. Sau một lúc lâu, hình như cô ý thức được, tránh sang một bên. Đột nhiên, một cái tay từ phía sau nắm lấy cánh tay của nàng. Khương Từ chấn động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành cũng không nói gì, kéo cô thật nhanh cách xa đám người, nhét cô vào trong xe, quẹo khúc quanh, rẽ vào một ngõ nhỏ ít người, lúc này mới dừng xe, khàn giọng nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi."
Khương Từ lập tức lắc đầu, "Chuyện như vậy cũng không phải là lỗi của anh…"
Dĩ nhiên cũng không phải nói là lỗi của Đàm Hạ —— cô cũng không biết quan hệ thật sự của hai người, chẳng qua là giống một fan cuồng theo đuổi thần tượng, nếu vì cái này mà trách cứ cô ấy, cũng có vẻ như đang cố tình gây sự.
Nhưng mặc dù hiểu đạo lý này, vẫn không thể ngăn nổi chấp niệm lan tràn trong lòng.
Lương Cảnh Hành lại mở miệng, "Lần tới muốn tới gặp anh, nói trước với anh một tiếng. Cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, vui mừng quá, trái tim anh không chịu nổi."
Khương Từ nghiêng người nghe anh nói vậy thì phì cười, cơn tức cuối cùng cũng tiêu đi phân nửa.
Lương Cảnh Hành vươn tay cầm lấy tay cô, hướng trên người nàng nhìn sang, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Mặc ít như vậy, chẳng trách tay lại lạnh như thế."
"Thể chất của em vốn như vậy, quanh năm đều thế, không tin thì và mùa hè anh sờ thử xem."
Lương Cảnh Hành vẫn dặn dò một câu, " Mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm." Buông tay cô ra, nhổm người dậy, cánh tay vươn về phía sau, cầm lấy một cái áo khoác ở trên ghế sau đưa cho cô, "Khoác."
Khương Từ thuận theo cầm lấy áo khoác mặc vào, nhìn kỹ, áo này hình như chính là trời mưa năm ngoái, anh mặc khi đang đợi cô ở cổng trường học.
Ngồi trong xe một lát, tâm trạng Khương Từ cuối cùng cũng tốt lên.
"Đã đến đây rồi, anh dẫn em dạo một vòng quanh trường học."
Khương Từ gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ, "Vẫn nên thôi đi, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, Lương Cảnh Hành kéo cái mũ áo của cô lên, nói, "Như vậy là được rồi."
Cái mũ có chút lớn, mắt Khương Từ đều bị che kín. Cô cười một tiếng, vén lên, "Như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao."
Lương Cảnh Hành xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô, Khương Từ mới vừa chui ra nửa người, bị anh chặn ngang ôm một cái, một giây tiếp theo hai chân liền đáp xuống mặt đất.
Hai người nắm tay đi trên đường lớn, Khương Từ trông thấy sinh viên đi qua đi lại, khẽ giãy ra, ngón tay thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Cảnh Hành.
Trong tay Lương Cảnh Hành thoáng chốc trống không, nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy cô bỏ tay vào trong túi áo. Áo khoác lớn hơn một vòng, trống rỗng, càng lộ vẻ mỏng manh của cô.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành phức tạp, Khương Từ lại giống như không thèm để ý chút nào, hướng anh cười một tiếng, "Đi thôi."
Con đường trong trường đại học Sùng cũng không phải là ba ngõ bốn đường, thườngc có đường dốc lối rẽ, quanh co tĩnh mịch, chẳng trách xe taxi không muốn vào bên trong. Bởi vì là buổi tối, vả lại vào thứ sáu, trong sân trường hết sức trống trải. Lương Cảnh Hành dọc đường giới thiệu với cô, nghe đâu có người nói có người từng tự tử chết ở hồ Kính, thường có các cặp đôi hẹn hò trên sườn núi, chủ nhật sân thể dục trở thành địa điểm tập luyện cho hệ điện ảnh. . . . . . Cuối cùng đi lên một con đường mòn.
"Trên con đường này đều là cây hoa anh đào, mùa xuân sang năm anh sẽ dẫn em tới đây chụp ảnh."
Khương Từ bấm đầu ngón tay tính toán một chút, cười nói, "Cái này còn những mấy tháng nữa cơ."
Một bên lại trồng cây bạch quả, gạch màu xám tro trên lối đi bộ, một tầng vàng óng ánh mỏng manh. Lương Cảnh Hành giẫm lên lá cây trên mặt đất, sóng vai bước đi chậm rãi.
Vào lúc này, Lương Cảnh Hành đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Ly đã mất.
Khi đó anh học năm ba Đại Học, Diệp Ly lại mới vừa nhập học, thông qua quan hệ của Hứa Tẫn Hoan, hai người dần dần quen biết. Diệp Ly là hệ thanh nhạc, tính tình vô cùng độc lập. Hai người từ quen biết đến yêu, nước chảy thành sông, cũng không oanh oanh liệt liệt. Lương Cảnh Hành tốt nghiệp xong thì đến Bắc Kinh trước, hai năm sau, Diệp Ly cũng đi theo. Nhưng chưa tới nửa năm, hai người thường xuyên cãi vã, cuối cùng chia tay. Khi đó sự nghiệp của Diệp Ly phát triển không được thuận lợi, chỉ có thể làm một nhân vật trong đoạn kết của các vở kịch, áp lực lớn thì muốn tìm người giãi bày, lại mỗi lần đi tìm Lương Cảnh Hành đều gặp trắc trở.
d.iend.an.le.quy.d.on
Lương Cảnh Hành vốn học kinh tế quản lý, nhảy qua làm bên tin tức, dĩ nhiên là từ nhiệt tình tình yêu tự phát. Hai mươi tuổi là một người trẻ tuổi, chính là lúc một bầu máu nóng không có chỗ vùng vẫy, luôn cho là có thể lấy bút làm đao kiếm, dùng tuyệt học để mở ra thái bình. Mà bạn gái vô cùng độc lập, lại bỗng nhiên biến thành oán phụ lo được lo mất, điều này làm cho anh cảm thấy giống như bị cản trở, mệt mỏi ứng đối.
Diệp Ly không bằng Hứa Tẫn Hoan cùng Lương Cảnh Hành gia cảnh giàu có, tiền đi học cũng đã tiêu hao hết tất cả tâm huyết của cha mẹ. Nhưng lĩnh vực tranh đoạt của cô, đa số thời điểm đều là dựa vào tiền để nói chuyện. Tự tôn của cô lại không cho phép cô hướng Lương Cảnh Hành xin giúp đỡ, cuộc sống như đang bước trên tấm băng mỏng, giống như siết trong tay một sợi dây thừng, đè nén sức nặng ngàn cân, bất kì lúc nào cũng có thể đứt rời. Cũng may cô còn có một dạng vốn liếng tự nhiên cuối cùng —— cũng chính là đưa đến một kích trí mạng cho cuộc tình của hai người.
Đối mặt với khiển trách của Lương Cảnh Hành, Diệp ly cười lạnh lên án, "Yêu nhau bốn năm, anh chưa từng làm hết trách nhiệm của một người bạn trai, tự chủ trương đem đem cái mũ danh hiệu ‘dịu dàng tỉnh tâm’ cho em, chất vấn em ‘sao không ăn thịt bằm’ —— Lương Cảnh Hành, anh có tim không?"
Sau lần đó, sự nghiệp tin tức của Lương Cảnh Hành bị thiêt hại nặng nề, ngược lại ra vẻ thoải mải làm một nhiếp ảnh gia, dần dần nghĩ lại lời nói của Diệp Ly, bỗng nhiên giống như bị đánh vào đầu tỉnh ngộ.
Anh chợt ý thức được tại sao vào thời khắc này lại nhớ tới Diệp Ly, bởi vì nhiều năm trước, cũng trong một buổi tối trăng sáng như vậy, dưới một gốc cây bạch quả nào đó ở trên con đường này ở, lần đầu tiên anh hôn Diệp Ly. Cô gái nhắm mắt nắm lấy ống tay áo của anh, lông mi khẽ run, giống như mưa xuân rơi vào lá xanh đầu cành.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Khương Từ chợt nghiêng đầu nhìn anh.
Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái, "Đói không? Dẫn em đi ăn bánh trẻo rán cấp năm sao."
Vốn chỉ tính toán tìm kiếm chút vận may, ai ngờ quán vợ con bán bánh trẻo rán lại vẫn ở đây, hôm nay lại mới thêm món Quan Đông. Ông chủ mới vừa bán xong một nồi, chỉ đành phải chiên mẻ khác. Khương Từ cũng không vội, liếc nhìn vật kỷ niệm cùng bưu thiếp bày tại trên ván gỗ. Từng đợt hương thơm bay đến, dưới ánh đèn màu da cam, nóng hổi.
Sau khảng một khắc đồng hồ, bánh trẻo rán ra lò. Khương Từ bưng bát, Lương Cảnh Hành lấy một ít nước sôi trong quán. Gừng từ sớm bị con sâu thèm ăn trong bụng làm cho nhộn nhạo, giờ phút này không thể chờ đợi mà cắn một cái, lập tức bỏng đến chảy nước mắt, trong miệng hà hơi từng ngụm.
Lương Cảnh Hành lập tức cầm chai sữa chua nhét vào trong tay cô, "Cứ từ từ, không ai giành với em."
Khương Từ uống xong vài hớp sữa chua, cuối cùng trở lại bình thường, hướng ông chủ giơ ngón tay cái, "Ăn ngon, quả nhiên cấp năm sao."
Đi ra khỏi quán, Khương Từ uống xong sữa chua, đợi bánh trẻo rán hơi lạnh, chợt gắp lên miếng, đi cà nhắc đút cho Lương Cảnh Hành, "Sao anh không mua nhiều hơn một chút?"
Lương Cảnh Hành nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười cười, "Hiện giờ không thích nữa rồi."
Lúc trở về, Lương Cảnh Hành chọn một con đường khác, dọc đường đều là cây nhãn tươi tốt cao lớn, bóng mát trải khắp con đường, lá cây bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng óng ánh, từ giữa khe hở lộ ra bầu trời xanh đậm phía trên.
BoCongAnh.D.i.end.an.le.qu.yd.o.n
Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi của hai người. Khương Từ chợt nhích lại gần bên cạnh Lương Cảnh Hành, đưa tay đem ngón tay anh nhẹ nhàng mà nắm chặt, lại buông ra thật nhanh.
Vậy mà một giây kế tiếp, bàn tay mới vừa rũ xuống liền bị Lương Cảnh Hành nắm thật chặt.
Trong lòng chợt tràn đầy căng căng, rồi lại nói không ra nguyên do. Ước chừng con người luôn có lòng tham không đáy, giống vậy phút này giờ, trong lòng cô sinh ra lo âu gần như là khát vọng, hi vọng mình sinh ra sớm mười năm, có thể cùng Lương Cảnh Hành quang minh chính đại đi ở trong sân trường này, giống như một cặp đôi bình thường không thấy xấu hổ mà ôm hôn, có người ghé mắt cũng không có người nghi ngờ.
Lên xe rời khỏi đại học Sùng, cách trung tâm thương nghiệp lân cận thì mới nhớ hôm nay hóa ra là Halloween, khó trách người trong sân trường ở thưa thớt. Các cửa hiệu vẫn chưa đóng cửa, cả phố mua đồ ánh sáng lung linh, người người nhốn nháo. Người Trung Quốc luôn có thể đem các ngày lễ ngoài tiết thanh minh ra, đều là ngày Valentine.
"Tối nay có muốn đi xem phim không?"
Khương Từ lắc đầu, cô trước sau như một không thích đến những nơi náo nhiệt, đi dạo hơn nửa sân trường, hiện tại lòng bàn chân hơi hơi đau đớn, chỉ muốn về nhà nằm lên ghế sa lon, "Hay là về nhà đi."
Về đến biệt thự của Lương Cảnh Hành, Khương Từ cởi áo khoác mỏng trên người ra, vào phòng tắm tắm nước nóng. Đối với nơi này, cô đã vô cùng qun thuộc, cho phép trong căn phòng Hứa Tẫn Hoan từng ở kia, bên trong chỉ có dấu vết sinh hoạt của cô.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, Lương Cảnh Hành đã mở TV, đứng ở trước đống đĩa chọn lựa, "Em muốn xem cái gì?"
"Nếu là Halloween, nhìn xem về ma cà rồng đi?"
"Chuyện tình bốn trăm năm?"
"Xem rồi."
"Ma cà rồng lúc nửa đêm?"
"Thần tượng của em là Brad Pitt."
Lương Cảnh Hành cười cười, tay lấy ra một cái đĩa, "Vậy thì hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để cho em nhìn ‘Twilight’ rồi."
Khương Từ thiếu chút nữa thì bị sặc, vội vàng tiến lên đoạt lấy cái đĩa trong tay anh, “Thầy Lương à, thưởng thức của anh quả thật đáng sợ.” Cúi đầu xem xét, không phải là “Twilight”, mà là một bộ phim điện ảnh Thụy Điển, tên là “người lạ chớ vào”.
"Xem chưa? Có chút kinh khủng, em có sợ hay không?"
Khương Từ nhíu mày, "Đừng có mà coi thường em... Lúc em vẽ tranh mà không có linh cảm thường xem “The Grudge”, trăm lần đều linh."