Trong khoảnh khắc răng môi dây dưa, Lương Cảnh Hành chợt ôm lấy eo của cô, để cho nửa người trên của cô chặt chẽ kề sát với mình. Hô hấp dồn dập nóng bỏng, từng đợt đập vỡ lí trí của mình, hô hấp của Khương Từ dần dần không ổn định, chỉ cảm thấy nụ hôn này nhiệt liệt hơn rất nhiều so với trước đây, còn tràn ngập ý tứ xâm lược cướp đoạt, tựa như mãnh thú ngủ đông trong lòng Lương Cảnh Hành một khi thức dậy, muốn đem bản thân triệt để ăn vào bụng.
Cô không hề bài xích, thậm chí còn mơ hồ chờ mong, thậm chí còn đáp lại nhiệt liệt hơn. Ngay tại lúc đầu hoa mắt choáng, hít thở khó khăn, cô bỗng cảm thấy răng mình bị nhẹ nhàng cạy mở, có cái gì đó đi sâu vàp, chiếm lấy của cô.
Trong đầu ù ù rung động, giống như có một lần cô đang vẽ tranh, bên ngoài cửa sổ sát đất vang lên một tia sấm sét, tiếp đó mưa như trút nước mạnh mẽ đập vào cửa thủy tinh, cả căn nhà đều như lung lay sắp đổ. Cô sợ tới mức hét thành tiếng chói tai, rồi lại trong tiếng sấm đinh tai nhức óc lại cảm thấy một loại vui sướng tràn trề. Cô đơn giản mở cửa sổ ra, nửa người vươn ra ngoài, thét chói tai trong mưa, mưa lạnh giột vào người, sau đó nằm trên mặt đất cười từng tiếng ngây ngô.
Cung với Lương Cảnh Hành ra sức dây dưa tranh đoạt, cô gần như hít thở không thông, mới vươn tay đẩy anh ra, thở hổn hển hít thở không khí trong lành. Vừa giương mắt lên, thấy đôi mắt âm trầm của Lương Cảnh Hành trong bóng đêm như có một ngọn lửa, sáng rực.
Nhưng mà yên lặng nhìn trong khoảng khắc, Lương Cảnh Hành vẫn dời tầm mắt đi, lấy ra một điếu thuốc, cắn ở trong miệng, giọng nói khàn khàn: "Mấy giờ ký túc xá đóng cửa?"
"Mười một giờ."
"Vậy em về ngay đi."
"Thật ra..." Khương Từ nhìn anh, trong ánh mắt là hỗn hợp trắng trợn cùng mới e lệ mơ hồ, trái tim đập “Thình thịch”, giống như đáng trống, "Em có thể không về ký túc xá."
Lương Cảnh Hành cười cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, nhưng mà từ chối cho ý kiến.
"Em..." Khương Từ khẽ cắn môi, cuối cùng cảm thấy thẹn cùng tự tôn chiến thắng những cái khác, nửa câu nói còn lại, tự nhiên không bệnh mà mất.
Lương Cảnh Hành thay đổi đề tài, "Sao em không đến dạ tiệc đón tân sinh viên?"
"Chả có gì cả, sao so được với bài giảng tuyệt vời của anh."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, "Dạy nhiều năm như vậy, bây giờ áp lực là lớn nhất, cho em thoải mái, lại không nghe anh."
"Em mà đi, sao có thể nhìn thấy mấy cô gái như sao nhỏ nhiệt tình vây quanh mặt trăng chứ."
Lương Cảnh Hành đùa, "Mới như vậy mà đã ghen, chỉ sợ sau này em ăn giấm trừ cơm rồi."
"Anh lại tự luyến rồi."
"Không phải anh tự luyến, " Lương Cảnh Hành hít một ngụm khói, "Thấy thư tình kẹp trong luận văn, hoặc là mượn cớ muốn anh chỉ bảo mà nhờ anh chụp hình riêng tư... Mấy việc nhỏ này cũng không phải là không có."
Khương từ chậc chậc thở dài: "Sinh viên đại học bây giờ, thật sự là không hiểu thế nào là rụt rè rồi."
Lương Cảnh Hành cười không ra tiếng.
Khương Từ biết anh có ý gì, hừ nhẹ một tiếng, "Em không giống các cô ấy, em là mập mờ lưỡng tình tương duyệt, còn các cô ấy là một bên tình nguyện hiểu nhầm..." Dừng một chút, liếc mắt nhìn anh, "Nói, anh đã chụp hình riêng tư cho ai chưa?"
"Em đoán đi?"
"Khẳng định là có rồi, có thầy Trần Quán Hi Lão làm gương, hậu nhân sao có thể không người trước ngã xuống, người sau tiến lên?"
"..." Lương Cảnh Hành dập điếu thuốc, "Anh nói này, anh ở trong lòng em tới cùng là cái hình tượng gì vậy?"
Khương từ nghiêng đầu trịnh trọng suy nghĩ một chút, "Áo mũ chỉnh tề thâm trầm?"
Lương Cảnh Hành quả thực không lời nào để nói.
Khương Từ cười rộ lên, "Em biết anh sẽ không. Hiện tại cái gọi là ảnh riêng tư, đều là những nhiếp ảnh gia muốn thỏa mãn sở thích thấp kém đáng thương, mà lại không dám trắng trợn, đành phải lấy cớ làm nghệ thuật cơ thể. Thầy Trần sơ với mấy người đó thì quang minh hơn, ít nhất những nữ tinh này đều là thật lòng thật dạ, không có nửa phần bị uy hiếp. Người như anh như vậy, tự nhiên không cần mượn danh nghĩa chụp ảnh mà đùa nứn phụ nữ." Dù sao, người có thể chụp ra những bức ảnh trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, người đàn ông được cô yêu, lý nên lưu giữ vài phần tấm lòng son dưới đay lòng.
Tay Lương Cảnh Hành đặt nhẹ lên cái trán của cô, cười đến vài phần bất đắc dĩ, "... Tuy là khen ngợi, nhưng lời này càng nghe càng thấy quái dị."
Nói chuyện trong chốc lát, nghe thấy tiếng nhạc ở đại sảnh dừng lại, Khương Từ nhìn thời gian, đã gần mười giờ, "Em phải trở lại kí túc xá rồi."
"Được, buổi tối nghỉ ngơi cho sớm, đừng thức đêm."
Khương Từ gật đầu, mổ nhẹ trên gò má anh một cái, mở cửa xe, vẫy tay, bước đi nhẹ nhàng rời đi.
Lương Cảnh Hành nhìn theo đến khi bóng dáng cô biến mất sau lùm cây, mới thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Khương Từ vừa về ký túc xá không bao lâu, trong hành lang liền vang lên tiếng cười của Đàm Hạ và mấy cô gái cùng phòng cô. Có người khen ngợi vũ đạo vô cùng tuyệt vời của cô, cô cười nhạt đáp lại, ngược lại thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ngày hôm sau, bộ tuyên truyền hội học sinh lần đầu tiên mời dự họp. Nếu Khương Từ đã là một thành viên trong đó, lười biếng tinh thần sa sút cũng không tốt, liền lần theo dấu vết đến phòng họp. Đã thấy có mấy sinh viên nam xúm lại chỗ màn hình máy tính, tiếng cười vang lên không rõ ý nghĩa. Khương Từ cảm thấy tiếng nhạc truyền ra từ máy vi tính hơi quen tai, đưa mắt nhìn, quả nhiên là video clip khiêu vũ của Đàm Hạ
Mấy tên con trai kia xem xong, mỗi người trở về vị trí cũ, chợt có một người thoáng nhìn khương từ, "Vị bạn học này, bạn là sinh viên mới sao?"
Khương từ đang nghiên cứu chế độ thưởng phạt của bộ tuyên truyền, nghe vậy khẽ ngẩng đầu, “Vâng ạ.”
Nam sinh kia lập tức ngồi xuống cạnh Khương Từ, quay đầu cười nói: "Anh là người ghi lại video clip tuyên truyền đợt quân huấn của các em, còn nhớ anh không?”
Khương Từ nhướn mắt lên, nhàn nhạt phun một câu: "Không nhớ rõ."
Nam sinh không chút để ý, "Anh nhớ rõ lúc quân huấn em thường đi cùng với một sinh viên nữ, đó là một người rất cao, tóc dài, da có hơi đen..."
"Đàm Hạ?"
Nam sinh vội vàng gật đầu, "Đúng đúng, là cô ấy..." Hắn dừng một chút, "Em có sô điện thoại của cô ấy không?"
Lúc này Khương Từ mới chính thức ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào mặt nam sinh, không rõ có ý gì.
Nam sinh bị nhìn chăm chú thì hơi thấy ngượng ngùng, đang muốn nói lại thôi, Khương Từ lạnh nhạt mở miệng, "Nếu anh muốn, chính mình đến hỏi cô ấy, ngay cả moọt chút dũng khí này cũng không có, vẫn là đừng có học đòi người khác theo đuổi bạn gái.”
Nam sinh bị nghẹn một phen, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Khương từ khinh thường trong lòng một câu, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những điều lệ buồn tẻ rườm rà kia.
Buổi trưa ưn cơm, Đàm Hạ vẫn đi cùng Khương Từ như cũ, lúc xếp hàng tại căn tin, đề cập chính mình hiệu nội võng hảo hữu thỉnh cầu mau đưa tin tức rương nhét bạo rồi.
"Hiệu nội võng là cái gì?"
Đàm Hạ kinh ngạc, "Cậu không biết?"
Vử mặt Khương Từ nhạt nhẽo, "Mình không hay lên mạng."
Đàm Hạ cười hỏi: "Vậy bình thường lúc có thời gian rảnh cậu làm cái gì? Nhất định cậu cũng không xem những thứ như Anime, phim thần tượng Hàn Quốc đùng không?”
Khương Từ gật đầu, "Đúng là không xem."
Hơn nữa năm cuối cấp ba gánh bao nhiêu đau khổ, lại càng rời xa những thứ này. Cũng không phải là bài xích, chỉ là không thích cho lắm. Thời gian rảnh rỗi, cô ngoài việc đọc sách vẽ tranh, thì giải trí lớn nhất hiện giờ của cô là: Nhớ Lương Cảnh Hành.
"Vậy thì đi đăng ký một cái tài khoản đi, sau đó có thể nhìn thấy toàn bộ biến động của bạn học, tin tức về các đoàn thể xã hội và trường học, vẫn rất có tác dụng."
Khương Từ thuận miệng đáp ứng, lại biết bản thân quyết sẽ không đi đăng kí.
Ban đầu cô cảm thấy tính cách của Đàm Hạ và Ngữ Nặc có vài phần tương đồng , nhưng ở chung lâu, mới phát hiện thật ra hai người khác biệt rất lớn. Ngữ Nặc đối với người khác rất chân thành, lúc làm nũng hay tức giận, đều mang theo dáng vẻ của em gái nhỏ, bởi vì tính cách cởi mở, cho nên tự nhiên có thể hấp dẫn người khác đến gần cô; còn về Đàm Hạ, mỗi tiếng nói cùng hành động, dường như đều mang theo cân nhắc đắn đo tỉ mỉ, cô biết lợi dụng ưu thế của mình như thế nào, ngay lúc người khác không hay biết gì thì đã hoàn thành được mục đích của mình.
Khương Từ cũng không sợ Ngữ Nặc đồng ý, có lẽ là ở cùng với nhau nhiều năm như vậy, biết bản tính của đứa nhỏ này thật ra rất thuần khiết thiện lương, chỉ là hơi bị tiêm nhiễm chút phù phiếm, có vài phần hư vinh, trừ cái đó ra, thật sự không còn tật xấu nào lớn hơn nữa; nhưng đối với Đàm Hạ, trong lòng cô vẫn còn tồn tại vài phần cảnh giác.
***
Nhoáng một cái đã đến tháng mười một, ban đầu Khương Từ vốn định trộm vài ngày rảnh rỗi, nhưng lại bị Trần Đồng Úc gọi đến phòng tranh.
Trần Đồng Úc đang sáng tác một bộ tranh chân dung người, trên vải vẽ tranh sơn dầu là một ông lão đầy nếp nhăn, miệng ngậm tẩu thuốc, ánh mắt lại có vài phần "Trừng mắt lạnh lùng" nghiêm trang sắc bén.
Trần Đồng Úc thấy cô đang quan sát tranh này, cười nói: "Đây là cha ta. Ta thường nói phải giúp ông ấy vẽ một bức họa, ông ấy nói, cũng không phải người chết, vẽ làm cái gì. Năm nay là đại thọ 80 tuổi của ông ấy, sức khoe ngày càng không tốt, phỏng chừng cũng chỉ còn vài năm nữa..."
Ông buông tiếng thở dài, nói vào đề tài chính, "Bốn bức tranh con giao hồi nghỉ hè kia..."
Tới đây, Khương Từ đã mơ hồ đoán được Trần Đồng Úc muốn nói đến chuyện gì, giờ phút này vô cùng "Hồi hộp" trong lòng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
"... Ta thay con gửi đến một cuộc thi, bức tranh dân chăn nuôi kia, được giải Vàng, " Trần Đồng Úc chép miệng một cái, "Cũng thường thôi, còn phải cố gắng, bức tranh ta treo trên hành lang phòng tranh, bán hay không, còn phải xem yý kiến của em."
Khương Từ trợn tròn mắt, ngay từ đầu cũng không nghĩ tới Trần Đồng Úc sẽ mạnh mẽ vang dội như vậy, "... Thầy, cuộc thi gì vậy?"
"Còn có thể là cuộc thi gì, là giải Đan Thanh."
Khương Từ kinh ngạc một lúc lâu sau cũng không nói gì, cũng chỉ có Trần Đồng Úc, mới cảm thấy được giải vàng của giải Đan Thanh chỉ có thể nhận được đánh giá “Cung thường thôi”, giải thưởng này tuy nhằm vào đội ngũ họa sĩ trẻ, nhưng chỉ cần lấy được đề cử, bằng một người phấn đấu mười năm rồi.
"Con có biết vì sao không đạt được giải thưởng kim cương không?"
Khương Từ lập tức khiêm tốn lễ độ trả lời: "Xin thầy chỉ bảo."
Trần Đồng Úc ngồi xuống ghế tựa, ngẩng đầu nhìn Khương Từ, "Con vẫn còn trẻ, nhìn thế giới này vẫn vô cùng hạn hẹp. Bức tranh này của con, chủ đề là muốn biểu đạt cuộc sống mưu sinh cực khổ của người chăn nuôi..."
"Nhưng cực khổ chẳng phải sẽ càng rung động lòng người sao? Có câu nói, bông hoa nỏ muộn là do cực khổ đúc mà thanh."
"Động lòng người hay không không phải ở bản thân cực khổ, con ở nơi chăn nuôi ba bốn ngày, không nghe thấy tiếng hát của người dân chăn nuôi khi trở về nhà lúc hoàng hôn sao?”
Khương Từ buông xuống ánh mắt, im lặng trong khoảng khắc, "Con hiểu rồi."
Trần Đồng Uc vỗ vỗ bả vai của cô, "Cuộc sống của con thay đổi quá nhanh, từ chỗ cao rơi xuống đáy cốc, một năm này, để cho con cảm giác nhạy cảm nhất. Nhưng mà nghệ thuật gia ưu tú chân chính, lẽ ra nên bao dung rộng lượng - - ta cũng không phải nói về tính cách, cái ta nói chính là cảnh giới tinh thần cùng với sở thích thẩm mỹ.”
Khương Từ không khỏi phân biệt kĩ mấy câu nói này.
Trần Đồng Úc cười cười, "Không có chuyện gì, chờ con từ từ lớn dần, cũng có thể dần dần hiểu ra – A Từ, bây giờ không phải là lúc hưởng thụ, hi vọng con có thể nắm chặt lấy ưu thế của mình, ngàn vạn không thể bỏ phí tài hoa."
Những lời nói sau cùng này, trong lòng Khương Từ run lên một cái.
Mấy ngày này, có phải cô đã bỏ quá nhiều tình cảm lên một người, vì những cảm xúc nhỏ bé mà lãng phí thời gian?