Bước vào sân trượt patin lớn nhất thành phố này, mọi người lập tức tiến vào một thế giới băng tuyết. Tuy đang là mùa thu tháng mười mặt trời chiếu rọi nhưng nhiệt độ trong phòng lại dưới âm mười độ, sân băng nhân tạo thủy tinh sáng bóng tỏa khí lạnh. Ánh đèn lập thể bao quanh bốn phía khiến cho mặt băng trắng tinh càng thêm trong suốt, âm nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, từng đôi nam nữ tay nắm tay thỏa sức lượn vòng trên mặt băng sáng bóng rực rỡ, mọi thứ đều vô cùng lãng mạn, khiến người ta mơ mộng.
Chậc, thật là biết chọn địa điểm, Khương Doãn Nặc thầm cảm thán, tán gái đương nhiên phải đến chỗ này, kéo tay ôm eo, tình cảm sẽ “vèo” một cái được hâm nóng ngay. Quả nhiên Lâm Hiên lòng lang dạ sói, đạo hạnh thâm sâu, xem ra lần này em Dĩnh khó thoát khỏi bàn tay quỷ dữ rồi.
“Cùng trượt nhé?” Giọng nói con trai dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai. Lâm Hiên chìa tay với Khương Doãn Nặc, mặt hơi ửng đỏ.
Soái ca, cậu nhầm đối tượng rồi đấy. Doãn Nặc hơi lúng túng, bất giác liếc nhìn Quan Dĩnh ở bên cạnh. Người phía sau chỉ vô cảm liếc hai người họ một cái rồi trượt ra ngoài trước. Chung Minh theo sau ra ngoài lại cười với họ. Ơ, tình huống này rốt cuộc là sao vậy?
Lâm Hiên ra sức che giấu tình cảm của mình. Nói thật, lần trước tham gia trận bóng nặng ký, xong chín mươi phút thi đấu chính thức kèm hiệp phụ cuối cùng thêm loạt sút luân lưu cũng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, còn dốc hết sức lập cú hat-trick nữa. Nhưng bây giờ, cậu ta lại không kìm được khiến bản thân rơi vào thế bị động thấp thỏm không yên.
Khương Doãn Nặc ở trước mắt, mặc áo phông đen đơn giản, quần bò tiện lợi gọn gàng, mái tóc dài nhuộm vàng uốn nhẹ xõa ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt trắng tinh khôi, xinh đẹp thanh thoát, ngoài đôi hoa tai hình bầu dục cỡ lớn hơi khoa trương thì cả người cô không còn bất cứ đồ trang sức nào khác. Trông có vẻ tự nhiên tùy ý, tự do thoải mái, đây là một loại khí chất khiến người khác rất dễ chịu, tựa như hương hoa mát lạnh như có như không, bất giác thu hút người bên cạnh… Cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn này, trên mặt luôn là biểu cảm như không có chuyện gì, trong đôi mắt trong veo mang ý cười sẽ vô ý để lộ ra vẻ biết rõ mọi chuyện, khóe miệng hơi cong, mang nét cười trong sáng dí dỏm… Trông có vẻ… nói theo lời của Chung Minh, là rất khó nắm bắt.
Nhận ra sự do dự của cô, lòng bàn tay cậu ta không nhịn được có hơi ẩm ướt, nhưng lại chỉ có thể dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, âm thầm cầu nguyện cô đồng ý.
Doãn Nặc hào phóng đồng ý, nhưng lại ngó lơ bàn tay trước mặt, một mình nhẹ nhàng trượt đi.
“Tư thế không tệ”, Lâm Hiên sớm đã đi theo.
“Tạm thôi, so với Quan Dĩnh thì thua xa, người từng học vũ đạo khác hẳn chúng ta, hai người cùng nhau sẽ ăn ý hơn”, Doãn Nặc chỉ bóng dáng tao nhã thướt tha ở phía xa ám chỉ, bản thân cũng thật ngớ ngẩn, lại nghĩ đến việc làm bà mai cho người khác.
Lâm Hiên không tiếp lời. Doãn Nặc gãi đầu, cũng không biết nên nói gì. Hai người cứ thế im lặng. Một người hồi hộp, một người ngại ngùng, mỗi người có tâm sự riêng.
“Tại sao muốn về nước học bảo mật thông tin? Ở châu Âu không phải tốt hơn sao?” Một lúc lâu sau, người nào đó bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả? Bởi vì…” Doãn Nặc hoàn hồn trở lại, đang tính phải trả lời thế nào, cũng không chú ý tình hình đường đi phía trước. Mấy cậu con trai xô đẩy lẫn nhau, một trong số đó ngã xuống nền nhà, trông như sắp đâm vào người cô.
“Cẩn thận”, Lâm Hiên nắm tay cô nhẹ nhàng kéo, hai người liền trượt lách qua bên cạnh.
“Cảm ơn”, Doãn Nặc mỉm cười, nhưng lại phát hiện tay mình vẫn đang bị nắm. Thử muốn thu lại nhưng tay đối phương lại càng nắm chặt hơn. Cái người này đang làm gì vậy? Thử lại lần nữa, lực tay Lâm Hiên cũng từ từ tăng thêm. Doãn Nặc hơi buồn cười nhìn cậu ta, rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhưng lại làm trò giống như trẻ con. Hai người âm thầm đọ sức hồi lâu, lôi lôi kéo kéo, cô vẫn không thoát ra được. Thế là chợt có ý xấu, tỉnh bơ như không kéo tay Lâm Hiên trượt đến chỗ đông người trên sân băng.
Tưởng đâu cô sẽ bỏ cuộc như vậy, Lâm Hiên không nhịn được thở dài, biểu cảm căng thẳng cứng nhắc trên mặt cũng dần dịu xuống. Đang mừng thầm thì lại bị lôi đi bất thình lình, liền ngã một cái rất phong độ trước ánh nhìn của đông đảo mọi người.
Thủ phạm vận động cánh tay sắp mất cảm giác, nhịn cười nói: “Tôi mệt rồi, xuống dưới uống chút nước”, lại chỉ về nơi không xa, “Quan Dĩnh đang ở đằng kia, cậu đi tìm cậu ấy đi”, sau đó nhanh chóng chuồn mất, trốn vào một góc tối, tránh xa mầm tai họa kia.
Đang lúc Khương Doãn Nặc tháo giây dày, định viện cớ gì đó chuồn đi, chiếc bàn thấp trước mặt bỗng có thêm một cốc nước trái cây. “Không phải nói muốn uống nước sao”, Lâm Hiên thở hổn hển nhưng không ngồi xuống, mà cầm một chai bia, dựa vào cây cột, thần sắc lạnh lùng nhìn mặt băng xôn xao tiếng người.
“Cậu đi chơi cùng bọn họ đi, đứng ở đây chán lắm”, Khương Doãn Nặc dùng chân đá chân cậu ta, cái tên này, động tác cũng nhanh thật.
Người nào đó không thèm để ý đến cô, chỉ uống từng ngụm bia.
Giận rồi à, “Xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận làm cậu ngã”, sở trường của cô là giả vờ giả vịt.
Một lúc sau, Lâm Hiên tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô, chầm chậm nói: “Cậu ghét… ở cùng tớ như vậy sao?”
Câu nói này cũng quá… thẳng thắn đi.
Lâm Hiên sốt ruột quan sát phản ứng của cô, trong mắt vụt qua tia chán nản và không cam. Ánh mắt cùng với biểu cảm hơi oan ức này, thật sự rất giống, rất giống đứa trẻ trong ký ức đó, cô không kìm được hơi ngẩn người.
“Cậu ghét tớ?” Cậu ta cẩn thận tiếp tục tìm cách chứng thực.“Không có, sao lại thế chứ?” Cô vội xua tay, “Chỉ có điều…”
“Điều gì?” Cậu ta hơi căng thẳng.
“Quan Dĩnh rất được, đối với cậu cũng rất tốt”, cô trả lời dứt khoát.
Lâm Hiên thầm thở dài, vẻ mặt dịu đi ít nhiều, tiếp tục nói: “Người khác thế nào tớ không có hứng thú, tớ chỉ muốn biết suy nghĩ của cậu”.
“Với tôi mà nói, cậu vẫn là một người xa lạ”, cô thờ ơ hút một hơi nước trái cây, bình tĩnh đáp.
“Đây chỉ là vấn đề thời gian, tớ có thể đợi”, mắt cậu ta sáng ngời.
“Khụ, khụ khụ…”, người nào đó bị sặc, “Ặc, cậu có thôi đi không”.
Lúc quay về trường, Quan Dĩnh vẫn cười nói với cô giống như mọi ngày. Tắm rửa xong, hai người ai nằm trên giường người nấy, một lúc lâu sau, nghe thấy Quan Dĩnh nhàn nhạt nói một câu: “Doãn Nặc, Tiểu Hiên Hiên đối xử với cậu rất tốt”. Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói thêm lời nào.
Thứ hai lúc vào học, Khương Doãn Nặc vừa đặt sách lên bàn, giây tiếp theo, Lâm Hiên liền đi tới, hơi ngượng ngùng nói: “Cậu ngồi đằng trước đi, bên cạnh tớ vẫn còn chỗ trống.”
“Đừng khách sáo, tôi thích ngồi ở đây”, cô từ chối dứt khoát.
Lâm Hiên nhìn cô một cái, chào hỏi nam sinh ngồi sát bên cô. Nam sinh hiểu ý, vẻ mặt mờ ám vỗ vai cậu ta rồi cầm sách đứng dậy bỏ đi. Khương Doãn Nặc trừng mắt nhìn, nhưng Lâm Hiên lại nghiêm túc chỉ cửa ra vào, giáo viên vào rồi kìa.
Sau đó, cảnh tượng tương tự mỗi ngày thậm chí mỗi tiết học đều sẽ tái diễn. Mọi người rất ăn ý đạt được nhận thức chung, hễ là vị trí hai bên trái phải của Khương Doãn Nặc, đều mang họ Lâm. Khương Doãn Nặc đã hoàn toàn nổi giận, trước đây lúc ở Pháp cũng từng có người ngỏ ý với cô, mời uống cà phê đi xem phim gì đó, nhưng chỉ cần cô khéo léo từ chối tỏ vẻ không hứng thú, thông thường đối phương đều sẽ lịch sự tránh đi. Nhưng cách theo đuổi dai như đỉa này là lần đầu tiên cô gặp phải. Nhiều lúc không nhịn được nói lời mắng nhiếc, người nào đó cũng chỉ cười dịu dàng, đúng là đối lập với tính cách mạnh mẽ của cô. Xí, không phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao, tôi nhịn, để xem cậu còn có thể giở trò gì nữa.
Sự thật chứng minh, Lâm Hiên làm việc cực kỳ có trình tự chiến lược. Sau nhiều lần mời ăn cơm bị từ chối, số lần tình cờ gặp mặt trong phòng học ở thư viện rõ ràng ngày càng tăng.
Buổi tối, Khương Doãn Nặc thường thích ở lỳ trong phòng tự học đọc sách gì đó. Hoặc chọn nghe những môn tự chọn mà mình có hứng thú. Giờ đây không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó ở vị trí mấy hàng ghế phía sau phòng học. Thế là cô suy nghĩ, xem ra nên đổi địa điểm thôi. Trong trường có hai thư viện nằm ở hai hướng Nam và Bắc, buổi tối mở ba tòa nhà có phòng học, từ thứ hai đến thứ sáu vừa hay có thể mỗi ngày chọn một nơi, giờ thì cho cậu tìm đấy, xem ai kiên nhẫn hơn.
“Hôm nay lại tốn mất hai tiếng đồng hồ của tớ rồi”, lần này, người nào đó trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, cũng không nói nhiều, mở sách ra xem.
“Sinh lực dồi dào nhỉ”, Khương Doãn Nặc rất không cam lòng, thế này mà cũng có thể bị cậu tìm được, ác thật. Cô đặc biệt chọn phòng học vắng vẻ nhất ở lầu tám tòa nhà C, mới bắt đầu còn nghĩ dân cư thưa thớt, lo sẽ gặp thứ không sạch sẽ gì đó (gần đây đọc quá nhiều truyện ma), sau đó mới phát hiện, nơi thế này quả đúng là thiên đường của các cặp tình nhân. Nhiệt tình như lửa, quấn quýt triền miên, dồi dào tinh lực, cô hồn dã quỷ nào dám đến gần? Ngược lại, bản thân cô bị các cặp đôi Adam và Eva đang trốn ở trong góc coi như cái gái sau lưng, xôn xao muốn đuổi cô đi thật mau.
Người nào đó tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Vẫn ổn, leo cầu thang không mệt bằng đá bóng, chỉ là tốn thời gian thôi. Nếu cậu không chạy khắp nơi thì tớ tìm sẽ rất dễ dàng”. Thời gian ở bên nhau nhiều hơn, nói chuyện trước mặt cô cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
“…”, không thèm quan tâm.
“Cậu xem, cho dù cậu đi đâu, tớ đều có thể tìm được cậu”, cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cuốn sách, “Nếu cậu đã không ghét tớ thì tại sao cứ muốn tránh né. Chúng ta có thể thử ở bên nhau”, nói với cô một hơi nhiều như vậy nhưng vẫn không hụt hơi, tim đập cũng rất bình thường, hiện tượng tốt, nhất định phải cố gắng hơn nữa.
“Ở bên nhau?” Khương Doãn Nặc mỉm cười lặp lại, ánh mắt quét về góc phía trước phòng học, một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt. Tiếp đó lại thấy đằng sau phòng học, hai người kia càng quá đáng hơn, hận không thể nén bóp đối phương vào trong cơ thể mình, bình tĩnh bình tĩnh, bạo lực quá cũng không tốt, quần áo sẽ nát mất. Rồi lại nhìn sang cặp đôi bên cạnh, tay nắm chặt tay, bốn mắt nhìn nhau, nơi ánh mắt giao nhau, lửa bắn tung tóe, khiến cỏ trơ trụi.
Lâm Hiên nhìn theo ánh mắt của cô, gương mặt dịu dàng như ngọc lập tức ửng đỏ, ngại ngùng nói: “Đối với những người yêu nhau, đây đều là những chuyện rất bình thường”, cậu ta hơi ngừng lại, “Tại sao cậu không thử chấp nhận tớ?”
“Nghe thấy rồi”, Khương Doãn Nặc khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng sờ chiếc cằm xinh đẹp của cậu ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh, nói từng câu từng chữ, “Nếu cậu muốn chơi trò yêu thầm, yêu đơn phương, được thôi, nhưng đừng đến làm phiền tôi. Tôi không ghét cậu nhưng rất ghét cảm giác bị ép buộc này.”
Gương mặt Khương Doãn Nặc nhẹ như không, dường như chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng trong lời nói lại không cho phép người khác bác bỏ. Lâm Hiên yên lặng nhìn cô. Môi mỏng mím chặt, hai hàng lông mày kiên nghị bất giác nhíu lại, cả khuôn mặt không giấu được nỗi thất vọng, đau khổ, và một chút phẫn nộ.
Khương Doãn Nặc không nhìn cậu ta nữa, cầm sách bỏ ra ngoài. Nhưng trong đầu không ngừng thoáng hiện dáng vẻ vừa sợ vừa giận đó của Lâm Hiên. Vẻ trầm mặc, đau lòng, dần dần, chồng chéo lên khuôn mặt cậu thiếu niên nhiều năm trước… Khương Doãn Nặc không nén được nỗi phiền muộn, bản thân lại để ý đến như vậy, dường như muốn ngu ngốc quay về để xin lỗi.