Trong xe, anh ta giúp cô tháo dây an toàn, tiện thể muốn hôn cô.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, không biết sao, cô lại hơi cúi đầu, vẫn tỏ vẻ từ chối.
Trần Tử Sâm cũng không ép nữa.
Cô móc chìa khóa ra, đang định mở cửa bước vào thì nghe thấy anh ta đứng phía sau cô nói, “Khương Doãn Nặc, chúng ta quen nhau đã gần bảy năm, anh theo đuổi em đã ba năm rồi. Em đã luôn muốn từ chối anh, tại sao còn muốn cho anh nhiều cơ hội như vậy?”
Khương Doãn Nặc xoay người nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt anh ta bình tĩnh mà thành khẩn.
Trần Tử Sâm khẽ thở dài, “Anh đã không còn nhỏ nữa, em phải biết là anh rất nghiêm túc.”
Cô nghĩ, mình nên nói xin lỗi sao?
“Anh hi vọng có thể gọi tên em như thế này.” Anh ta dừng lại một chút, thấp giọng nói, “Nặc Nặc…”
Cô vặn chiếc chìa khóa trong tay. Đêm giữa thu, từng trận gió thổi đến, thổi bay những sợi tóc, bay cả vạt dưới của áo khoác. Cô nói, “Trời mưa rồi, anh vào đi.” Bao nhiêu năm đã qua nhưng cô vẫn không bỏ được cái tính kích động này.
Đêm hôm đó, họ ở bên nhau.
Trần Tử Sâm thức dậy từ sớm, nhìn thấy Khương Doãn Nặc ngây ngốc dựa vào đầu giường, trong tay cầm điếu xì gà, hàm dưới khẽ nhếch lên, đôi môi mỏng nhả ra làn khói nhàn nhạt, mái tóc đen hơi xoăn xõa trên bờ vai trần thon thả, chăn mền khẽ trượt xuống, nửa che nửa đậy lộ ra một làn sắc xuân.
“Con gái hút cái này làm gì…” Anh ta vươn tay ôm lấy cô, “Nặc Nặc, em có biết không, em thật sự càng nhìn càng thấy đẹp.”
Cô cười cười, khẽ đẩy anh ta ra, “Đến giờ rồi, phải đi làm thôi”, nói xong quấn khăn bước vào phòng tắm.
Trần Tử Sâm nằm trên giường, tiện tay lật xem đống tạp chí trên tủ đầu giường, một quyển sổ hộ chiếu từ trong sách rơi ra, sổ này không giống sổ của anh ta. Anh ta cầm lên nhìn thử, đúng lúc Khương Doãn Nặc từ phòng tắm bước ra.
“Đồ quan trọng như vậy cũng vứt lung tung,” anh ta đưa hộ chiếu qua, lại hỏi, “Em nhập quốc tịch rồi à?”
Khương Doãn Nặc gật đầu, tiện tay nhét cuốn sổ vào ngăn tủ đầu giường.
“Thật hiếm có, những người như chúng ta cùng lắm chỉ lấy được visa dài hạn. Là công ty em xin giúp hả?” Trần Tử Sâm rất hiếu kỳ đối với việc này, anh ta mới lấy được thị thực ba năm đổi một lần, nếu doanh thu của công ty không đạt yêu cầu thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị từ chối.
Khương Doãn Nặc cười nói, “Làm gì có, em mới đi làm được bao lâu đâu, em đi với mẹ làm đấy. Bố của mẹ em… ông ngoại em ấy, sang Pháp từ rất sớm, đều là ông ấy làm giúp cả, về phần cụ thể làm thế nào thì em không rõ.”
Trần Tử Sâm nói, “Không ngờ nhà em còn là dân nhập cư sớm.”
Khương Doãn Nặc nói, “Ông ngoại sang Pháp từ trước cách mạng văn hóa rồi, đã qua đời mấy năm trước.”
Trần Tử Sâm không hỏi thêm nữa.
Quan hệ giữa hai người đã được xác định, Trần Tử Sâm thường hay đưa Khương Doãn Nặc tham gia các bữa tiệc. Trong một bữa tiệc, có người chưa từng gặp Khương Doãn Nặc nói đùa với anh ta, “Ồ, Tử Sâm, lúc trước mới nói sói nhiều thịt ít, còn giục chúng tôi giới thiệu bạn gái cho cậu, chớp mắt đã tìm được người đẹp rồi, thằng nhóc cậu được đấy.”
Biểu cảm của Trần Tử Sâm lúc ấy không được tự nhiên, sau đó lại nói với Khương Doãn Nặc, “Đừng nghe bọn họ nói lung tung, nói chuyện không đứng đắn chút nào.”
Ngược lại Khương Doãn Nặc không hề để ý mà cười cười, “Đúng vậy, hai bên chọn nhau mà, cũng không thể treo cổ chết trên cùng một thân cây.”
Trần Tử Sâm biết nói nhiều vô ích, chỉ có cưỡng ép tâm trạng thấp thỏm bất an. Đã ở độ tuổi ba mươi, có ai mà không biết hàm ý của hai chữ “hiện thực”.
Anh ta là một người nhìn nhận thấu đáo, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể sống ra dáng một chút ở lãnh thổ của người khác này, không nói đến đại phú đại quý vinh quang tổ tông gì, chí ít nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng có dư dả. Một ngôi nhà nhỏ độc lập có vườn hoa, một cô vợ cùng chung chí hướng, vài ba đứa con, những lúc rảnh rỗi thì cả nhà có thể đi du lịch mua sắm, không cần phải quá lo lắng về tiền bạc, đây chính là mục tiêu phấn đấu hiện tại của anh ta.
Không chê vào đâu được, giống hệt như cuộc sống gia đình mà Khương Doãn Nặc vẫn tìm kiếm trước giờ, tìm kiếm tình cảm và sự ấm áp giữa con người với nhau.
Vào một đêm bình yên của năm này, Trần Tử Sâm cầu hôn cô. Anh ta mua một chiếc nhẫn, không có hoa hồng, cũng không có động tác cơ thể mà người ngoài nhìn vào thấy lãng mạn, anh ta là một người thiết thực, không làm được những hành động sến súa đó. Ngay cả lời nói của anh ta cũng chất phác như bình thường, “Nặc Nặc, anh đã sắp ba mươi hai tuổi rồi.” Anh ta nói.
Lúc này Khương Doãn Nặc hơi choáng, không phải cô chưa từng nghĩ đến ngày này, chỉ là không nghĩ đến sẽ là vì lý do như vậy. Cô nói với chính mình, anh ba mươi hai tuổi thì liên quan gì đến tôi?
Sự do dự của cô trong mắt anh ta biến thành sự dè dặt và ngại ngùng, giống như cái đêm một năm về trước, cuối cùng cô cũng mời anh ta vào phòng của mình.
Anh ta là quyết chí như vậy đấy, bởi vì tin chắc rằng, họ là những người giống nhau.
Khương Doãn Nặc không từ chối, suy nghĩ vài ngày rồi nói với anh ta, “Anh nên đi gặp người nhà duy nhất ở đây của em.”
Họ đi thăm Khương Mẫn, Trần Tử Sâm khăng khăng mua một chút quà, nhưng anh ta không ngờ, cuộc sống của mẹ vợ tương lai lại hoang phí như vậy, giỏ hoa quả và rượu nho mà anh ta mang đến bị đặt vào một góc trong phòng. Từ cách ăn mặc của Khương Mẫn đến nhãn hiệu vật dụng trong nhà, theo anh ta thấy thì vô cùng xa xỉ, hơn nữa bà ấy cũng không gọi là người có tiền.
Khương Doãn Nặc nhìn ra được gì đó từ trong vẻ mặt và lời nói của anh ta, thế là cô nói, “Bà ấy phung phí là tài sản do bố mình để lại, không có gì không đúng cả. Vả lại, bà ấy sống cũng không vui vẻ gì.”
Khương Mẫn nhìn thấy hai người họ thì vẫn rất vui mừng. Mấy năm nay, hai mẹ con cũng chỉ thỉnh thoảng chạm mặt khi đón Tết. Khương Mẫn trông có vẻ già đi rất nhiều, cho dù trang điểm kỹ càng, vẫn không che được nỗi bể dâu cô quạnh giữa trán. Khương Doãn Nặc thấy trong mắt rất xót, không phải không muốn thường xuyên đến thăm bà, chỉ là không biết nên đối mặt với người mẹ trên danh nghĩa này như thế nào. So với đứa con trai ruột của mình, bà đối với Khương Doãn Nặc đã gọi là rất được rồi.
Họ cùng nhau trò chuyện, ăn cơm cùng một bàn, cô nhìn bà, người phụ nữ cả một đời bị bưng bít này, đã trở thành một người đàn bà nửa già, không còn vẻ mặt quật cường lạnh lùng khi xưa nữa. Tâm tình Khương Doãn Nặc tê dại mà hỗn loạn. Khi đối diện với bà, Khương Doãn Nặc cảm thấy mình giống như một tên trộm, hoặc là đồng mưu của Hứa Thụy Hoài. Cô lừa gạt tình cảm của bà, vứt bỏ con trai bà, rồi lại cướp đi tình yêu của người mẹ vốn dĩ thuộc về cậu.
Buổi tối, họ ngủ lại nơi này.
Khương Mẫn đưa cô đến phòng mình, lấy từ két sắt ra một chiếc hộp gỗ, bà tìm ra hai chiếc nhẫn từ bên trong, kiểu dáng rất cũ kỹ đơn giản, bên trên có quấn sợi chỉ đỏ.
“Chớp mắt, con cũng sắp lập gia đình rồi,” bà cảm thán đặt một chiếc nhẫn vào tay Khương Doãn Nặc, “Đây là bà ngoại con để lại cho mẹ, không đáng mấy đồng, mẹ luôn muốn để lại chúng cho các con, giống như bà năm ấy. Con người ấy mà, chính là sống từ đời này sang đời khác, giống như có hi vọng vậy.”
Khương Mẫn cười cười, đặt chiếc nhẫn còn lại vào một chiếc túi lụa nhỏ rồi gói lại, nói, “Đứa bé đó, cũng đến tuổi nên kết hôn rồi. Hai chị em con chắc vẫn còn liên lạc chứ?”
Khương Doãn Nặc không nói gì.
Khương Mẫn nói tiếp, “Lúc nãy nghe Tiểu Trần nói, nó định về nước tổ chức tiệc rượu. Nếu hai đứa về nước thì giúp mẹ đưa cái này cho thằng bé, hai đứa con, mỗi đứa một chiếc. Mẹ không thiên vị ai cả, rất công bằng.” Câu sau của bà vốn giống như nói đùa, nhưng trong lòng người nghe lại không có dư vị gì.
“Mẹ, hay là mẹ tự mình đưa cho cậu ấy đi.” Khương Doãn Nặc không muốn nhận chiếc túi đó, “Đã bao nhiêu năm nay rồi, có chuyện gì thì gặp nhau nói cho rõ ràng.” Vả lại, cô cũng sẽ không chạy về gặp cậu nữa.
Khương Mẫn thở dài, “Con người khi còn trẻ luôn nghĩ không thông, thích hành động theo cảm tính. Đến khi già rồi, có một số chuyện muốn cứu vãn, cũng không còn tâm sức đâu, hơn nữa, cũng không biết người ta nghĩ thế nào.”
Viền mắt Khương Doãn Nặc cay cay, “Cậu ấy là con trai mẹ, mẹ… sao có thể đối xử với cậu ấy như thế.” Nói chưa xong, nước mắt đã lã chã rơi.
Hứa Khả, sao chị có thể đối xử với cậu như thế. Chị thì có tư cách gì nói bà ấy chứ?
Khương Mẫn không biết đang nghĩ gì, nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ, không hề chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của Khương Doãn Nặc. Một lúc lâu sau, bà mới nói, “Nặc Nặc, con biết tại sao con lại tên là Doãn Nặc không? Con đã lớn rồi, có một số chuyện con nên biết. Con, không phải con ruột của bố mẹ.”
Vẻ mặt của Khương Doãn Nặc rất bình tĩnh.
Khương Mẫn biết rõ, “Thì ra ông ấy đã nói con biết rồi.”
“Những lời bố nói cũng không nhiều.”
Khương Mẫn làm sao có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Khương Doãn Nặc, chỉ đắm chìm trong hồi ức của chính mình.
Ba mươi năm trước, thân phận chính trị của Khương Mẫn bị liệt vào năm phần tử xấu, bởi vì bà có một người cha ở hải ngoại. Đi học không được mà làm lính cũng không xong, một cô gái nhỏ cả ngày chỉ ở lại vùng nông thôn nghèo khổ tiếp nhận tái giáo dục của giai cấp bần nông và trung nông. Qua vài năm đã dần dần đạt đến tầng lớp thanh niên tri thức, nhưng thân phận của bà, đừng nói là về lại thành phố, mà ngay cả người địa phương cũng tránh xa. Gần như giáp mặt với ranh giới của tuyệt vọng, Hứa Thụy Hoài lại xuất hiện. Tình yêu thời trai trẻ luôn tốt đẹp như thế, kiên trì bền vững đến không ngờ. Ông cùng bà vượt qua khó khăn, cuối cùng tìm được một chốn dung thân trong thành phố. Sau khi kết hôn, bà không thể sinh con, người ngoài chỉ trỏ hai người họ, không ngừng chế giễu, ông lại ôm về từ bên ngoài một đứa bé gái vừa mới chào đời, nói với bà, đây là món quà ông trời ban cho họ, cũng là lời hứa của ông đối với bà…
(Năm phần tử xấu: trong cách mạng văn hóa địa chủ, phú nông, phần tử cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu)
Khương Mẫn năm đó là hạnh phúc nhất, thậm chí quên hết tất cả, đến mức sau đó, Hứa Thụy Hoài ngoại tình mang lại cho bà sự đả kích không thể chịu đựng.
Khương Mẫn rủ rỉ, giống như đang nói chuyện của người khác. Khương Doãn Nặc nghe bà kể, giống như đang lật từng tấm hình cũ đã ố vàng. Cuộc sống như thế, cách cô xa xôi như vậy.
Khương Mẫn nói, “Nặc Nặc, lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã rất thích con, mẹ nói với chính mình, nhất định phải chăm sóc con giống như con ruột của mình.”
Nhưng mà, con ruột của mẹ không có lỗi gì… Khương Doãn Nặc không dám nhìn thẳng vào mắt bà, lúc này, Khương Mẫn trông giống như một người mẹ thật sự, mặt mũi hiền từ, song, Khương Doãn Nặc lại chỉ cảm thấy kìm nén.
“Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi.” Cô nói.
Khương Mẫn cười cười, “Coi mẹ đó, nói chuyện quên cả thời gian.”
Khương Doãn Nặc đang định ra ngoài thì lại bị bà gọi lại, “Chỗ con, có ảnh hiện giờ của nó không?”
“Ai?”
“Hứa Khả.”
Cô khẽ nói, “Không có.”
“Nặc Nặc, giúp mẹ đưa cái này cho nó.” Khương Mẫn vẫn nhét cái túi lụa đó vào tay cô, trong ánh mắt bà lấp lánh sự cầu xin, áy náy và sợ sệt.
Giây phút đó, cô không nhẫn tâm từ chối.
Cô đặt cả hai chiếc nhẫn vào trong chiếc túi đó, một lúc sau lại móc ra ngắm nhìn, đều cùng một kích thước, đeo trên ngón vô danh của cô, lại vừa khít.
Trần Tử Sâm không khỏi cười nhạo cô, “Nhẫn của em đã đủ nhiều rồi, chiếc anh tặng em sao không đeo?”
“Làm gì mà rất nhiều.” Khương Doãn Nặc thuận miệng đáp lời.
Trần Tử Sâm kéo sợi dây chuyền cô đang đeo, chỉ mặt dây chuyền ở bên trên hỏi, “Đây lại là của ai tặng?”
Cô kéo nó trở lại, nhét vào trong cổ áo, ậm ừ nói, “Gì chứ, trước đây em mua đấy, đeo quen rồi.”
Trần Tử Sâm chỉ coi là món đồ chơi của con gái, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, “Tết này, chúng ta về nước một chuyến, bố mẹ anh muốn gặp em.”
“Không dễ xin nghỉ, đang đi làm mà, thời gian này đang bận.” Lời cô nói là sự thật, cô đang dẫn dắt vài người, có thực tập sinh, cũng có người làm bài tập thiết kế. Cô ngẫm nghĩ, “Thế này đi, mời hai bác đến đây du lịch.”
“Như thế đâu có được”, Trần Tử Sâm phản đối, “Một nhà nhiều người như thế đến đây cũng không tiện, hơn nữa có thể nhân tiện về tổ chức tiệc rượu luôn. Không phải em vẫn chưa nghỉ phép năm sao?”
Khương Doãn Nặc không nói gì, kéo chăn trùm đầu ngủ khò.
Trần Tử Sâm khẽ lay cô, “Này, khi nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Khương Doãn Nặc quay lưng lại với anh ta làu bàu, “Anh yên lặng chút được không, em đã ngủ rồi.”