“Phản ứng thật là con mẹ nó nhanh, cái chân đó mà đá xuống thì người kia không ngốc cũng tàn phế”, Lôi Viễn nghĩ lại mà rùng mình.
Hứa Khả ở phía xa, khẽ chau mày, sắc mặt hơi tái, tay trái đã không thể cử động.
“Lôi Viễn, hình như Khả Khả bị thương rồi”, Khương Doãn Nặc đứng dậy, lo lắng nhìn xung quanh, hai tay bất giác nắm chặt cây cột ở bên cạnh, đầu ngón tay dần dần trắng bệch.
Đang trong lúc suy đoán, bác sĩ Lục Trình Vũ chạy đến, sau khi kiểm tra sơ qua, ra hiệu thay người. Sau đó, hai người cùng ra khỏi sân.
“Thế nào”, Lôi Viễn hỏi Lục Trình Vũ đang mặc áo khoác giúp Hứa Khả.
“Tay trái bị gãy, đi bệnh viện”, Lục Trình Vũ nói chuyện trước giờ ngắn gọn súc tích, nổi tiếng lạnh lùng.
Lôi Viễn cũng đã quen nên không hỏi thêm nhiều, chỉ nói, “Có lẽ lát nữa còn phải đá hiệp phụ, cậu ở đây xem, bọn mình cùng đi với Hứa Khả.”
Trọng tài chính thổi còi, chín mươi phút thi đấu kết thúc, tỉ số vẫn là một đều. Hai đội sẽ đá hiệp phụ sau vài phút nữa.
Lâm Hiên bước xuống sân bóng, tiện tay đón lấy nước tinh khiết người bên cạnh đưa cho, mắt liếc sang ghế dự bị bên cạnh, nhìn thấy một bóng dáng vừa vội vàng lại vừa không biết làm thế nào.
Khương Doãn Nặc đang đứng bên cạnh giúp Hứa Khả thu dọn cặp sách và đồ đạc, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. Ngẩng đầu nhìn, Lâm Hiên đang đứng bên ngoài đám đông vẫy tay với cô, đành phải bỏ đồ trong tay xuống đi về phía cậu ta, “Có chuyện gì”, cô hỏi.
Lâm Hiên muốn nói nhưng lại thôi, nhìn về phía Hứa Khả, mới nói, “Bỏ đi, mọi người đi bệnh viện trước đi, lát nữa thi đấu xong, anh sẽ gọi cho em.”
Cạnh phòng khám chỉnh hình, Hứa Khả ngồi trên chiếc ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, sắc mặt hơi tái khiến cho khuôn mặt cậu càng thêm điển trai. Trận bóng này đối với cậu mà nói, cuối cùng vẫn thua.
“Này, đừng ngủ nữa, cẩn thận bị cảm lạnh đó”, Khương Doãn Nặc bước đến không hề khách khí vỗ vào má cậu. Đúng thật là, chỉ đá một trận bóng thôi mà, có cần phải liều mạng như vậy không?
“Doãn Nặc, cậu không thể dịu dàng một chút sao”, Lôi Viễn ngồi bên cạnh không thể nhìn tiếp được, “Làm chị người ta kiểu gì vậy chứ”.
“Tôi đã quen rồi”, Hứa Khả mở mắt, vươn tay phải ra kéo lấy tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nhỏ bé ấm nóng của cô.
Lần đầu tiên, phát hiện tay cậu có thể lạnh như vậy.
Không nghĩ ngợi gì, cô liền giơ tay còn lại phủ lên mu bàn tay cậu, “Lạnh không?”, cô nhẹ nhàng hỏi.
“Giờ thì không lạnh nữa”, cậu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Cô di chuyển tay đến cánh tay bị thương của cậu, càng buốt lạnh thấu xương, hơi lạnh đột nhiên ập đến khiến trái tim cô khẽ run lên, “Đau lắm à”, giọng cô khe khẽ.
“Không đau lắm”, cậu vẫn nhìn vào mắt cô như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy tia sáng ấm áp.
Cô nhất thời thất thần, dường như sắp đắm chìm vào trong đó.
“Được rồi”, Lôi Viễn ở bên cạnh liên tục lắc đầu, “Hai chị em có cần phải dây dưa như vậy không.” Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại mau chóng thu tay về, mặt hơi ửng đỏ, đến tận mang tai.
Ánh mắt Hứa Khả dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây, tỉnh bơ nhìn sắc mặt Khương Doãn Nặc thay đổi liên tục. Trái tim, bị một cảm xúc kỳ lạ nhẹ nhàng kích thích, dường như đã rõ một chút gì đó.
Lôi Viễn không hề chú ý đến sự thay đổi giữa hai người này, càng không nhìn ra cơn sóng nhỏ trong lòng họ. Cậu ta cúi đầu nhìn về phía cầu thang cuối hàng lang, huýt sáo một cái, nói đùa, “Doãn Nặc, cậu hãy dùng chiêu này cho chồng tương lai của mình sẽ sáng suốt hơn. Thứ mà Hứa Khả của chúng ta không thiếu nhất chính là sự dịu dàng và quan tâm.
Thuận theo ánh mắt của cậu ta, Khương Doãn Nặc nhìn thấy Lục Trình Vũ và Ngôn Hề La rực rỡ ở bên cạnh đang đi về phía họ.
Điện thoại trong túi áo Khương Doãn Nặc rung lên, cô nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Lâm Hiên, “Doãn Nặc, Hứa Khả thế nào rồi?”
“Vừa chụp X-quang xong, bị gãy xương, bây giờ đang đợi nẹp gỗ.”
“Ừ, có một chuyện anh luôn muốn hỏi cho rõ ràng, liên quan đến Hứa Khả… Em từ chối anh có phải là vì Hứa Khả không?”
“Anh khoan đã”, có chút hoảng loạn, cô bước đến quầy bán quà vặt ở một góc không xa, mới nói tiếp, “Anh đang nói đùa cái gì thế? Không buồn cười chút nào.”“Người đang đùa là em”, trong giọng nói của Lâm Hiên mang theo tia giận dữ hiếm thấy, “Hai người vốn dĩ không phải chị em… Không có ai lại đưa ra lời cá cược như vậy đối với chị gái mình, lời cá cược ấu trĩ bốc đồng.”
Tim Khương Doãn Nặc đột nhiên đập dữ dội, “Lâm Hiên, rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
“Trước trận đấu, Hứa Khả tìm anh và nói với anh rằng nếu anh ghi bàn ít hơn cậu ta thì anh buộc phải rời xa em, chia tay với em”, Lâm Hiên khẽ thở dài, “Không ngờ cậu ta lại làm chuyện ấu trĩ như vậy.”
“Nếu như…” Cô ngây ngốc trả lời.
“Kết quả không hề quan trọng. Với em, anh đã quyết định từ bỏ rồi”, giọng cậu có chút thương cảm, “Anh thích em, nhưng so với cậu ta, những gì anh làm vẫn chưa đủ… Vậy nên, em từ chối anh nếu là vì cậu ta thì anh có thể chấp nhận. Anh nghĩ, cậu ta thật sự rất thích em…”
“Câu cuối cùng, mong em nói thật cho anh biết”, Lâm Hiên dường như mở miệng một cách khó khăn, “Em rốt cuộc có từng thích anh?”
Cô khẽ thở phào, nhẹ nhàng đáp, “Có”.
“Anh biết rồi”, nói xong cậu ta cúp điện thoại.
Khương Doãn Nặc mệt mỏi dựa vào tường, trong đầu giống như nhét một mớ hỗn độn, cuộc sống của cô rốt cuộc bắt đầu từ khi nào lại trở nên khiến người khác khó hiểu như vậy. Là khi bản thân cô một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu hay là từ bảy năm về trước? Cô khẽ khép mắt lại, ép bản thân nghĩ về hướng không quá tồi tệ, có lẽ, có lẽ chỉ là Lâm Hiên hiểu lầm thôi, có lẽ chỉ là Hứa Khả nhất thời ham chơi, đúng vậy, cậu ta thích nhất là giở trò mà, rất thích trêu chọc cô…
“Điện thoại rơi rồi kìa”, Lục Trình Vũ khom lưng vừa hay đón lấy chiếc điện thoại sắp rơi xuống đất của Khương Doãn Nặc. Cô gái bình thường nhìn có vẻ dửng dưng, trong đôi mắt vốn trong sáng có thần, lúc này lại bị che lấp bởi một màn nước mỏng, khiến cho con ngươi đen láy càng thêm… càng thêm… giống như hai quả nho đen vừa tròn vừa sáng… Trong đầu đột nhiên nảy ra một câu như vậy, cậu khẽ nhếch mép, khâm phục bản thân hình dung thật đúng.
“Cảm ơn”, cô hoàn hồn trở lại, nhận lấy điện thoại, nhìn Lục Trình Vũ bước đến trước quầy bán quà vặt mua một hộp thuốc, sau đó không nói tiếng nào mà rời đi.
Cô xoa bóp ấn đường, chần chừ đi đến phòng khám chỉnh hình. Đoạn đường chỉ có mười mấy bước chân nhưng cô lại hi vọng có thể bước đi không ngừng, đi mãi không có điểm cuối.
Trên cổ Hứa Khả treo một vải băng trắng, cổ tay bị gãy đã được cố định xong. Bốn người đang ngồi ở đó đợi cô.
“Điện thoại của ai mà thần bí thế”, Lôi Viễn cười hỏi cô.
Cô khẽ nhếch miệng cười, cô biết mình cười rất khó coi.
Cô bé này, vẫn giống như trước đây không biết điều khiển cảm xúc của bản thân gì hết, vui hay buồn tất cả đều hiện ra ở trên mặt. Hứa Khả khẽ chau mày, là ai, là chuyện gì, có thể dễ dàng chi phối tâm trạng cô như vậy, cô không phải là người yếu đuối.
“Tôi muốn uống cà phê, nóng, không thêm đường”, cậu nhàn hạ tựa người vào ghế, nhìn mặt cô nói.
“Được thôi, cậu bị thương, cậu là lớn nhất”, Lôi Viễn nói xong đứng dậy.
Hứa Khả lười biếng giơ chân chặn trước mặt Lôi Viễn, “Tôi muốn uống cà phê”, cậu vẫn nhìn cô như cũ.
“Hay để mình đi cho, không thêm đường, không thêm sữa, mình biết”, Ngôn Hề La nói.
Lục Trình Vũ ở bên cạnh nghịch chiếc bật lửa trong tay, có vẻ như đang suy ngẫm hết ngó cái này lại nhìn cái kia.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt ấy nhưng lại né tránh theo trực giác, giống như bị thứ gì đó thiêu đốt vậy. Cô đành phải cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người đó, nhẹ nhàng nói, “Được thôi”. Sau đó đi đến quầy bán quà vặt, gọi một ly sữa bò.
Cô nhanh chóng đưa cái ly giấy còn bốc khói đến trước mặt Hứa Khả, giả vờ vẫn như trước đây, chưa từng xảy ra chuyện gì, nói, “Sữa bò vẫn tốt hơn”.
Nhưng mà cậu lại không chú ý đến ly giấy ở trước mặt, cùng với kiến nghị hảo tâm của cô.
Hứa Khả đứng dậy, làm như không có người mà đưa tay ra nâng cằm cô lên, “Giở tính gì vậy”, cậu nhíu mày nhìn cô, ghé sát tai cô hỏi, “Lại là vì thằng nhãi Lâm Hiên đó, hả?”
Hơi thở ấm áp, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng vấn vít bên tai cô. Nhưng ngay lúc này đây, sự dịu dàng như vậy lại là thứ cô không muốn nhìn thấy nhất. Cô khẽ cắn môi dưới, nỗ lực kiềm nén sự hoảng loạn trong lòng. Giây tiếp theo, lúc ngước mắt lên đã nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, cô chiếm lấy tầm nhìn của cậu, dùng tay véo nhẹ lên má cậu, “Không phải đâu em trai à, chị chỉ là lo lắng cho em thôi.