Qua tiết Thanh Minh là thời điểm cây cối sinh trưởng phát triển thuận lợi nhất, cành lá sum xuê, thời tiết cũng nóng dần lên. Bộ Nguyên Ngạo ngồi trên lưng ngựa trầm ngâm, ngày đến, cây còn đang nảy mầm xanh, ngày đi, cây đã tươi tốt cao lớn thế này rồi, bên đường cây cối xanh um, vô cùng xanh mát, tươi tốt.
Cù Cảnh Tinh cũng rất vui vẻ, y cưỡi ngựa theo phía sau xe ngựa chở Ân Bội Xu, nói cười không dứt.
Đường đi không lớn, hai bên đều là bờ sông, người đi đường bối rối né tránh một toán quan quân đang đi tới, con đường nhỏ bỗng chốc trở nên chật chội, Bộ Nguyên Ngạo và Cù Cảnh Tinh phải xuống ngựa đứng dưới tàng cây, chờ toán quân lính phía trước đi qua rồi mới đi tiếp được.
Toán quân lính này đi đường tranh luận ầm ĩ, toán quân đi trước còn hướng về phía trước la hét tránh đường, trên người bọn chúng không những mang theo đao kiếm mà còn cả gậy gộc, nào móc câu, nào bẫy, dân chúng hai bên bờ sông lui về phía sau mà bàn luận ồn ào. Xung quanh xôn xao, khiến cho Ân Bội Xu tò mò ló đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Cù Cảnh Tinh hỏi thăm các ŧıểυ thương xung quanh, tại sao nơi này lại có nhiều quan binh tới miền nông thôn hẻo lánh này như vậy.
Vị ŧıểυ thương đó nghe Cù Cảnh Tinh hỏi xong thì bĩu môi, giọng nói nhỏ xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn về tên Huyện thái gia đi đầu, ngữ khí mỉa mai: “Dân chúng nơi này báo với Huyện thái gia nơi này có sói dữ hoành hành, đợi biết bao lâu mới sai được tên đại gia chết tiệt này tới. Ngài xem, là vị đại gia đi đầu đó…”
Cù Cảnh Tinh nhìn kĩ tên quan gia dẫn đầu, mặc võ quan, giả vờ giả vịt ngồi trên ngựa, vẻ mặt ngông cuồng tự đắc. Nhưng mà y quá mập, bộ dạng này là của một tên ăn không ngồi rồi chứ làm sao là quan võ được, chỉ sợ tên này rút đao ra chưa chém được ai mà đã tự cắt vào cái bụng bự của mình rồi.
Cù Cảnh Tinh nghĩ đến cảnh tượng này, phụt cười.
Tên quan gia béo phệ đó quét mắt khắp nơi, rất giống con cóc đã thành tinh, đột nhiên đôi mắt y sáng lên, miệng mở lớn, vẻ mặt bất ngờ---Y vừa nhìn thấy Xu Xu. Y đưa đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm vào Xu Xu, khiến cho Xu Xu bực mình trốn sau lưng của Cù Cảnh Tinh, vẻ mặt căm giận nhìn y.
Vị quan gia béo phệ này mải mê nhìn người đẹp tới nỗi mất hồn, y cho ngựa thả chậm lại, khiến cho quân lính phía sau dồn cả một chùm vào nhau, vô cùng chật vật. Dân chúng âm thầm lắc đầu, người như thế này, có thể giúp bọn họ trừ hại sao? Hy vọng này quả thật không lớn.
Cù Cảnh Tinh bị chọc giận, lạnh lùng trừng mắt với tên quan gia, tên béo phệ này thấy Cù Cảnh Tinh mặc quần áo quý phái, khí chất hơn người, biết ngay không phải là người dân bình thường, vợ y tuy đẹp, nhưng mà không phải là người mình có thể dễ dàng chọc tới. Vì thế lại kéo dây cương, thúc ngựa đi tiếp.
“Thật ghê tởm!” Xu Xu hừ lạnh, tâm tình nàng vừa mới tốt lên một chút, đã bị tên quan bụng bự này làm hỏng mất. Toán quan binh kia đã đi qua, con đường nhỏ lại trở nên thông thoáng, nàng cũng lên xe ngựa, chuẩn bị đi tiếp.
“Ta phải quay lại xem sao.” Bộ Nguyên Ngạo đột nhiên lạnh giọng nói.
Cù Cảnh Tinh và Xu Xu đều bất ngờ, sửng sốt nhìn hắn.
“Bộ đại ca, huynh để quên thứ gì sao?” Cù Cảnh Tinh không rõ cho lắm, hỏi lại hắn.
“Ừ.” Bộ Nguyên Ngạo lên ngựa, hắn quay lại nơi đó.
“Nguyên Ngạo ca ca..” Xu Xu nhìn hắn đầy ẩn ý, trong lòng hắn đang nghĩ gì nàng đều biết: “Huynh như vậy…sẽ mãi mãi không thể buông tay được đâu. Nếu đã quyết định rời đi, thì hà cớ gì mà còn quay lại lần nữa.”
Bộ Nguyên Ngaọ không nói gì, hắn biết, Xu Xu nói rất đúng, nếu đã quyết định ra đi thì không nên không nỡ buông bỏ như thế nữa. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của tên quan gia kia vô cùng da^ʍ đãиɠ, hắn không thể rời đi như vậy được, toán quân binh này chắc hẳn là đi về phía thôn nhỏ của Uất Lam, nàng lại xinh đẹp như thế, lỡ may….Coi như…..Đây là lần cuối cùng đi vậy.
Hắn nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa, con ngựa gõ gõ vó, chuẩn bị phóng đi.
“Hai người về trước đi.” Thời điểm rời đi thì chần chờ không nỡ, thời điểm quay trở lại lại nhanh chóng vội vàng.
Ân Bội Xu nhìn bóng lưng của hắn đang mờ dần, trong lòng nàng không biết là đang có những tu vị gì. Người đàn ông này…chỉ sợ là đã yêu tới mức ngây dại rồi!
“Hai người nói gì thế? Ta nghe không hiểu gì cả? Sao Bộ đại ca lại gấp gáp như thế, cuối cùng là huynh ấy để quên thứ gì vậy?” Cù Cảnh Tinh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ân Bội Xu cười nhẹ: “Thứ huynh ấy để quên…là trái tim của huynh ấy.”
Bộ Nguyên Ngạo vội vàng nhảy lên bậc đá cuối cùng của ngọn núi, vừa rồi hắn nhìn thấy tên quan béo phệ đó gửi ngựa, toán quan binh đó quả nhiên đi tới thôn nhỏ của nàng. Tay hắn nắm chặt lấy con dao nhỏ vẫn giấu dưới yên ngựa, rất nhiều ngày hắn không mang theo trên người.
Đang giữ trưa, ngọn núi là một mảnh yên lặng, không nghe thấy tiếng la hét của quan binh nữa, khi hắn đến gần thôn thì mới nghe thấy tiếng nói cười xôn xao, Bộ Nguyên Ngạo hít lấy một chút không khí xung quanh, hoàn toàn nồng nặc mùi rượu.
Toán quan binh ở giữa thôn nổi lửa nướng đồ ăn, làm mấy món ăn dân dã, Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh, những thứ này, chắc chắn là do dân làng đưa tới rồi, chứ chỉ dựa vào đám quan binh quèn này, căn bản là không thể nào săn được mấy con thú cỏn con nữa huống chi là đòi săn thú dữ.
Nhóm dân làng tụ tập một chỗ đứng nhìn, vẻ mặt nghi ngờ, nhìn đám quan binh đã uống muốn say mèm, khuôn mặt bọn chúng đỏ ửng, hoàn toàn không có ý định đi bắt dã thú trừ hại cho dân làng, bọn chúng chén tạc chén thù, bước chân lảo đảo, bộ dáng vô cùng lố bịch. Bộ Nguyên Ngạo nhìn trong đám dân làng chỉ thấy có vợ chồng Hương Linh, Uất Lam không tới đây, thấy thế, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Một tên quân lính vẻ mặt hứng thú chạy tới, đón y là cả một đám quân lính khác, vẻ mặt cũng da^ʍ đãиɠ không kém, không biết bọn chúng la hét cái gì, mang theo vũ khí gậy gộc mà đi. Bộ Nguyên Ngạo rùng mình, hướng bọn chúng vừa đi, là ŧıểυ xá của Mẫn Lan ȶᏂασ.
Hắn đem dao nhỏ giấu sau người, bước nhanh theo bọn chúng.
Khi hắn đến ŧıểυ viện của Mẫn Lan ȶᏂασ thì đã thấy đám binh lính say mèm đè cổ Mẫn Lan ȶᏂασ, áp y đè trên mặt đất, trên trán Mẫn lan ȶᏂασ có một vết thương rất lớn, máu chảy ồ ạt, nhiễm đỏ cả nửa bên mặt của y.
Còn Uất Lam thì đang hoảng sợ lùi sâu vào góc tường, tên quan béo phệ kia đã muốn dồn nàng vào góc chết.
“ŧıểυ mỹ nhân à, cùng gia trở về nào, gia cho nàng ăn ngon mặc đẹp nha~~~~~….”
Mẫn Lan ȶᏂασ rống to, vùng dậy, nhưng bị đám binh lính kia dùng gậy gộc chặn lại, vẻ mặt y vặn vẹo, khổ sở vô cùng.
“Không được chạm vào người phụ nữ này.” Bộ Nguyên Ngạo rút cây dao nhỏ ra.
Tên quan béo lơ đãng quay đầu lại nhìn, Bộ Nguyên Ngạo nhìn thấy ánh mắt da^ʍ đãиɠ, tục tĩu của y mà sắc mặt lạnh lẽo, tên này dám dùng ánh mắt thế này mà nhìn Uất Lam của hắn sao? Đáng chết!
“Bộ Gia…” Uất Lam nãy giờ vẫn cố nén sợ hãi, nhìn thấy hắn, nàng chợt trào nước mắt, ánh mắt cầu cứu nhìn hắn.
“Ngươi là ai? Dám rút dao trước mặt bản quan!” Tên quan béo cười lạnh một tiếng, bàn tay vươn ra túm lấy Uất Lam, tên ranh con này có vẻ là có chút của cải, nhưng mà có giàu có cũng không tranh được với quan binh đâu, để coi tên này dám làm gì mình? ”Này nhóc con ơi, hôm nay gia đã định là phải chơi rồi!” Y kiêu ngạo tuyên bố.
Máu, phun lên ngực áo của Bộ Nguyên Ngạo, tên quan béo chết tươi, mắt trợn như mắt cá trừng trừng nhìn thẳng vào Bộ Nguyên Ngạo, tất cả bọn lính xung quanh đều ngây người, không nghĩ Bộ Nguyên Ngạo lại thật sự dám dùng dao đâm vào nơi hiểm yếu nhất của quan gia nhà mình.
“Ta đã nói là đừng chạm vào người phụ nữ này rồi!”
Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh, hắn chẳng cần gì cả. Tên chó chết này dám dùng loại ánh mắt như thế nhìn người phụ nữ hắn trân quý nhất, chỉ bằng điểm ấy là đã nên chết rồi!
“Bộ Gia, cẩn thận!” Sắc mặt Uất Lam trắng bệch, một tên lính vừa tới, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này bị dọa cho hoảng sợ, từ phía sau điên cuồng rút đao chém về phía Bộ Nguyên Ngạo.