editor Cát
Ba năm sau.
Ngồi ở phòng ăn McDonald’s vị trí gần cửa sổ lên, Nhược Tuyết cắn lấy ống hút, nhìn khối băng trong chén ở lúc lên lúc xuống phập phòng, nhưng không ý muốn ăn.
"Nhược Tuyết, khẩu vị không tốt sao? Có muốn ăn gì đó khác không?" Ngồi ở đối diện Chung Tử Mặc dịu dàng nhìn người hình như không có thay đổi gì - Nhược Tuyết, chỉ trừ làn da trong suốt trắng nõn, hình như còn mang theo màu mật ong nhàn nhạt, xem ra giống cô nói, thường phơi nắng.
"Không cần. Hỏi tiểu bảo bối còn muốn ăn cái gì không?" Đem tầm mắt thả vào cô bé nhỏ đang ngồi ở trên người Chung Tử Mặc kia. Cô gái nhỏ cười thơ ngây, cúi đầu, chơi đùa với món đồ chơi Hello Kitty, những món đồ chơi này mặc dù bình thường nhưng vẫn chơi rất vui vẻ, có lẽ thế giới của con nít không phân biệt giàu nghèo, chỉ có thích hay không.
Con bé mắt cũng không nhìn cái gì chỉ tiếp tục loay hoay với món đồ chơi, thỉnh thoảng hướng lên trước múc kem trong chén lên ăn, gương mặt thỏa mãn. Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp khiến Nhược Tuyết thấy tim mình chợt đau.
"Bảo bối, ăn kem nhanh lên một chút, chúng sắp tan!" Chung Tử Mặc vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ nhẹ giọng nói.
"Cậu à, con muốn đến kia bên chơi có thể không?" Không để ý tới lời nói của người lớn, cô gái nhỏ chợt ngẩng đầu đứng lên, chỉ chỉ phòng ăn đặc biệt, vì có khu vui chơi nhỏ cho thiếu nhi; nơi đó đã có không ít đứa bé ở bên trong chơi đùa, vui mừng.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng cười duyên liên tiếp, thật sự là náo nhiệt vô cùng!
"Ừ, được rồi! Nhớ phải cẩn thận một chút, không nên đụng đến người bạn nhỏ khác được không?" Khu vui chơi cách chỗ ngồi bọn họ rất gần, Chung Tử Mặc suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu.
Lấy được đồng ý mặt cô gái nhỏ vui vẻ hướng khu vui chơi chạy như bay.
"Nhược Tuyết, thật không tính ở lại sao?" Vừa nhìn động tĩnh cô gái nhỏ, Chung Tử Mặc hỏi.
Nhược Tuyết vào ba năm trước bị người đàn ông kia mang đi, anh không có cách nào tìm được, chút manh mối không có, nhưng nửa năm sau cô lại trở lại! Nhưng cả người tiều tụy mặc anh hỏi như thế nào cũng không nói sau đó trong 1 tháng cô rời khỏi nhà. Nếu như không phải buổi sáng đó anh vì không ngủ được nên tới sớm căn bản không thể biết cô định rời khỏi thành phố này.
Khi anh thuyết phục hết lời cô cuối cùng đồng ý đợi cô sắp xếp xong sẽ liên lạc với anh, sau đó lên xe đi! Anh không biết cô muốn đi đâu nhưng không ngăn được, chỉ có thể nhìn cô xách hành lí đơn giản rời đi.
Cũng may, nửa năm sau, cô cũng nhớ lời đã hứa, gửi cho anh một email anh mới biết cô đến một thị trấn nhỏ, mướn một nhà dân ở địa phương đó sinh hoạt chung, đến một công ty mậu dịch tìm một công việc công chức không tính là khổ cực.
Mỗi ngày tan việc, Chủ nhật còn có thể thường đến từ mấy nơi cư dân trồng trọt thử mình với những chuyện chưa từng làm. Cô nói cô vui vẻ, chỉ cần thật vui vẻ vậy thì tốt! Nhưng muốn giải sầu, cô đã ra đi ba năm cũng nên đủ rồi chứ? Cũng không định ở đó cả đời chứ?
"Không có cần thiết. Em ở bên kia rất tốt." Nhược Tuyết vẫn là nhàn nhạt cười. Ở nơi nào ít nhất cô thật rất vui vẻ, nơi đó dân phong thuần phác, cảnh vật thanh tịnh. Quan trọng nhất không có những thứ kia làm cho người ta nhớ lại những khổ đau trước đây.
Thành thị này có rất nhiều thứ cô không thể quên được! Nếu như không phải anh Tử Mặc gửi mail nói cho cô biết bọn họ muốn quy hoạch khu nhà cũ của cô, cần xử lí nhà họ Lăng, cô cũng không trở về. Ít nhất vào lúc này cô không trở lại!
"Nhược Tuyết, chẳng lẽ em muốn ở một mình cả đời sao?” Nụ cười lịch sự tuấn lãng, nhìn về phía người phụ nữ, đầy nhu tình, anh chỉ muốn điều tốt cho cô, cưng chiều cô nhưng cô không cho anh cơ hội. Nhược Tuyết, tại sao thì không thể cho anh một chút hi vọng đây?
"Anh Tử Mặc, một mình có gì không tốt." Không dám nhìn thẳng gương mặt nhu tình, của anh, Nhược Tuyết thấp xuống mắt, nắm ống hút trong tay càng không ngừng khuấy khối kem.
Đúng vậy một mình có cái gì không tốt đây? Mấy năm này cô vẫn cố gắng trải qua cuộc sống mình muốn, cố gắng đem những thứ kia quên lãng đi, cố gắng để ình vui vẻ, đúng vậy, người khác nhìn vào, cô thật làm được! Cô ở trước mặt mọi người vĩnh viễn đều là nhàn nhạt cười.
Nhưng chỉ có chính cô hiểu, có lẽ là chính cô cũng không muốn thừa nhận, ở trong đêm khuya yên tĩnh có thể nghe được mình tiếng tim đập, cô nhìn trời đêm tinh khiết, nhìn vào thành thị cách không xa, nước mắt từng giọt thấm ướt gối…
Cô không biết tại sao mình khóc, đặc biệt ngày đó nhìn khuôn mặt thơ ngây non nớt của đứa bé, làm cho tâm tình cô càng thêm buồn bực không thôi, trong lòng cô chua chát đau khổ, về đến nhà cơm cũng không muốn ăn, lẳng lặng nằm trên giường không nhúc nhích.
Đúng vậy có lúc cô không muốn thừa nhận cô lại nghĩ đến đứa bé mang thai mười tháng đó, dù chưa từng thích nó. Cô nhẫn tâm như vậy muốn bỏ nó thậm chí vì tự do mà trao đổi, hiện tại cô khóc thì để làm gì? Cô căn bản không có tư cách, lại khóc nữa…
Ban đầu cô cho là mình sẽ không để ý chỉ cần rời khỏi người đàn ông kia bỏ ra giá cao cỡ nào cũng là đáng giá, đứa bé bị cô độc ác vứt bỏ, cô như mất đi tim mình.
Năm ấy sau khi đưa cô đến Zurich, Lương Úy Lâm không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Mãi cho đến khi cô đau bụng mất hơn mười giờ để sinh, sinh đứa bé xong, kiệt sức nhìn thấy dung nhan lạnh lẽo còn có câu nói anh nói cho cô trong lúc hôn mê “Em đã được tự do, từ này về sau chúng ta sẽ không dây dưa! Lăng Nhược Tuyết đứa bé sẽ không liên quan đến em nữa.” Sau đó anh ôm đứa trẻ thẳng bước đi.
Phòng bệnh trống rỗng chỉ có mình cô, cô khóc, khóc đến ngất xỉu, cô không biết vì sao uất ức như vậy, đau lòng khổ sở như vậy… Cô rốt cuộc vì điều mình muốn, vì rời khỏi người đàn ông 6 năm trước không ngừng hành hạ cô.
Hiện tại đã như ý nguyện! Từ sau khi ra khỏi bệnh viện cô không gặp lại Lương Úy Lâm bất luận là người nào của Lương gia, ngay cả Nhan Thanh Uyển vẫn luôn quan tâm cô cũng không thấy, A Cánh đem cô về nước sau đó chỉ nói “Tiểu thư cô bảo trọng.” Sau đó rời đi.
Cho nên tất cả liên quan với Lương Úy Lâm đều biến mất! Làm như vậy thật dứt khoát!
"Nhược Tuyết. . . . . . Anh sẽ đợi." Nếu nhiều năm như vậy anh đều không có tìm được một có thể để cho anh động lòng đến muốn kết hôn, cô đã về anh tiếp tục đợi có sao?
"Anh Tử Mặc, không nên như vậy, em. . . . . ." Lời muốn nói còn không có thốt ra, lại bị tiếng khóc ríu rít của một cô bé hấp dẫn lực chú ý.
"Con không muốn ở chỗ này chơi, con muốn ba. . . . . ." Tiếng nức nở của trẻ thơ vang lên ở trong hoàn cảnh an tĩnh này, làm nhiều người chú ý, trong nháy mắt khu vui chơi náo nhiệt các bạn nhỏ đều chú ý về cô gái nhỏ bên cạnh, không biết cô bé muốn gì?
Mà cháu ngoại nhỏ Chung Tử Mặc cũng đứng ở trên đỉnh thang trượt phía nơi đó hướng về phía bọn họ lắc đầu xua tay cho biết không biết có chuyện gì xảy ra.
"Đồng Đồng ngoan, đừng khóc đừng khóc, cho chị xem một chút chỗ vết thương có được hay không?" Một cô gái nhỏ ước chừng 5 tuổi ôm cô bé đang khóc càng không ngừng vỗ nhẹ lưng của bé an ủi.
"Phải về nhà, muốn ba, ba. . . . . ." Cô gái nho nhỏ cũng không bởi vì có chị an ủi mà dừng lại, ngược lại khóc đến lớn tiếng hơn, hơn nữa trừ "Ba" ra, sẽ không chịu nói những thứ khác.
“Em đã nói rồi, cô ấy là mít ướt, mẹ còn dẫn cô ấy theo, thật là phiền chế!” Cậu bé đứng một bên vẫn nhìn rốt cuộc không nhịn được, ra vẻ oán nói.
"Giang kỳ trạch, ghét em nhất ! Không thấy Đồng Đồng đang khóc sao? Em còn nói. . . . . ." Cô gái nhỏ liếc một cái về phía em trai của mình.
"Giang Kỳ Vi, chị mới ghét. . . . . ." Lần này tiếng khóc không ngừng rồi, nhưng náo nhiệu cực kì là tiếng cãi nhau của đôi bạn nhỏ sinh đôi.
Vốn là bạn nhỏ đang khóc đã chấm dứt rồi nhưng kế tiếp là tiếng thét chói tai của một cô gái trẻ làm cho tất cả mọi người ở phòng ăn đều dừng lại động tác nhìn cô gái đang từ toilet xông ra khu vui chơi, bao gồm cả Nhược Tuyết.
"Giang kỳ trạch, giang kỳ Vi, các con lại khi dễ Đồng Đồng phải hay không?" Cô gái trẻ tuổi ngồi chồm hổm xuống, đem cô gái nhỏ khóc thầm ôm vào trong ngực dụ dỗ: "Bảo bối Đồng Đồng, ngoan, đừng khóc. Chúng ta đi ăn kem có được hay không?"
"Ba, ba. . . . . ." Cho dù là người lớn tới, cô gái nhỏ vẫn chỉ là càng không ngừng kêu ba.
"Được rồi, vậy chúng ta trở về tìm ba có được hay không?" Cô gái trẻ tuổi thỏa hiệp, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô gái nhỏ: "Hai đứa các con, về nhà mẹ sẽ dạy dỗ, để cho các con phải đối xử tốt với em gái, các con lại làm em khóc!”
"Mẹ, em ấy vốn chính là người mít ướt cơ mà? Con vừa không có đánh em ấy cũng không có mắng nó!" Bạn trai nhỏ không phục nói.
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh. . . . . ." Cô gái nhỏ hung hăng nhìn chằm chằm bé trai.
"Câm miệng hết ẹ, bây giờ đi về!" Cô gái trẻ tuổi khiển trách. Lúc họ xoay người đi ra khu vui chơi thì đúng lúc chạm mặt Nhược Tuyết.
Thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt, còn ôm tiểu cô nương trong ngực kia thì lòng của Nhược Tuyết một khắc giống như là muốn ngưng hô hấp.
Ly coca trong tay vì cô kích động mà rơi xuống đất, chất lỏng màu nâu rơi vãi đầy bàn.
"Nhược Tuyết, em làm sao vậy?" Chung Tử Mặc nhanh chóng hỏi cô, rõ ràng ở bên tai, cách thật xa anh lấy khăn ướt giúp cô lau tay, cô chỉ cứng đờ ở nơi nào không động đậy.
Bên này cô gái trẻ tuổi cũng dừng bước nhìn sang, sau đó trợn mắt nhìn cô: “Nhược Tuyết . . . . ."
Giống như là không thể tin, cô gái trẻ tuổi sững sờ đứng lại.
"Mẹ, thế nào?" Hai đứa nhỏ sanh đôi cùng kêu lên hỏi.
Không người nào để ý đến hai bạn nhỏ đang hỏi, hai cô gái số tuổi không sai biệt nhau lắm đứng ở phòng ăn nhìn nhau, mà cô gái nhỏ khóc lúc nãy đã ngưng lại, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, vừa sáng lại vừa tròn, lông mi dài còn dính nước mắt, làm cho người ta có bao nhiêu yêu mến.
Gương mặt này sao lại quen thuộc, quen thuộc đến khiến sắc mặt của Nhược Tuyết thay đổi liếc xuống, cô không thể khống chế hành vi của mình từ từ đi tới, càng đi tới gần… Mắt thấy tay cô muốn lau mặt cô gái nhỏ, Uông Điềm Điềm kịp thời lên tiếng để cho tay cô dừng ở giữa không trung: “Nhược Tuyết đã lâu không gặp, sao cô lại ở chỗ này?”
Uông Điềm Điềm dù thế nào cũng không nghĩ ra lại gặp được Nhược Tuyết ở chỗ này, nhưng trong ngực cô đang ôm tiểu cô nương này là nhà ông xã nhà cô giao phó ngàn vạn không được có sai sót gì cho nên dù biết Nhược Tuyết là mẹ của bé, cô vẫn không để cho cô ấy đụng phải. Như vậy có tàn nhẫn lắm không?
Uông Điềm Điềm nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Nhược Tuyết, trong lòng đau lòng dâng lên. Nhưng đau lòng đi qua, cô đối với Nhược Tuyết cũng là không hiểu! Cô cũng là một làm người mẹ, cô không cách nào hiểu Nhược Tuyết lại bỏ lại máu mủ ruột thịt của mình hờ hững, thậm chí là lúc đứa bé vẫn còn ở trong bụng liền muốn phá bỏ nó, sau lại vì thời gian mang thai tâm tình không ổn định nên đứa bé sau này so với những đứa khác đều nhát gan hơn, dễ bị kinh sợ, hơn nữa không thích cùng bạn nhỏ khác chơi đùa, tính tình hướng nội hay xấu hổ.
Rõ ràng đã ba tuổi nhưng trừ những người trong nhà chưa bao giờ muốn theo người khác ra ngoài chơi. Cho nên thừa dịp bọn họ về nước vì để cho con bé quen với chơi đùa cùng bạn nhỏ khác mới dẫn con bé cùng hai đứa con của mình đi chơi, mới vừa rồi trước lúc cô đi toilet vẫn tốt mà? Tại sao lập tức đòi ba?
Cho nên cô phải nhanh dẫn bé đi bằng không tính khí của Lương Úy Lâm cô không chọc nổi!
Không trả lời câu hỏi của Uông ĐIềm Điềm, Nhược Tuyết chỉ là sững sờ nhìn khuôn mặt bé nhỏ quen thuộc, con bé cũng đang nghiêm túc nhìn cô.
"Nhược Tuyết, chúng ta đi về trước, hôm nào rảnh rỗi tìm cô được không?" Thấy sắc mặt Nhược Tuyết tái nhợt, Uông Điềm Điềm dâng lên trong lòng dự cảm xấu, chỉ có thể trước tiên đem mấy người bạn nhỏ về nhà.
Một tay ôm cô gái nhỏ, một tay kéo con gái nhỏ, Uông Điềm Điềm xoay người rời đi, không đi nữa có lẽ có phiền toái liền lớn. Nhược Tuyết, thật xin lỗi!
Cô ấy muốn đi! Nhược Tuyết trong đầu chỉ thoáng qua như vậy một cái ý niệm, không để ý tới Chung Tử Mặc đang lo lắng không thôi, vọt tới cạnh cửa, kéo cánh tay của Uông Điềm Điềm lại, nhìn thân thể nhỏ bé trong ngực cô ấy, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập.
“Dì à, dì làm sao vậy?” Sanh đôi kì quái chặn lại đường đi của dì này, không hiểu sao dì lại muốn kéo tay của mẹ.
"Nhược Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em biết họ sao?" Chung Tử Mặc đuổi theo tới, kéo tay của cô, bàn tay lạnh lẽo mà giật mình, lo lắng hỏi, anh không hiểu vì sao Nhược Tuyết đuổi theo họ, nhưng mà giờ phút này anh lo lắng hơn là thân thể của cô.
"Nhược Tuyết, cô trước buông tay ra được không? Chúng ta thật phải đi! Thật xin lỗi!" Uông Điềm Điềm cõi lòng áy náy.
"Là của anh ấy sao?" Đang trầm mặc sau hồi lâu, Nhược Tuyết rốt cuộc hỏi ra một tiếng, nhưng thanh khàn khàn mà vô dụng. Cô vốn cho là mình có thể không quan tâm, vốn cho là hy sinh là rất dễ dàng. . . . . . Nhưng là, sự thật không phải như thế, thật không phải là vậy!
Rõ ràng, thân thể nho nhỏ cách cô gần như vậy, nhưng giống như xa đến mức cô không thể tới gần. Cô không dám động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn gương mặt nho nhỏ.
Trong giấc mơ vô số lần tượng tượng ra khuôn mặt này, khi rõ ràng nhìn thấy khiến cô như nổi điên, nhưng tay cô không có chút lực.
"Ừ. . . . . ." Chữ còn không có ra tiếng, trong ngực cô gái nhỏ thế nhưng giống như là có cảm giác thứ sáu, nhanh chóng quay đầu lại, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng: "Ba. . . . . ." .
Một tiếng kia đem toàn bộ tầm mắt của mọi người cũng kéo qua, không có ai phát hiện người đàn ông một thân áo đen đã tới lúc nào, trên người của anh bao phủ một tầng khí lãnh lẽo, trong mắt của anh chỉ có cô gái nhỏ trong ngực của cô gái trẻ kia.
"Ba. . . . . ." Người đàn ông rốt cuộc đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, cô gái nhỏ lại hô một tiếng, sau đó bạch bạch nộn nộn hai cánh tay nhỏ bé đưa tới.
Nhược Tuyết cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, sẽ gặp lại Lương Úy Lâm. Dù sao, cô biết năm đó dùng đứa bé để đổi lấy tự do sau đó anh nói để cô đi, thật sự là buông tay. Không dây dưa dài dòng, không do dự nữa cho dù trước đó anh đã nói yêu cô.
Vốn nghĩ đời này sẽ không gặp nhau, thế nhưng lại xuất hiện trước mắt nhau. Anh rất gần cô, gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở quen thuộc của anh. Nhưng cô trừ ngây ngốc đứng nhìn anh đón lấy đứa bé trong tay Uông Điềm Điềm, cô không biết phản ứng như thế nào cho đúng.
Anh một chút cũng không thay đổi, vẫn cao lớn như vậy, có sự nguy hiểm bao phủ, nếu không phải vì cô gái nhỏ này anh sao lại xuất hiện ở nơi đông người như thế này?
Quá nguy hiểm! Nhưng phía sau anh lại không thấy được hộ vệ, một người cũng không có.
Nhưng anh vẫn vậy ánh mắt lạnh lẽo như cũ, sắc bén nhưng khi anh cúi đầu nhìn ánh mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ thì lại rất dịu dàng.
Đúng vậy, dịu dàng! Đó là chuyện không thể nào xuất hiện ở trên người đàn ông đó, lúc này cứ như vậy hiện ra ở trước mặt cô.
"Bảo bối, chúng ta về nhà!" Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên lông mi của cô gái nhỏ, anh thế nhưng xem cô như người tàng hình, ôm cô gái nhỏ xoay người rời đi.
"Nhược Tuyết, chúng ta đi trước, hôm nào tôi lại tìm cô." Uông Điềm Điềm lôi kéo hai tiểu bảo bối đi theo, thảm rồi, Lương Úy Lâm trở về không biết nổi đóa thế nào đây! Cô cũng không biết cứ như vậy ở chỗ này cũng có thể gặp phải Nhược Tuyết!
Cô gái nhỏ nằm ở bờ vai anh, Nhược Tuyết vẫn còn thấy sợ. Cho đến khi cánh cửa kiếng bị kéo ra, Nhược Tuyết mới cảm thấy cô muốn đi.
Lương Úy Lâm phải đem con bé đi, đưa đến nới cô vĩnh viễn không gặp được. Cô không muốn con bé đi! Nhược Tuyết trong đầu chợt thoáng qua một cái ý niệm như vậy, sau đó cô thật nhanh vọt tới cạnh cửa, kéo lại cánh tay người đàn ông kia.
Thì ra có thể làm cho cô bình tĩnh như nước hồ sau đó gợn sóng là người đàn ông kia? Chung Tử Mặc dắt cháu ngoại lẳng lặng đứng nơi đó. Người đàn ông như vậy, cho dù chỉ gặp mặt một lần nhưng anh lại không có bao giờ quên!
Chỉ có người đàn ông như vậy mới làm cho Nhược Tuyết vừa đau vừa hận chứ? Hận, thật sự chỉ có hận thôi sao?
Cô gái nhỏ kia là con của anh ta sao? Có lẽ là con của anh ta và Nhược Tuyết, lông mày thanh tú có vẻ không giống Nhược Tuyết nhưng anh biết là con của họ. Chuyện năm đó anh không hiểu được hôm nay cũng vậy.
"Ba. . . . . ." Ba chợt dừng bước chân khiến cô gái nhỏ đem cả cằm nho nhỏ đặt trên vai người đàn ông, cô bé đang dùng ánh mắt kì quái nhìn Nhược Tuyết, tại sao dì xinh đẹp sẽ lôi kéo tay ba của cô bé, thế nhưng ba lại không có hất tay ra? Trong suy nghĩ của cô bé chưa có ai dám kéo tay của ba cô, dù nam hay nữ. Mà cô luôn xấu hổ nhưng lại không sợ dì này đây?
"Nhược Tuyết. . . . . ." Uông Điềm Điềm không dám đến gần bọn họ, chỉ sợ Lương Úy Lâm chợt nổi giận! Nhược Tuyết làm sao dám kéo anh ấy? Thật là đáng sợ!
Trước kia không có cùng Lương Úy Lâm sống chung, cô coi anh ta là thần tượng sùng bái, nhưng kể từ khi có tiểu oa nhi này trong ngực hai nhà bọn họ tới lui tương đối nhiều, cô mới phát hiện Lương Úy Lâm là một người đàn ông đán sợ, cô không dám chọc vào!
Giữa bọn họ là một mảnh trầm mặc. Rốt cuộc, anh nghiêng đầu, nhìn cô, vẻ mặt lành lạnh, không có nửa điểm tâm tình. Sau đó cúi đầu, đưa tay kéo cánh tay của cô, dùng sức ngăn, giống như là đem vật gì đó từ trên thân kéo ra, rất kiên quyết cũng rất quả quyết. Anh muốn làm điều gì cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể phản kháng được.
Hai chân giống như là chợt mất đi hơi sức chống đỡ, cô mềm mại ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn bóng dáng cao lớn càng đi thì càng xa, cho đến khi không nhìn thấy. Cô khóc rống lên, cũng không quan tâm tới mọi người tới lui dùng ánh mắt kì quái nhìn cô. Cô đau lòng cực điểm trừ khóc không biết có thể làm gì.
"Nhược Tuyết, đừng khóc. Chúng ta đi về trước được không?"
"Dì à, đừng khóc! Người ta nhìn dì kìa !"
Một lớn một nhỏ đứng ở trước mặt cô. Trở về? Trở về nơi nào đây? Giờ khắc này, Nhược Tuyết phát hiện thật ra bình tĩnh mấy năm qua đều là giả, sau khi nhìn thấy đứa bé đó lí trí của cô đã mất hết.
Cô không cách nào lừa gạt mình nữa rồi, thì ra nhớ nhung đứa bé đã ba năm rồi chưa từng nhìn thấy chưa từng ôm một lần nào.
Thì ra là người ta nói máu mủ tình thân là thật. Xóa không mất, thế nào cũng không mất. Dù hận người kia thế nào cô vẫn muốn có đứa bé của cô.
Ban đầu cô thật sự không có cách nào tiếp nhận đứa nhỏ, không cách nào đối mặt với người đàn ông kia! Cho nên cô ích kỉ độc ác từ bỏ nó.
Nếu như không có nhìn thấy, có lẽ đời này cô sẽ vượt qua cơn nhớ nhung, thói quen cũng không có cái gì! Nhưng tại sao ông trời để cho cô nhìn thấy?
**
Chậm chạp ngồi vào phía trước xe, Uông Điềm Điềm lo lắng liếc nhìn Lương Úy Lâm ở phía sau.
Tiểu oa nhi trong ngực đã ngủ rồi, gò má mềm mại bởi vì ngủ say mà dâng lên đỏ ửng, cái miệng nhỏ khẽ mở, động lòng người vô cùng.
Nhưng anh ta càng bình tĩnh cô càng lo lắng, hít thở nhiều lần cuối cùng có thể mở miệng: “Lương Úy Lâm…”
“Câm miệng….” Khóe mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, lại thành công làm Uông Điềm Điềm không dám hỏi nữa.
“Chúng tôi xuống xe ở đầu đường là được rồi!” Uông Điềm Điềm thật sự là không cách nào cùng người như vậy chung đụng, cái khí thế đó thật sự là làm cho người ta toàn thân khó chịu! Không trách được Nhược Tuyết năm đó như thế sợ anh, cô hiện tại cũng sợ!
Vẫn không có trả lời, tài xế lái xe dừng xe lại. Mang theo hai người bạn nhỏ xuống xe, đứng ngay ngắn còn chưa kịp nói gặp lại, xe đã chạy mất rồi.
"Chủ nhân . . . . ." Lái xe là Bill, mới vừa rồi ở McDonald’s xảy ra loạn nhỏ không gạt được ánh mắt của hắn, hắn không nghĩ lại gặp phải tiểu thư, nhưng chủ nhân giống như đang tức giận! Hắn không nhìn lầm chứ?
"Đi. . . . . ." Lương Úy Lâm cúi đầu nhìn tiểu nữ oa trong ngực ngủ say sưa, nhỏ giọng nói địa chỉ, xe ngừng một chút, rất nhanh sau đó quay đầu.
Trong ngực tiểu nữ oa ngủ nghe mùi hương vội dịch chuyển cái đầu, vùi mặt trong ngực ba mình.
Ôm chặt vật nhỏ mềm mại trong ngực, Lương Úy Lâm nhắm mắt lại, gương mặt khóc đến bất lực lại xuất hiện lần nữa trong đầu!
Khóc cái gì đây?
Ban đầu nghĩ rời khỏi anh, ngay cả con mình cũng bỏ qua, có thể thấy được quyết tâm rời đi! Lương Úy Lâm anh cũng muốn làm chuyện tốt, vậy thì đi đi! Nhưng khi cô trong phòng sinh mà anh đứng bên ngoài, lo âu khẩn trương muốn giết người, anh chưa bao giờ trải qua.
Rất nhiều, rất nhiều cảm giác, đều là Lăng Nhược Tuyết mang đến cho anh, làm một người phụ nữ mất khống chế, anh để xuống tự ái thừa nhận anh yêu cô, vì tiếng hô đau của cô trong phòng sinh, một khắc kia anh phát hiện mình rất sợ hãi nhưng không dám vào nhìn cô.
Mãi cho đến khi tiếng khóc của đứa trẻ truyền đến anh mới phát hiện, anh cứ như vậy đứng ở đó hơn mười giờ không động không thể suy tư…Anh đang sợ, một người đàn ông trải qua gió tanh mưa máu lại sợ hãi, anh sợ thân thể cô chịu không nổi thì làm sao đây? Ngộ nhỡ cô chết đi thì làm sao? Vô số ngộ nhỡ thoáng qua trong đầu anh nhưng anh cái gì cũng không thể làm!
Chiếc điện thoại di động đắt giá bị anh dùng sức đến biến dạng…
Cho nên khi y tá ôm đứa bé được rửa sạch sẽ đang ngủ say đến trước mặt anh, thì anh đã có quyết định. Đem con gái nhỏ ẹ sau đó anh đi vào phòng bệnh, hướng về bộ mặt người phụ nữ không biết là nước mắt hay mồ hôi kia, kiên định nói: “Em đã tự do.”
Đi đi, hai người vốn không nên dây dưa nữa, cuối cùng không thể ở bên nhau. Chưa bắt đầu đã sớm có kết thúc!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, bọn họ lại gặp nhau lần nữa?
Gặp nhau như vậy không nên, không nên có! Anh nói đã buông tay thì sẽ buông!
Người đã vô tình ta nên dứt khoát!