editor Cát
Băng Cốc, Thái Lan.
Là thành phố lớn thứ hai ở Đông Nam Á Đệ, Băng Cốc phồn hoa mặc dù nếu so sánh thì không lớn bằng các thành phố ở Tây Phương, nhưng lại nó lại có sức quyến rũ độc nhất vô nhị. Chẳng những có tên là ‘phật miếu chi đô’ mà còn là một trong những thành phố có giao thông bận rộn nhất được mệnh danh là ‘Venice của phương đông".
Mà trụ sở chính của Lương thị là ở Thái Lan, nên thời gian Lương Úy Lâm sống ở chỗ này có thể khá lâu, nhưng lần này đằng đẳng hai tháng chưa có trở về nước, vậy cũng rất dài rồi.
Nằm ở ngoại ô thành phố Băng Cốc, với diện tích hơn ngàn mét vuông, khu nhà cao cấp với đỉnh nóc rất hung vĩ, bên trong hoa tươi nở rộ, cây cối xanh tươi, một thảm cỏ phiến Hàn QUốc được chăm sóc rất tốt, giống như một vườn hoa khổng lồ xinh đẹp. Cũng không ai biết đây mới là chỗ ở của Ám dạ chi thần ở Đông Nam Á của Lương Úy Lâm.
"Chủ nhân." Bill đem một văn kiện màu đen đưa tới bàn của Lương Úy Lâm” "Đây là lô hàng quân hỏa mới nhất, tài liệu đều ở bên trong."
Lương Úy Lâm mở ra, xem xét từng bức hình bên trong, mỗi một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hiện ra ở trước mặt của anh, cỡ nhỏ lại có mãnh lực sát thương, chỉ cần liếc mắt nhìn, là anh biết, những thứ này rất ưu việt.
"Darcy bên kia. . . . . ." Kể từ khi chặt đứt đường lui Tony, kho vũ khí tư nhân của Lương Úy Lâm đã trở nên nổi tiếng trong giới hắc đạo. Anh đều có loại vũ khí mới nhất, mạnh nhất, uy lực vô cùng, tất cả mọi người muốn. Mà hắc đạo, cùng quân hỏa cho tới bây giờ đều không thoát khỏi quan hệ.
"Không cần trông nom, trước treo ngược hắn lên." Dám dỡn mặt với anh, lần trước vì chuyện của Tony, hắn lại dám ở trước mặt Lương Úy Lâm nói giá cao, lần này, hắn phải trả giá thật lớn. Mặc dù địa bàn của hắn ở Thái Lan nhưng trên con đường này không ai có thể uy hiếp Lương Úy Lâm, nếu vẫn muốn uy hiếp anh thật hắn chắc không muốn lăn lộn trong giới nữa?
Xốc lên những bức hình tỉ mỉ xinh đẹp kia để thưởng thức, thật là đẹp, những thứ này quả nhiên có thể làm cho tâm tình con người vui vẻ. Không hổ là thứ anh nghiện, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua hình ảnh tinh mỹ kia.
Ngón tay lướt qua mặt ngoài bóng loáng của bức hình, giống như có gì đó lướt qua đáy lòng của anh, từng chút từng chút đau đớn. Bóng loáng tựa gương mặt trơn mềm của….
"Chủ nhân, buổi chiều có cuộc gọi khẩn cấp tới của A Cánh.” Bill báo cáo công việc xong lùi về phía sau, bóng dáng Lương Úy Lâm bước ra ngoài đi tới trước mặt.
"Chuyện gì?" Sau khi nghe xong, động tác trên tay Lương Úy Lâm ngừng lại, vốn là thưởng thức những thứ địa đồ phiến tinh mỹ kia thì ánh mắt hình như dừng tại một điểm nào đó.
Lần trước trở về từ Zurich, sau khi rời đi, anh cố ý chưa có trở về nước, chính là muốn cho lý trí của mình khôi phục bình thường một chút, sự thật chứng minh, không tệ, anh quả thật khôi phục được. Chỉ là cố ý xa lánh như vậy, lần này nghe được tin tức về người phụ nữ kia lại khiến anh dừng lại.
Không có anh bên cạnh, cô ấy nhất định là sống rất tốt chứ? Sung sướng? Vậy hãy để cho cô ấy sống tốt một chút, bởi vì anh không còn xác định mình phải làm gì nữa, trước tiên cứ lạnh nhạt như thế này thôi.
Mà nhiệm vụ của A Cánh là bảo vệ cô, chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện không may? Không thể nào bản lĩnh A Cánh không thể không bảo vệ tốt một người phụ nữ được.
"A Cánh nói, tiểu thư bị thương nhập viện rồi."
Địa đồ phiến tinh mỹ trong tay sau một giây bồng bềnh rơi xuống đất.
Bill nhìn chủ nhân nhà mình, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, hắn không kịp thông báo cho chủ nhân có phải là sai lầm hay không? Hắn để mặc tiểu thư ở trong nước, không để ý đến cô. Dù sao hắn cũng đi theo chủ nhân mấy chục năm, chủ nhân chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào mà động lòng riêng, mà Lăng Nhược Tuyết, những năm này đã có thể được xem là ngoại lệ của chủ nhân rồi. Khiến ột người đàn ông không có hứng thú bao nhiêu với phụ nữ như vậy, cô cũng được coi là trường hợp đặc biệt rồi.
" Chuyện xảy ra lúc nào?" Ý thức được mình mất hồn, Lương Úy Lâm nhắm mắt lại, song gõ nhẹ mặt bàn, mặt không chút thay đổi.
"Trong nước, lúc 4h20 chiều." Sắc mặt có chút trắng bệch, cúi đầu."Thật xin lỗi."
Một sát thủ vô tình lãnh huyết kia, Lương Úy Lâm trên trán chợt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thật hy vọng có thể có chiếc khăn tay để cho anh lau mồ hôi. Thật xấu hổ, hắn lần đầu tiên trong đời vì chuyện của phụ nữ không kịp hồi báo mà khiến chủ nhân nổi giận.
Mặc dù nét mặt chủ nhân không có đổi, thật ra thì hắn biết, người đã tại nổi giận.
Mở mắt, đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ, nói cách khác, chuyện xảy ra hai giờ, hắn được danh xưng là trung thành nhất nhưng bây giờ mới cho anh biết chuyện.
"Ra đây." Lương Úy Lâm lạnh nhạt mở miệng.
"Chủ nhân, xin tùy ý người xử phạt." Trước mắt một người đàn ông quỳ xuống, Lương Úy Lâm lần nữa lên tiếng: "Lập tức điều chuyên cơ."
"Vâng" Nhận được mệnh lệnh, hắn lập tức đi ra ngoài an bài công việc trở về nước.
Sau khi cậu ta rời khỏi đây, Lương Úy Lâm đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã mau xuống núi, ánh mắt thâm trầm.
Vừa nghe đến tin tức cô bị thương, tâm tư của anh lại khó khăn, thì ra dù không hỏi đến, không chú ý cũng không thể coi như không tồn tại, anh vẫn bị ảnh hưởng như cũ. Có những thứ, coi thường nó không quan tâm đến, không phải là không có mà là đang phát say chỗ sâu nhất trong lòng, cuối cùng có một ngày sẽ bộc phát ra.
Những ngày ở Zurich kia, cô thành công làm cho anh mất đi lý trí, khiến cho anh đi cùng với cô tới nhiều nơi như vậy, lại không hề ngược đãi cô, vết thương chồng chất, anh nhìn thấy nước mắt cô thì như giày vò tim anh…. Đáng ghét! Thật quá đáng ghét. Chỉ là một người phụ nữ thôi lại có ma lực lớn như vậy, có thể khiến anh mất khống chế.
Trong sinh mệnh của anh xuất hiện một người phụ nữ, trừ dùng để phát tiết quá nhiều tinh lực, thật ra thì thật không nhiều lắm, chớ đừng nói chi là có thể ở trong lòng anh lưu lại những thứ gì.
Mà cô phá vỡ giới hạn thấp nhất của anh.
Thì ra là anh muốn xem thử một người phụ nữ ẩn nhẫn như thế có thể vì Lăng Nhược Phong nhịn tới trình độ nào, anh ngược lại muốn nhìn một chút giới hạn thấp nhất của cô rốt cuộc ở nơi nào, kết quả của quá trình bức bách này, lại khiến ruột gan của mình như vỡ tung.
Đó là chuyện trước nay chưa có qua. Anh còn do dự cái gì đây? Thế giới của anh, căn bản cần loại tình cảm gì đó.
"Chủ nhân, chuyên cơ đã chuẩn bị rồi." Bill gõ nhẹ cửa, thanh âm ngay sau đó ở ngoài cửa vang lên.