Nhược Tuyết trở lại với gian phòng quen thuộc, tắm nước nóng xong, tóc cũng không thèm sấy khô mà chui luôn lên giường. Hôm nay cô rất mệt, thật sự rất mệt, nếu không đã không đi ngủ sớm như thế này, hơn nữa giấc ngủ cũng rất nặng nề. Ngay cả Lương Úy Lâm đi vào lúc nào cô cũng không biết.
Cô ngủ cũng thật là tốt, mấy tháng không gặp nhau, trông cô đã có da có thịt hơn nhiều. Lần trước sau khi cô tự sát không thành, anh liền đi công tác nước ngoài ngay, cũng bởi một câu nói của Ngô Quân Hạo: “Anh hình như cũng rất quan tâm tới cô ấy.” Giải thích không bằng hành động, thế là anh liền đi như để phản bác lại nhận định này.
Quan tâm ư? Anh làm sao có thể quan tâm đến cô được? Dù có quan tâm thật, cũng chỉ là bởi anh muốn trả thù cô mà thôi, cô đương nhiên phải sống thật tốt, để anh có thể hành hạ cô đến chán thì thôi. Không có sự đồng ý cua anh, đến Diêm Vương cũng không dám bắt cô đi.
Nhưng sự thật lại cho thấy rằng anh ta không phải là không quan tâm tới cô. Chẳng qua mấy tháng này anh ta bận trối chết, phải tự tay thu xếp nhiều hợp đồng lớn, không có thời gian để ý tới cô thôi.
Vậy nên, để cho cô tự do như vậy cũng là tính toán của anh. Bỏ qua cho kẻ làm hại người của anh dễ dàng như vậy thì anh không còn là Lương Úy Lâm nữa. Cô bé, em đã chuẩn bị sẵn sang chưa?
Nhược Tuyết đang say giấc mộng bỗng cảm thấy có người cởi bỏ áo nhủ của cô, miệng như bị ai đó dùng sức cắn mút đau đớn, cho đến tân khi sắp ngạt thở cô mới cố gắng tránh né nụ hôn cuồng nhiệt, mông lung mở đôi mắt còn ngái ngủ.
“Là anh?” Anh ta đã trở lại. Hơi thở quen thuộc của người đàn ông cùng giường mấy năm khiến cho cô cứ ngỡ đây là ảo giác. Chẳng phải A Cánh đã bảo rằng anh ta sẽ không trở lại hay sao? Sao đêm hôm khuya khoắt như vậy lại xuất hiện trước mặt cô. Không, phải nói là đè trên người cô mới đúng.
“Không phải tôi thì là ai?” Hơi nhổm người dậy một chút, Lương Úy Lâm chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng bị anh cắn sưng đỏ. Thật là ăn mãi không đã nghiền nha !
Nghe được giọng nói của anh ta, bao nhiêu suy đoán trong đầu Nhược Tuyết bỗng bay biến hết.
“Anh…sao lại trở lại…” Khuôn mặt anh bỗng cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ. Cô không làm gì chọc giận anh đấy chứ?
Cô không thể hiểu tại sao bọn họ có thể trên giường quấn quýt vô cùng cuồng nhiệt nhưng ánh mắt của anh ta lúc nào cũng rất lạnh lẽo. Làm sao lại có một người đàn ông như vậy cơ chứ, ngoài nóng trong lại vô cùng lạnh lùng.
“Tôi không thể quay lại sao?” Anh nói chuyện nhưng động tác không hề dừng lại. Bởi hắn phát hiện ra hắn đang khát khao biết bao cái thân thể nhỏ bé này.
“Không phải…” Bọn họ ở trên giường chưa từng nói chuyện với nhau, sao hôm nay anh ta lại mở lời với cô. Nhược Tuyết không biết làm gì,khuôn mặt trắng bóc nhỏ nhắn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Anh ta đang làm gì vậy? Trước đây anh ta chưa từng đối với cô như vậy, anh ta không phải chỉ luôn muốn cô phục vụ anh ta hay sao?
“Anh…đừng như vậy” Trong hơi thở hổn hển, Nhược Tuyết bị thứ kích tình này làm cho sợ hãi. Thế nhưng, cơ thể anh ta không ngừng dịch chuyển xuống, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Trong phòng, ánh đèn mờ ai soi chiếu hai thân thể đang quấn quýt.
Lương Úy Lâm biết anh gần như đã mất kiểm soát, vậy mà anh vẫn không ngừng trêu đùa cô, khêu gợi dục tình trong cô, anh muốn bức cô phải cầu xin anh.
Nhược Tuyết che miệng, nhất định không lên tiếng. Anh ta như vậy thật là…Anh ta làm sao có thể làm như vậy với cô đây? Nhưng không phải anh ta thì là ai chứ? Môi lưỡi anh ta lưu lại dấu vết mờ ám trên khắp thân thể của cô. Tay anh linh hoạt khiến cô muốn khóc cũng không khóc được, kích tình không được thỏa mãn khiến cả người nóng ra khó chịu, làm cô mấy lần suýt mở miệng cầu xin anh thật.
Khi môi của anh từ từ di chuyển xuống dưới thì cô cũng biết được anh định làm gì. Cô kinh ngạc, thân thể không ngừng vặn vẹo phản kháng.
NHưng cô có phản kháng cũng vô ích, anh vẫn càn rỡ chiếm đoạt cô.
“Xin anh, đừng làm vậy” cô thà rằng anh cứ hung bạo chiếm giữ cô còn hơn là để anh đùa bỡn với cô như vậy, khiến thân thể cô run rẩy như ngọn đèn trước gió.
Đối với chuyện nam nữ, kỹ năng của anh tuyệt đối cao hơn cô vạn lần, anh biết cách làm cho đối phương khổ sở, cũng biết cách làm đối phương sung sướng, biết cách khiến đối phương mất đi tự trọng.
Nhược Tuyết không kìm được, buông hơi thở hổn hển ngày càng rõ ràng. Từ trước tới nay, cứ nghĩ anh chiếm đoạt cô tàn bạo mới là cách hành hạ tàn nhẫn nhất, ai ngờ anh dịu dàng đùa bỡn lại càng khiến cô khó chịu hơn.
Hai người giằng co đương nhiên cô không thể thắng, Lương Úy Lâm quả nhiên là doanh nhân, anh không chút niệm tình chà đạp nên lòng tự tôn của cô để thỏa mãn dục vọng của mình. Môi của anh hôn lên tai cô, động tách nhẹ nhàng mà như hút sạch linh hồn, làm tê liệt tri giác của cô. Cho đến lúc mắt hai người giao nhau, cô vẫn thấy thấp thoáng trong đáy mắt anh gió rét lạnh lẽo.
“Nói cho tôi nghe hôm nay em đã đi đâu?” Anh cất tiếng hỏi bằng giọng khàn khàn nhuốm đầy tình dục.
“Tôi về ..nhà” KHông phải anh đã cho cô tự do ra ngoài sao? Sao giờ anh lại muốn truy cứu xem cô đã đi đâu?
“Đã gặp ai?” Cô làm sao dám giấu anh.Số phận người đàn ông kia sau này thế nào, có lẽ chỉ dựa vào độ thành thật của cô đêm nay mà thôi.
“Gặp anh Chung Tử Mặc” KHông do dự nửa giây, cô trả lời anh, chỉ sợ giấu giếm anh sau này sẽ không lường được hậu quả.
“Anh Tử Mặc? Nghe thân thiết quá nhỉ?”
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau dưới lầu thôi, giữa chúng tôi không có gì hết. Xin anh đừng gây phiền toái cho anh ấy…Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được..” Kích tình bị anh khơi lên sớm đã vì câu hỏi của anh mà lặng đi, trời ạ, chỉ cần có liên hệ với cô thì không ai có thể thoát hay sao? Anh ta có thể đừng tàn ác như vậy không? Chung Tử Mặc, thật xin lỗi anh.
“Cầu xin tôi ư? Sợ tôi gây khó dễ cho hắn ta sao?Vậy sau này em còn dám gặp hắn nữa không?” Anh cũng chỉ tùy tiện hỏi cô một câu, thật không ngờ cô lại kích động như vậy? Cô có tình cảm với người đàn ông kia sao?
Anh nói câu này có ý gì? Chẳng lẽ chỉ cần cô không gặp Chung Tử Mặc nữa thì anh sẽ để yên chuyên này ư? Chỉ cần vậy thôi ư?
“Trả lời tôi !” Anh hung hăng giữ lấy cằm cô, chờ đáp án mà anh muốn.
“Không dám, về sau tôi không dám nữa” Đúng vậy, tra tấn cô như vậy một lần là đủ rồi, sao cô còn dám tái phạm nữa chứ. Cô vốn gặp Chung Tử Mặc cũng chỉ là tình cờ thôi, bọn họ cũng không cần gặp nhau thêm nữa.
“Không phải mới nói rằng có thể hành hạ cô thế nào cũng được sao?Bây giờ thực hiện lời hứa của cô đi chứ?”
Cô biết đêm nay cô không thể ngủ, người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không bao giờ đối tốt với cô, cô biết, cô biết chứ.
Có lẽ chinh phục không có nghĩa là thắng lợi ; là đau hay không đau, yêu hay là hận, không ai có thể phân biệt rõ. Không biết rằng hiện tại, vào giờ phút này, đan xem cuộc hoan ái toàn cực hận, liệu còn thứ gì khác không?