“Sao anh lại có thể như vậy?” Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng bực tức, nước mắt vô cớ chảy xuống, cô nhanh chóng lau đi.
Thấy cô chảy nướt mắt, Mặc Tử Hiên sửng sốt.
“Đây là lần đầu tiên có người thích tôi, còn chưa hết một ngày, anh đã làm anh ấy hiểu lầm. Anh cảm thấy thích thú lắm à? Sở thích của anh là cười trên đau khổ của người khác à?” Diệp Hân Đồng lại quệt nước mắt.
“Tôi chỉ muốn sớm cho cô thấy cô không thích hợp với hắn, đến khi tình cảm của cô sâu nặng sẽ càng khổ sở hơn.”
Diệp Hân Đồng lườm anh “Vậy tôi phải cảm ơn anh chăng.”
“Cô nhìn đi, thạt ra, Vũ Văn Thành đối với cô như một hoàng tử trên cao, cô không xứng đôi với hắn.” Mặc Tử Hiên tà ác quan sát cô.
“Này! Kể cả anh ấy là hoàng tử, tôi là cô bé lọ lem, thì anh ấy cũng đã nói thích tôi, tôi lại chưa nói thích anh ấy. Không xứng đôi là đúng rồi.” Diệp Hân Đồng bị Mặc Tử Hiên làm cho tức muốn nổ phổi.
“Cho nên, bây giờ hắn đã cảm thấy không xứng đôi rồi, cô giác ngộ sớm đi.”
Diệp Hân Đồng đấm một phát vào ngực anh, không dám đánh mạnh “Anh thật đáng ghét”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười tà ác “Có dám đi ăn cơm với bọn họ không?”
“Tôi là gì mà dám đi, họ là người chiến thắng.” Diệp Hân Đồng lại lườm anh, đi về phía phòng mình.
Mặc Tử Hiên đuổi theo “Cả hòn đảo này là của tôi, tôi muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó, cô có phải không dám đi không, không dám nhìn hoàng tử hẹn hò với công chúa?”
“Tôi chỉ không có rảnh rỗi như vậy.”
Diệp Hân Đồng đi tới cửa, Mặc Tử Hiên kéo tay lại.
“Tôi chuẩn bị y phục cho cô, lát nữa đi ăn cơm, coi như cảm ơn cô sáng nay cứu mạng tôi.”
Diệp Hân Đồng nhớ tới tình cảnh lúng túng của họ lúc sáng, phất tay “Thôi, đó là việc tôi phải làm.”
“Vậy coi như cô bồi thường vì đã đá tôi, một bữa cơm, xí xóa.”
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn biểu cảm nhất định phải ăn cơm của mặc, đuối lý “Được rồi. Xí xóa nhé.”
Mặc Tử Hiên kéo tay cô về phòng tắm của mình.
Thợ trang điểm đã chờ sẵn trong phòng anh.
Hai tiếng sau, Diệp Hân Đồng đã được trang điểm xinh đẹp, tóc bới lên, lộ ra vầng trán cao cùng chiếc cổ mảnh khảnh. Vài sợi tóc thả xuống càng tăng lên sự gợi cảm của cô.
Một chiếc váy trắng trễ ngực tao nhã cao quý, Mặc Tử Hiên còn chuẩn bị đồ trang sức cao cấp, bạch kim phối hợp với trân châu dưới ánh đèn phát ra ánh sáng khác lạ.
Diệp Hân Đồng đứng trước gương, nhìn hình ảnh cao quý của mình, nhớ tới mỹ nữ tối nay Vũ Văn Thành ăn tối cùng. Cô gái đó, trở tay, nhấc gót đều rất nữ tính, nhăn mày hay cười cũng như thể là sinh ra để dụ dỗ đàn ông, phong thái cùng ánh mắt tự tin cô không thể bắt chước được.
“Mình có mặt long bào vào cũng chẳng giống thái tử được. Bộ y phục cao quý này thật chẳng hợp với mình.” Diệp Hân Đồng tự nhủ.
Mặc Tử Hiên nắm tay cô, đặt vào cổ tay mình.
“Cô chỉ không xứng với Vũ Văn Thành thôi. Không phải, là không thích hợp. Cô là hoa sen ngày hè, thanh nhã không lẳng lơ, hắn là khối băng mùa đông, đi theo chỉ có chết rét.” Mặc Tử Hiên vừa đi vừa nói.
“Thế anh đã nghe nói đến hoa sen trên núi Thiên sơn chưa, là loài sen sinh trưởng trên mảnh đất đầy băng tuyết. Một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả.” Diệp Hân Đồng bất lực nói lên ý nghĩ của mình.
Mặc Tử Hiên nhìn cô sửng sốt “Truyền thuyết hoa 200 năm giống đầm rồng hang hổ, không có khả năng.”