“Sau khi ba tôi mất tích, tôi mới được đưa sang Hàn Quốc, trước đó, họ ở riêng. Đây là một tình yêu không được vương thất Hàn Quốc chấp nhận.”
Nói xong, nụ cười trên môi anh mở rộng “Tôi quên cầm đũa theo rồi, cô ra lấy vào đây được không?”
Trong nháy mắt anh biến đổi khác hoàn toàn trước đó, hay là anh ngụy trang rất kiên cường?
Đằng sau mỗi đứa trẻ bốc đồng đều có một quá khứ đặc biệt.
Cô tin rằng sự phản nghịch quái đản của anh là có lý do.
“Được.” Diệp Hân Đồng đứng lên, cầm chiếc đèn pin trên bàn đi ra cửa.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cô cười lạnh “Đồ ngốc, dễ lừa thế chứ.”
Anh lấy một hộp thuốc ra từ vali, đổ ra lòng bàn tay 3 viên màu hồng, nhẹ nhàng nhón từng viên bỏ vào bình rượu.
Viên thuốc thứ nhất trôi qua khúc lượn của chiếc bình chìm xuống đáy. Tiếp tục đến viên thứ hai, thứ ba.
Cuối cùng, anh lắc lắc chai rượu, rót vào ly của mình một nửa ly. Cũng rót vào ly của Diệp Hân Đồng như thế.
Anh thè cái lưỡi đỏ liếm sạch miệng chai rượu, như thể đang lưu luyến trên thân thể nhẵn nhụi của phụ nữ, hồi tưởng lại mùi vị của Diệp Hân Đồng, lần đầu tiền, cô cũng không có cảm giác, lần thứ hai, cô khủng hoảng trong tuyệt vọng, anh muốn biết rõ, lúc cô nhiệt tình phối hợp sẽ thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, một bộ vị trên thân thể anh biến đổi rõ rệt.
Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Hân Đồng vẫn chưa trở lại, anh không đợi được nữa. Liếc mắt nhìn đôi đũa trong vali.
Đồ ngốc kia không phải không tìm thấy đũa không trở lại chứ?
Mặc Tử Hiên đứng dậy, đi ngược phía cửa, anh biết một đường tắt.
Đến bờ biển, Diệp Hân Đồng rất cẩn thận tìm đũa trên tàu.
Mặc Tử Hiên cảm thấy cô thật là ngốc quá đi. Anh đi qua mà cô vẫn mải tìm rất nghiêm túc không hề biết gì.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên ôm chặt từ sau lưng cô.
“Á” Diệp Hân Đồng giật mình nhưng rất nhanh cho anh một cùi chỏ.
“Ao.” Mặc Tử Hiên bị đánh trúng bụng.
Diệp Hân Đồng chiếu đèn pin lên người anh, ánh sáng quá chói mắt, 1 tay che đèn, một tay ôm bụng.
“Sao lại là anh? Võ công của anh cao như thế, sao lại bị tôi đánh trúng?” Cô nhớ trước đây từng có tình huống tương tự, anh dễ dàng tránh thoát.
Trước kia, anh luôn phòng bị với cô, luôn nghĩ lúc nào cô cũng có thể giở chiêu gì đó, lần này, ma xui quỷ khiến thế nào lại quên mất cô là một con mèo có móng nhọn.
Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ đau khổ của anh hơi đau lòng, vừa rồi cô quả thật dùng sức hơi mạnh.
Diệp Hân Đồng ngồi xổm xuống, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ? Thật xin lỗi, ai bảo anh không lên tiếng, tôi chỉ phản ứng tự nhiên. Còn nữa, sao tự nhiên ôm tôi làm gì?”
“Đùa với cô một chút.”
Diệp Hân Đồng đỡ anh “Nghe qua tự gây nghiệt không thể sống chưa? Đáng đời anh.”
Mặc Tử Hiên vừa đứng lên lại ôm lấy Diệp Hân Đồng “Tự gây nghiệt? Thế cô nghe qua Mẫu đan hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu chưa?” (Hoa mẫu đơn có chết thành quỷ cũng phong lưu)
Môi anh từ từ đi lên, Diệp Hân Đồng lập tức dùng tay bịt lại. Lần này không kinh hoàng giống những lần trước nữa, cô đã vô cảm với sự phong lưu của anh rồi.
“Đừng lộn xộn. Về sớm một chút.”
Môi của anh hôn lên tay cô “Theo tôi vào ăn xong bữa tối dưới nến rồi về.”