Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ trầm lặng đau khổ của Vũ Văn Thành, cô cảm nhận được sự bi thương của anh, còn lòng cô từ lúc sáng sớm nay thức dậy đã đau đớn rồi.
Diệp Hân Đồng đặt tay lên vai Vũ Văn Thành.
“Cảm ơn anh, sếp, em không đáng để anh phải hi sinh như vậy”
“Có thể bỏ đứa bé không?” Vũ Văn Thành rất khổ sở nói.
Hô hấp của anh bắt đầu dồn dập, anh nhìn Diệp Hân Đồng thâm tình và phức tạp.
“Em chưa từng nghĩ tới điều đó, nhưng đây chỉ là con của em, kỷ niệm đi qua sai lầm, nhắc nhở em đừng ngu ngốc như thế nữa” Diệp Hân Đồng đau lòng nói.
“Làm một người mẹ đơn thân, phải gánh vác bao trách nhiệm, em có nghĩ qua không?” Vũ Văn Thành muốn nổi nóng.
“Em biết rõ, bởi vì nghĩ đến tương lai phải thừa nhận và chịu sử đả kích, cho nên, em nhất định muốn giữ lại, từng giây từng phút nhắc nhở em đã làm chuyện sai lầm, nhắc nhở người đàn ông đó đã tàn nhẫn với em thế nào.” Diệp Hân Đồng khóc.
“Có gì mà tàn nhẫn, chỉ là không muốn nhớ đến em, chơi đã rồi, em còn muốn giữ đứa bé lại để tái hợp với hắn sao? Nói cho em biết, không thể nào.” Vũ Văn Thành cao giọng. Nếu Diệp Hân Đồng bỏ đứa bé, anh tình nguyện quên đi quá khứ của cô, nếu phải nuôi con của Mặc Tử Hiên, anh phải quên thế nào?
“Em cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ tình cũ phục nhiên (nối lại tình xưa), bởi vì ngay từ đầu hắn đã không có tình cảm, cái hắn để ý chỉ là ngôi vị hoàng đế, cho nên vợ hắn nhất định là Kim Lệ Châu, em muốn giữ lại đứa bé này, phải giữ lại.” Diệp Hân Đồng kiên cường nói.
“Em cũng có thể vì vấn đề đạo đức mà bị khai trừ khỏi sở cảnh sát, em cũng không tiếc sao?” Vũ Văn Thành đau lòng nói.
Diệp Hân Đồng nghi đến lời trăn trối của ba, những lời dạy bảo từ nhỏ của mẹ, nghĩ đến mình đã phải khổ luyện đèn sách, lao vào cuộc sống cực khổ trong trường quân đội, nước mắt càng lã chã.
“Thật xin lỗi, em đã bán đứng bí mật mà ba đã cất giữ cẩn thận, nếu không phải vì em, Mặc Tử Hiên không thể nào biết bí mật này, ngày hôm qua em còn ngu ngốc chạy đi, có lẽ phải đối mắt với những lời bàn tán, chỉ chỏ của thiên hạ lòng em mới dễ chịu hơn được.” Diệp Hân Đồng vừa khóc vừa nói.
Khóc quá nhiều, cô nằm ra ghế. Trong xe chỉ có tiếng gào khóc của cô.
Vũ Văn Thành nhìn Diệp Hân Đồng, im lặng trầm tư, rốt cuộc quay mặt lại, đưa khăn giấy cho cô. Rất lâu sau, nghe tiếng khóc đã từ từ nhỏ lại, Vũ Văn Thành mới nói với cô “Chúng ta kết hôn đi, đứa bé trong bụng em vẫn còn rất nhỏ, bây giờ kết hôn, biên pháp giấu đầu hơ đuôi cũng có thể vượt qua kiểm tra”
Diệp Hân Đồng dừng khóc, ngẩng đầu lên, mắt đã sưng đỏ, lỗ mũi vì xì mũi nhiều cũng đỏ tấy, kinh ngạc nhìn Vũ Văn Thành, rất lâu không nói nên lời.
“Anh đã nói sẽ bảo vệ em, lần này là anh không tốt, nếu trước đó không gây gổ với em, không bị người khác hãm hại, em cũng sẽ không bị Mặc Tử Hiên lừa gạt.”
“Sếp…” Nước mặt Diệp Hân Đồng lại lặng lẽ rơi xuống, lần này là vì cảm động, cô là tàn hoa bại liễu (hoa tàn liễu dập), không đáng giá để Vũ Văn Thành phải hi sinh. Cô rất cảm ơn anh, có thể tha thứ cho chuyện của cô, có thể vô tư dâng hiến như vậy. Nhưng mà, cô không thể tiếp nhận, như thế là quá không công bằng với anh.
“Là anh đã gián tiếp để em rơi nhiều nước mắt như thế, hãy để anh bồi thường, tính tình anh không tốt, không biết nói chuyện, sau này em hãy thông cảm nhiều hơn, nhiều lúc lời nói của anh khó nghe, hi vọng em có thể tha thứ.” Vũ Văn Thành nói rất chân thành, tính tình anh thường trầm mặc, đã nói là phải làm.
“Sếp, em không thể tiếp nhận, thế thì quá vô liêm sỉ, không công bằng với anh, hôm nay em sẽ đến cơ quan xin nghỉ dài hạn, nếu có thể, hãy giữ bí mật giúp em, một năm sau em sẽ quay trở về, nhất định sẽ trung thành với quốc gia, làm một cảnh sát tốt.” Diệp Hân Đồng cũng nói nghiêm túc.
“Em đi đâu anh sẽ theo đó. Bộ dạng em thế này đi đâu anh cũng không yên tâm.” Vũ Văn Thành nói.
Diệp Hân Đồng lại khóc, nước mắt lã chã rơi.
“Tại sao lại tốt với em như vậy?” Diệp Hân Đồng kiên quyết lau nước mắt.
“Bởi vì em là Diệp Hân Đồng, được rồi, đừng khóc nữa, anh thích một Diệp Hân Đồng như trước lúc nào cũng cường hãn đối nghịc với mình, em khóc suốt như vậy, anh thực sự không quen.” Vũ Văn Thành lại đưa khăn giấy.
“Em cũng muốn trở lại thành cô gái lắm điều trước kia, tình yêu đầu tiên tới mạnh mẽ như thế, nếu biết sẽ khổ sở, giả dối như thế, sau này em sẽ không bao giờ yêu nữa.” Diệp Hân Đồng vừa khóc vừa nói như một đứa trẻ.
Trong lòng Vũ Văn Thành có chút lạnh, anh im lặng rất lâu.
Sau đó, lái xe về nhà mình.
Diệp Hân Đồng theo anh đi lên, anh có một biệt thự hào hoa, nhưng lại đi ở trọ, đây cũng là lần đầu Diệp Hân Đồng đến nhà anh.
Vào đến cửa đã thấy nhà anh rất chỉnh tề, nhẹ nhàng mà sung túc, giá sách, tủ quần áo, giày dép, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng.
Diệp Hân Đồng thấy một chồng sách lớn trước sofa.
Cô đi tới, tùy ý liếc nhìn.
‘Những cách làm vui lòng bạn gái’, “Những chuyện phụ nữ thích nhất’, ‘Chúng ta hẹn hò đi’. Diệp Hân Đồng còn muốn lật xem tiếp nhưng Vũ Văn Thành đã giật mình cướp lấy đống sách trên tay cô, lúng túng nhét hết vào giá sách.
“Em ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, ở đây được quản lý rất nghiêm ngặt, trong phòng anh cũng có rất nhiều thiết bị bảo vệ, an toàn cho chúng ta, anh sẽ xin nghỉ, sắp xếp để chúng tar a nước ngoài.” Vũ Văn Thành nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Diệp Hân Đồng lại thấy trên bàn để một chiếc hộp màu đỏ, vỏ ngoài hộp đã mòn, cho thấy Vũ Văn Thành đã nhìn rất nhiều lần.
Diệp Hân Đồng cầm lên, Vũ Văn Thành lập tức giật lại.
“Sao em giống mẹ anh thế, đến chỗ này lật đồ của anh khắp nơi” Vũ Văn Thành nóng nảy nhét cái hộp vào túi.
Vẻ mặt Diệp Hân Đồng phức tạp nhìn Vũ Văn Thành.
“Em cứ ngồi tạm đây, anh đi dọn dẹp lại phòng một chút cho em” Vũ Văn Thành nói xong đi vào một căn phòng bên tay phải.
Diệp Hân Đồng cảm thấy khó ở, đi lung tung, tiện tay mở một cái cửa, trong phòng treo đầy ảnh của cô, có tấm cô cười rực rỡ, có tấm cười rất quái dị, có tấm lại cười lặng lẽ, có nụ cười sau khi đánh nhau thằng, còn có tấm cô giơ nắm đấm vì không phục đã bại bởi Vũ Văn Thành”
Diệp Hân Đồng sững sờ ở cửa.
Vũ Văn Thành thích cô đến thế sao?
Nếu như, giữa cô và anh không có hiểu lầm, nếu cô và anh đều không bị Mặc Tử Hiên cho mắc mưu, có lẽ cô sẽ thực sự thích anh, nhưng bây giờ…
Diệp Hân Đồng sờ vào bụng mình, tâm trạng càng thêm buồn bã.
“Anh thích em, từ trước đến giờ vẫn vậy, sai lầm không sao cả, chúng ta chỉ vừa bắt đầu, về sau sẽ có con của riêng chúng ta, nhưng anh cũng sẽ yêu thương đứa con trong bụng em, bởi vì đó là Diệp Hân Đồng.” Vũ Văn Thành đột nhiên xuất hiện phía sau cô.
Diệp Hân Đồng quay đầu lại, nước mắt lại rơi.
“Em thực sự không đáng giá, đừng thương hại em, chẳng qua vừa mới kết thúc một tình yêu, em vẫn còn chưa kịp hồi lại, nếu không thể phục hồi, em chỉ là một sự tổn thương lớn cho anh.” Diệp Hân Đồng không muốn hại người khác.
“Em không tiếp nhận anh mới là tổn thương lớn nhất của anh, mỗi lần nghĩ đến em sẽ cự tuyệt, chỗ này của anh rất đau” Vũ Văn Thành đặt tay lên ngực trái. “Anh tình nguyện cùng em thu hồi lại tình yêu em đã bỏ ra, cũng cầu xin tình yêu của em có thể trở lại chỗ này của anh.”
Vũ Văn Thành vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn trong túi ra.
Anh quỳ 1 chân xuống, giơ chiếc nhẫn lên.
“Anh rất nóng lòng muốn kết hôn với em, không để cho những người đàn ông khác mơ ước. Hiện tại, anh không muốn em chịu bất kỳ tổn thương nào, cho nên muốn sớm kết hôn với em. Xin em hãy đồng ý.” Ánh mắt Vũ Văn Thành nóng bỏng cầu khẩn nhìn Diệp Hân Đồng.
“Em…” Diệp Hân Đồng hơi lắc đầu.
“Đừng cự tuyệt anh nếu không muốn làm tổn thương anh, bởi vì em từ chối sẽ làm anh ăn ngủ không yên, đau lòng đến chết. Hôm nay anh có thể lấy dũng khí để cầu hôn với em, nếu em không đồng ý, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy.” Vũ Văn Thành rốt cuộc cũng có một ngày nói nhiều như thế, mấy quyền sách vừa rồi không phải không có công lao.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, suy nghĩ rối loạn. Cô đi qua người Vũ Văn Thành, không nhận chiếc nhẫn trong tay anh.
Cô ngồi trên ghế salon, trong lòng cô đang có một người, cô không thể hại người khác.
“Coi như chỉ là nghĩ cho đứa bé trong bụng em, anh nghĩ em kiên quyết muốn sinh nó ra nguyên nhân cũng vị em là người nhân từ, vậy thì, chắc em cũng không muốn con mình bị người khác khinh bỉ vì không có cha, đứa bé đến để cảm thụ cái đẹp của cuộc đời, chứ không phải để sống khổ sở, không có cha khổ như thế nào chắc em hiểu nhất, họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ, ảnh gia đình thiếu cha, dẫn em vào lễ đường cũng là mẹ.” Hôm nay Vũ Văn Thành lại đặc biệt có khả năng diễn thuyết.
Diệp Hân Đồng rất phiền não, đầu óc cô không cách nào suy nghĩ được.
Đột nhiên, Diệp Hân Đồng quay đầu lại liếc nhìn Vũ Văn Thành vẫn đang quỳ trên đất, cô đứng lên, kích động cầm chiếc nhẫn trong tay Vũ Văn Thành.
Cô tự đeo nhẫn vào tay mình.
“Vũ Văn Thành, em đồng ý với anh, kể từ giờ phút này, Diệp Hân Đồng em quyết không phụ lòng anh, em sẽ từng chút từng chút thu hồi lại tình yêu của mình, sẽ không dao động, không mong đợi, sẽ không bị những lời ngon tiếng ngọt của người khác lừa gạt, sau này sẽ sinh thật nhiều con cho anh.” Diệp Hân Đồng nói như bắn liên hồi, nói xong, chính cô cũng cảm thấy đầu óc mơ màng.
Vũ Văn Thành đứng lên, cầm tay Diệp Hân Đồng, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, nở nụ cười.
Nụ cười của anh thật đẹp, Diệp Hân Đồng khó mà thấy được.
Cô sẽ thu hồi tình cảm của mình, nhất định. Diệp Hân Đồng tự nhủ nhưng tim vẫn rất đau.
Vũ Văn Thành để Diệp Hân Đồng ngồi xem TV, xuống phòng bếp làm điểm tâm cho người thiếu hụt dinh dưỡng Diệp Hân Đồng ăn.
Điện thoại của Diệp Hân Đồng đổ chuông, là Mặc Tử Hiên gọi đến.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong lòng Diệp Hân Đồng có chút mong đợi, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị lý trí thay thế.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, tỉnh táo nghe điện thoại.
“Mẹ cô đang ở trong tay tôi, trước 12h hãy đến đây, cứ trễ 1h, mẹ cô sẽ mất một bộ phận.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Mặc Tử Hiên, anh thật quá đáng” Diệp Hân Đồng gào lên.
“Cô biết tôi muốn thứ gì, bây giờ Vũ Văn Thành đang ở bên cạnh cô, hãy bảo hắn mang Hồng sắc Yên Nhiên tới, nếu các người muốn bình an chỉ cần mang hai thứ này đến cho tôi, bằng không, kể cả hai người ra khỏi nước tôi cũng sẽ tìm ra.” Giọng Mặc Tử Hiên rất lạnh lùng, bình tĩnh thậm chí hơi khát máu.
Cái ngữ giọng lạ lẫm này giống như bọn họ là người xa lạ.
“Mặc Tử Hiên, cho anh có phải sau này chúng ta sẽ không còn gì dây dưa nữa không?” Diệp Hân Đồng nhíu mày hỏi.
“Các ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, nếu không quấy rối, tôi sẽ tha cho các người một con đường sống, nếu quấy rối, các người sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai, tùy lúc tôi có thể lấy mạng các người.” Giọng Mặc Tử Hiên vẫn không có nhiệt độ như cũ.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, cười nhạt “Đồ bây giờ tôi sẽ đưa qua cho anh, so với kho báu, tôi muốn người mình yêu hơn, tôi muốn một cuộc sống bình lặng, hi vọng anh nói được sẽ làm được, đừng làm phiền đến chúng tôi.”
Diệp Hân Đồng lần nữa rơi nướt mắt, Vũ Văn Thành bưng mì trứng gà ra ngoài.
“Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Vũ Văn Thành, em không muốn mệt mỏi thêm nữa, chúng ta đem Hồng sắc Yên Nhiên giao cho Mặc Tử Hiên, từ nay về sau đừng bao giờ liên quan gì đến hắn nữa, em muốn một cuộc sống yên tĩnh.”
“Ừ, được, nghe lời em” Vũ Văn Thành rộng rãi nói.
Anh đặt mì lên bàn “Mau ăn đi, em cũng đói rồi.” Vũ Văn Thành nói tiếp.
“Không ăn, Mặc Tử Hiên bây giờ đang giữ mẹ em, bây giờ em phải mang thứ hắn muốn qua đó”
“Hắn đúng là một tên xấu xa. Bây giờ anh đưa em đi” Vũ Văn Thành tức giận bất bình.
Đến cửa biệt thự, Mặc Tử Hiên lạnh mặt chờ ở lối ra vào, họng súng của Yoon Jin dí vào đầu Diệp Tuyền.
Diệp Hân Đồng vội vã xuống xe, xông tới trước mặt Mặc Tử Hiên, giơ máu cô cùng Hồng sắc Yên Nhiên ra.
“Những gì anh muốn cứ lấy đi, thả mẹ tôi ra, để cho cuộc sống của chúng tôi được yên.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói, không muốn sự đau lòng sở hữu ý thức của mình.
Mặc Tử Hiên khóa chặt ánh mắt mình vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Hân Đồng, nhìn Vũ Văn Thành đang đi tới, trên tay Vũ Văn Thành cũng có, tim anh bị chấn động mạnh, lần đầu tiên xuất hiện sự giận dữ ngoài lạnh lùng.