Mặc Tử Hiên mở cửa, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của lão Kim.
Lão Kim đi vào, khóa cửa lại.
“Đây là cái gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.
“Có một người đưa tới, kèm theo một phong thư” Trong đó đại khái nói đây là bí mật kho báu. Đây là cái hộp Diệp Tuyền tự tay giao cho Vũ Văn Thành.” Lão Kim nghiêm túc nói.
Mặc Tử Hiên lập tức cầm phong thư trong tay Lão Kim. Thư được in bằng tiếng Hàn, không nhìn ra bút tích.
Nhìn xong, vẻ mặt Mặc Tử Hiên hết sức phức tạp.
“Không ngờ, ngay từ đầu chúng ta đã đi sai một nước cờ, không phải khiến Diệp Hân Đồng yêu Điện hạ là có thể lấy được bí mật kho báu, cũng may, bí mật này rốt cuộc cũng rơi vào tay chúng ta. ĐIện hạ, chúng ta nên quay lại quỹ đạo của chúng ta, tôi đã đồng ý với cậu không làm tổn thương Diệp Hân Đồng, cậu cũng nên để cô ấy trở về với cuộc sống của mình, dù sao cậu và cô ấy thuộc hai thế giới khác nhau.” Lão Kim nghiêm túc nói.
Mặc Tử Hiên cầm bức thư, ánh mắt lóe lên.
“Sau khi tìm được kho báu, tôi tự nhiên sẽ để chúng ta về đúng vị trí cũ.” Anh không vì tìm được bí mật kho báu mà cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác đau khổ vì biệt ly.
Hôm nay trở về, anh lại phát hiện Diệp Hân Đồng ngủ trong nước mắt, nhất định là vì chờ anh quá mệt mỏi, sau khi biết anh an toàn mới không chịu được nữa mà ngủ.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta không sử dụng được cô ấy, khách sạn cậu cũng đã bồi thường, cậu không còn nợ cô ấy cái gì. Đợi tìm được kho báu rồi, chúng ta trở về còn một cuộc chiến khốc liệt, không thể phân tâm nữa.” Lão Kim nói những lời thấm thía.
“Xem trong hộp có gì đã rồi nói sau” Mặc Tử Hiên cầm cái hộp, cái khóa trên hộp đã không còn, rõ ràng trước đó đã bị mở.
Trong lòng Mặc Tử Hiên âm thanh kháng nghị. Nếu đây thực sự là bí mật kho báu, vậy thì, quan hệ của anh với Diệp Hân Đồng cũng sẽ kết thúc, Diệp Hân Đồng không còn giá trị lợi dùng, anh không còn lý do để giữ cô bên cạnh.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại, mở hộp ra, trong đó để một thứ giấy tờ đã cũ kỹ.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn về phía Lão Kim.
“Trong tài liệu viết, vòi phun nước trước cửa biệt thự chính là cửa vào biệt thự, trước rằm, khi trăng lên đến vị trí nhất định sẽ xuất hiện một bản đồ, bản đồ này chỉ tồn tại 3s, trong vòng 3s này phải tra chìa khóa vào, đường vào kho báu sẽ được mở ra. Chìa khóa kho báu chính là hình vẽ màu bạch kim trên Hồng sắc Yên Nhiên, khi các hình vẽ này được ghép lại với nhau chính là chìa khóa.
Sau khi tiến vào, cửa ải đầu tiên là máu của phụ thân cậu Mặc Ngôn Thông. Thiếu gia là trực hệ (có huyết thống), có thể trực tiếp sử dụng, cái thứ hai là của Đinh Tứ Khuê, và cái thứ ba là Diệp Thiểu Hoa. Nếu sai lầm, bộ phận này sẽ bị hủy, tất cả những người đi vào sẽ không thể sống sót đi ra, máu của họ hiện đang được một người trong một tổ chức cơ mật tối cao của quốc gia bảo quản, nghe nói người đó là bạn của Diệp Thiểu Hoa, bây giờ đang làm gián điệp ở một nước nào đó. Nói đi nói lại, bây giờ chúng ta chỉ thiếu máu của Đinh Tứ Khuê, những thứ khác đã có.”
Mặc Tử Hiên như thể nghĩ ra cái gì, tỏ ra may mắn “Nếu muốn dùng máu của Diệp Hân Đồng, tôi phải giữ cô ấy lại đến khi tìm được Đinh Tứ Khuê”
“Thiếu gia, cái này không cần thiết, chỉ cần lấy máu của cô ấy, giữ là được rồi. Cô ấy đối với chúng ta bây giờ không còn giá trị sử dụng.”
Sắc mặt lão Kim lạnh như băng.
“Không cần nói, cứ làm theo lời tôi”
Lão Kim đột nhiên quỳ xống, vô cùng trầm trọng, nghiêm túc.
“Nếu điện hạ cứ khư khư cố chấp, kẻ già thần đây chỉ có thể khiến Diệp Hân Đồng biến mất một thời gian, hoặc vĩnh viễn biến mất, kể cả phải hi sinh thần cũng không tiếc. Hi vọng Điện hạ ổn định vị trí xong có thể nhớ đến, ban cho thần một danh hiệu”
Mặc Tử Hiên rất đau lòng, nhíu mày nhìn Lão Kim “Nhất định phải ép ta như vậy sao?”
“Thanh Quân Trắc có thể vì quân vương mà đặt quốc sự lên trên hết, thần có làm gì cũng chỉ một lòng mong Điện hạ lên ngôi thuận lợi, ổn định địa vị, thế thì sai chỗ nào”
Lòng Mặc Tử Hiên mềm nhũn vì nghĩ đến những gì lão Kim đã bỏ ra vì anh.
“Tôi chỉ cầu xin một tháng, sau một tháng sẽ rời khỏi cô ấy, được không?” Mặc Tử Hiên kìm nén tức giận, rối rắm, nói hết sức dịu dàng.
“Thêm một tháng đến lúc chia lìa chỉ càng thêm đau thương. Sau khi tìm được kho báu, những người Điện hạ phải đối phó càng thêm hung hiểm, chỉ đi nhầm một nước, thua cả ván bài, thua không chỉ tính mạng Điện hạ, cựu thần, Cổ Phi mà cả những nghị viên giúp đỡ chúng ta, những người trong quân đội, Lee Yul sẽ không nhân từ như Điện hạ, từ lần ám sát trước có thể nhìn ra, từ cổ chí kim, Lã Bất Vi, Lý Thế Dân, Ung Chính thậm chí là Võ Tắc Thiên, người nào đoạt được ngôi vị, Điện hạ cân nhắc.”
Mặc Tử Hiên nhíu mày, tiêu hóa những lời của lão Kim, những câu hắn nói cũng có lý.
Mặc Tử Hiên đỡ lão Kim dậy, cau mày, ánh mắt thâm thúy “Tôi biết rõ phải làm gì rồi”
“Nếu thiếu gia không đành lòng, cứ để lão Kim rat ay” Lão Kim cuối cùng cũng có chút vui mừng.
“Không cần, sự tình của ta chính ta sẽ xử lý, sẽ không dây dưa dài dòng, yên tâm.”
Nhưng nói ra những lời này, lòng Mặc Tử Hiên như có đá tảng đè nặng, suy nghĩ cũng rất phức tạp.
Anh nhắm mắt lại, im lặng, trầm tư.
Trời đã bắt đầu sáng, anh đứng dậy, đi về phía phòng Diệp Hân Đồng, Yoon Jin cũng đi theo.
Yoon Jin đẩy Diệp Hân Đồng đang nằm trên giường, nhưng đẩy thế nào cũng không khiến cô tỉnh dậy.
“Cô là heo à, ngủ như chết vậy, đẩy thế nào cũng không tỉnh.” Yoon Jin oán thán cầm cái ly trên bàn, đang chuẩn bị dội lên.
Trong lòng Mặc Tử Hiên có một cảm giác không muốn mãnh liệt.
“Dừng tay” Mặc Tử Hiên kêu lên.
“Điện hạ?” Lão Kim nhất định phải buộc Mặc Tử Hiên tàn nhẫn, không hài lòng cũng kêu lại.
Mặc Tử Hiên không để ý tới lão Kim, đến bên giường Diệp Hân Đồng, ánh mắt thâm tình đầy khổ sở.
Sự đố kỵ của Yoon Jin thành thêm hận cũng vọt đến.
Mặc Tử Hiên nắm tay Diệp Hân Đồng lên, đặt trên môi, hôn.
Lão Kim nhíu mày, nhìn Mặc Tử Hiên từ từ hôn xuống môi cô.
“Điện hạ?” Lão Kim một lần nữa không hài lòng kêu lên.
Mặc Tử Hiên giơ tay lên, để ông đừng lên tiếng nữa, môi anh lại lưu luyến trên môi diệp uyển chuyển triền miên.
“Ưm” Diệp Hân Đồng không thở được, dùng tay đánh một cái.
Mặc Tử Hiên dịu dàng buông cô ra “Đồ ngốc, nhiều lần như vậy còn không lấy hơi hôn tiếp”
Lão Kim đã rất không hài lòng, nhíu mà, lớn tiếng than thở biểu đạt sự bất mãn.
Diệp Hân Đồng dường như có chút ý thức, từ từ mở mắt, thấy Mặc Tử Hiên, nở nụ cười rực rỡ.
“Anh về rồi, xin lỗi, vốn có chuyện phải chờ anh về để nói cho anh nghe, em mệt quá.”
Mặc Tử Hiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Hân Đồng, sắc mặt càng thêm lạnh băng, ánh mắt cũng kín đáo, thâm trầm khiến Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
“Mặc Tử Hiên, anh sao vậy?” Diệp Hân Đồng vừa nói xong, phát hiện trong phòng còn có hai khách không mời, cô càng kinh ngạc hơn “Mọi người sao vậy?”
Mặc Tử Hiên đứng lên, đến chỗ lão Kim, cầm cái hộp trên tay ông ta.
“Cái này là cái gì, cô biết không?” Mặc Tử Hiên lạnh lùng hỏi.
Diệp Hân Đồng ngồi dậy, nhìn cái hộp, đây chẳng phải là cái hộp mẹ cho Vũ Văn Thành sao? Sao lại ở trong tay Mặc Tử Hiên?
“Cái này, chẳng phải là…”
“Phải, là mẹ cô đưa cho Vũ Văn Thành, có một người xa lạ đã gửi tới đây, muốn biết là cái gì không?”
Giọng Mặc Tử Hiên trở nên kỳ quái, nhếch miệng châm chọc, ánh mắt vẫn sắc bén và lạnh như băng, hai bọn họ lúc này không giống tình nhân mà như kẻ thù.
Ánh mắt ấy khiến sống lưng Diệp Hân Đồng lạnh toát.
“Anh sao vậy, Mặc Tử Hiên?” Diệp Hân Đồng vừa mới tỉnh ngủ, đầu có không xoay kịp. Cô xuống giường, đang định đến bên Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên quăng một ánh mắt lạnh như băng về phía cô, ném cái hộp lên người cô.
Sức lực của anh hơi lớn. Diệp Hân Đồng rên lên một tiếng.
Ánh mắt Mặc Tử Hiên hơi lóe lên, chờ lúc Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, anh lại khôi phục sự lạnh lùng.
“Trong hộp cất giấu bí mật kho báu, cô đã biết đúng không?” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
Diệp Hân Đồng nhíu mày nhìn anh. Cô không trả lời. Đứng thẳng người. Đầu óc nhanh chóng hoạt động, ánh mắt chằm chằm vào Mặc Tử Hiên đột nhiên biến sắc này, muốn suy nghĩ lại nguyên nhân xảy ra mọi chuyện.
“Tôi không sợ nói cho cô biết, trò chơi giữa chúng ta đã kết thúc. Bây giờ cô không còn tư cách ở lại bên cạnh tôi.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Ý của anh là, anh cố ý đến gần tôi, giả vờ yêu tôi, lừa gạt tình yêu của tôi, sau đó lừa gạt bí mật kho báu này?” Đây chính là kết quả Diệp Hân Đồng nghĩ ra.
“Mặc dù thiếu chút nữa đã dùng sai một quân cờ, kết quả cuối cùng vẫn lấy được thứ tôi muốn, sớm biết như vậy, tôi trực tiếp đến gặp Diệp Tuyền, không cần phải lãng phí thời gian vào một kẻ ngu ngốc như cô.”
Tim Diệp Hân Đồng phút chốc như có vạn mũi tên xuyên qua.
Cô ra sức vặn cánh tay mình, sự đau đớn kinh khủng nói với cô rằng, mọi chuyện là thật, không phải cô đang mơ.
Cánh tay rất đau, nhưng không đau bằng trong lòng.
Diệp Hân Đồng từ từ đặt tay lên bụng. Giọng điệu bỡn cợt.
“Nếu giá trị lợi dụng của tôi đã hết, tôi bây giờ lập tức đi.” Trái tim vẫn tiếp tục rỉ máu, cô ngụy trang bằng sự kiên cường cuối cùng, cố gắng không rơi lệ.
Diệp Hân Đồng từng bước đi về phía cửa.
“Đợi chút” Mặc Tử Hiên kêu.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay đầu lại, mang theo hi vọng nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt long lanh, cô thừa nhận, cô thật sự có những lúc rất yếu đuối. Nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Tử Hiên, tim cô lại như bị đâm thêm một dao.
Diệp Hân Đồng ngậm nước mắt, chờ Mặc Tử Hiên nói.
Mặc Tử Hiên xoay người, làm dấu tay.
Lão Kim đột nhiên xông về phía Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng cảm thấy nguy cơ, vừa định đề phòng đã bị lão Kim tóm.
“Mặc Tử Hiên, anh định làm gì?” Diệp Hân Đồng bị lão Kim kẹp chặt không thể nhúc nhích, cô kinh hoảng hỏi Mặc Tử Hiên, sự tuyệt vọng kinh ngạc cùng đau lòng khiến cho đầu óc cô không thể suy nghĩ được gì.
“Cô không có quyền xưng hô như thế, Yoon Jin động thủ” Lão Kim giao phó.
Yoon Jin lấy ra một ông tiêm đường kính 4cm, giơ lên cười hả hê.
Diệp Hân Đồng càng thêm khủng hoảng, trong bụng cô có thai nhi, nếu rút ra nhiều máu như vậy, con phải làm sao?
“Mặc Tử Hiên?” Diệp Hân Đồng kinh hoảng kêu lên, cô muốn nói mình đa mang thai, nhưng nghĩ lại, anh ta căn bản không yêu mình, khẳng định làm thế sẽ khiến hắn hủy hoại đứa bé, cô không thể để người khác làm tổn thương nó.
Quả nhiên, Mặc Tử Hiên không quay đầu lại.
Diệp Hân Đồng lòng đau như cắt, nhìn Yoon Jin từ từ đến gần mình.
“Mặc Tử Hiên, anh nói sẽ giúp tôi, không để người khác làm tổn thương tôi, bây giờ anh đang làm gì?” Diệp Hân Đồng kêu gào, cô biết là vô ích, chỉ hi vọng 1% cơ hội kích thích lòng trắc ẩn của anh.
“Câm miệng, những lời ngon tiếng ngọt kia đối với một kẻ ngu ngốc như cô quả nhiên có tác dụng, nếu đều là giả, những lời thề thốt đều là giả.” Lão Kim hung tợn nói “Quên nói cho cô, lần đầu cô say rượu cùng lần ở chân núi đều là do chúng tôi cố ý sắp xếp.”