Diệp Hân Đồng từ từ tỉnh lại, mở mắt, miệng cô bị băng dính dán chặt, tay chân cũng bị trói.
Nhìn bốn phía, ngoài cửa sổ là bóng tối bao trùm, theo tình hình này, bây giờ đã là buổi tối.
Thông qua ánh trăng, cô phát hiện ra mình bị nhốt ở thư phòng.
Buổi trưa lúc cô bị bắt cóc, kẻ bắt cóc cô là ai, tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện?
Diệp Hân Đồng khó khăn muốn đứng lên. Đột nhiên cô nghe thấy bên cửa sổ truyền đến một tiếng phịch.
Cô lăn vào gầm bàn, hai mắt nhìn chằm chằm bệ cửa sổ, sau đó hai phút, một người phụ nữ mặc trang phục bó sát nhảy vào. Người phụ nữ này vóc dáng rất đẹp, có thể thấy những đường cong hoàn mỹ của cô ta, hình như cô ta đang lật xem cái gì.
Cô ta mở hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác.
Diệp Hân Đồng không biết cô ta là bạn hay là thù, nín thở quan sát.
Người phụ nữ kia có vẻ không thu được lợi ích gì, đi đến trước bàn, ngăn kéo bàn này bị khóa, cô ta lấy ra một công cụ mở khóa rất chuyên nghiệp, vừa định mở thì phát hiện Diệp Hân Đồng đang núp bên dưới.
Diệp Hân Đồng bị đèn pin chiếu thẳng vào, không chịu nổi ánh sáng đột ngột, cô quay đi.
Người phụ nữ kia kinh ngạc.
“Cô là ai? Tại sao lại bị trói ở đây?” Người phụ nữ thì thầm, hỏi bằng tiếng Hàn.
Diệp Hân Đồng thấy cô ta bịt mặt, nhưng nhìn những chỗ lộ ra có thể thấy đâu là một người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“ưm ưm ưm” Diệp Hân Đồng lắc đầu với cô ta.
Cô ta giúp cô kéo băng dính ra.
“Tôi không biết” Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Hàn.
“Suỵt” Cô ta ra dấu hiệu ý bảo cô không cần nói, rồi vểnh tai lắng nghe, đột nhiên, cô lại dính băng dán lại mặt Diệp Hân Đồng, trốn vào sau rèm cửa.
“Két” Cửa mở ra.
Ánh đèn sáng lên, Diệp Hân Đồng đang thích nghi với bóng tôi cảm thấy hơi chói mắt.
“Diệp Hân Đồng” Mặc Tử Hiên nóng nảy gọi.
Thế nào lại là Mặc Tử Hiên? Diệp Hân Đồng không kịp ngẫm nghĩ, đập đâì vào bàn phát ra tiếng động.
Mặc Tử Hiên lập tức tìm được cô.
Anh nhanh chóng kéo băng dính trên mặt cô ra, cởi dây thừng trói trên người, chưa kịp mở miệng đã thấy Kim Thụy Tường đột nhiên đi tới trước mặt cô.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Kim Thụy Tường đang cười kỳ quái.
Ông ta ngồi xổm xuống, nhìn cô như có vẻ suy tư.
“Tôi tin cậu, hôm nay thả cô ta ra. Cậu biết các làm người của ta, trên đời này không chuyện gì tôi không thể làm.” Kim Thụy Tường mặc dù nhìn Diệp Hân Đồng nhưng là đang nói với Mặc Tử Hiên.
“Tôi biết rồi, ông yên tâm”. Mặc Tử Hiên lạnh lùng trả lời.
Diệp Hân Đồng biết đại khái mình bị Kim Thụy Tường bắt tới đây, Mặc Tử Hiên không biết đồng ý điều gì cho nên ông ta mới bỏ qua cho cô.
Mặc Tử Hiên đỡ Diệp Hân Đồng, cô bị trói lâu chân hơi tê dại.
Cô liếc nhìn cô gái phía sau rèm cửa sổ, nhưng không lên tiếng.
Mặc Tử Hiên đỡ Diệp Hân Đồng ra ngoài, lên xe, đặt chân cô lên đùi anh, xoa bóp giúp cô.
“Bộ dạng thế này ngày mai tỉ thí với Yoon Jin thế nào đây?”
Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn anh “Anh đồng ý với ông ta điều gì, sao ông ta lại bỏ qua cho em. Anh sẽ nhanh chóng cưới… Kim Lệ Châu?” Diệp Hân Đồng nghẹn ngào hỏi.
Mặc Tử Hiên dịu dàng vuốt ve tóc cô “Anh muốn nói với em một chuyện cũ”
“Cái gì?” Cô nào còn tâm trạng nghe chuyện cũ nữa.
“Cách đây rất lâu, có 3 người huynh đệ rất thân thiết, bọn họ đều trong đội hải quân đặc chủng, một người võ nghệ cao cường, một giỏi phân tích, còn một là cao thủ tính toán. Một lần tình cờ, họ phát hiện ra một kho báu trên một hòn đảo không người. Theo đồn đại, đây là kho báu cũ của bọn hải tặc, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu, người nào lấy được nó sẽ giàu có không ai bằng, nhưng cũng vì vậy, vấn đề quyền lợi trên hòn đảo không người này có rất nhiều trở ngại, bọn họ sợ kho báu sẽ gây náo động, nên đã cất dấu đi, nhưng bọn họ lại lo lắng nhỡ ai đó nảy lòng tham, cho nên, bí mật về kho báu được chia cho 3 người bảo quản.”
“Bí mật là cái gì?”
“Anh không biết, chuyện này đã chìm xuống ba năm qua, ba người họ mỗi người đi một ngả, ai cũng có sự nghiệp riêng, người võ thuật cao cường kia tiếp tục làm cảnh sát, người giỏi phân tích làm thương nhân, cao thủ tính toán kia đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Lần đầu tiên, vị thương nhân kia đến Hàn Quốc làm ăn, biết đến Hàn Quốc hoàng thất, để kết thân với hoàng thất, ông cần phần kho báu này để nâng cao địa vì, nhưng hai người kia không đồng ý. Tình thế diễn biến khôn lường, vị cảnh sát kia báo cho thượng cấp, truy sát người thương nhân.
Nhưng vì người thương nhân cũng đột nhiên biến mất, không ai biết ông ta đi đâu. Có người nói, vị cảnh sát kia đã âm thầm đi cứu ông, có người bảo vị cao thủ tính toán kia đi cứu ông. Mọi người đều phân vân, kho báu này qua mấy thập niên đã bị người ta cho vào quên lãng.”
“Anh nói thương nhân kia là cha anh, cảnh sát là cha tôi, có phải không?” Diệp Hân Đồng liên tưởng.
“Anh chỉ biết đại khái, chuyện đã qua thực sự thế nào chỉ có 3 người trong cuộc biết.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.
“Vậy anh và em?” Anh nói như vậy chẳng phải kiếp trước bọn họ không phải có duyên, nếu cha cô hại chết cha anh, thì giữa bọn họ phải là thù oán.
“Anh tin tưởng cha em đã giải thoát cho cha anh. Chuyện đó rốt cuộc thế nào, ai cũng không thể nói, nhưng mà, anh tin tưởng, những người mất tích kia khi kho báu được phát hiện sẽ đều xuất hiện. Từ đầu anh tìm em với mục đích đó.”
Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi hoang đường. “Tìm em thì sao, em cũng không biết gì về kho báu, câu chuyện này cũng là lần đầu em nghe thấy.”
“Anh biết em không biết gì cả. Nhưng mẹ em biết, mẹ em là người thân duy nhất bên cạnh cha em.”
Suy nghĩ của Diệp Hân Đồng có chút hỗn loạn, mơ hồ với mục đích của anh.
“Anh đến gần em là vì kho báu?” Diệp Hân Đồng cảm thấy thật châm chọc, cô cười nhạt vài tiếng “Em không biết, không biết gì cả”
“Ngốc ạ, anh nói lúc đầu là vì kho báu. Nhưng mà, bây giờ anh muốn ở bên em.”
Diệp Hân Đồng nghi ngời nhìn Mặc Tử Hiên “Việc này có liên quan gì?”
“Ban đầu, mẹ anh rất hi vọng tìm ra cha anh, bà cảm thấy chỉ cần có liên quan đến kho báu, người đã bỏ lỡ kia sẽ xuất hiện, mà Lý Trí vương cũng lấy kho báu làm điều kiện, ám hứa truyền ngai cho anh. Đúng lúc anh cũng muốn về nước thừa kế di sản của cha, tất cả dường như rất thuận lợi, anh mới có âm mưu đến gần em. Chuyện duy nhất ngoài dự liệu của anh, anh thật sự yêu em. Anh lấy kho báu làm điều kiện, đổi lấy tự do cho anh.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.
“Tự do? Có ý gì?”
“Chỉ cần giao kho báu cho Kim Thụy Tường, anh không cần phải cưới Kim Lệ Châu nữa, tính mạng của em cũng không bị đe dọa.”
“Nếu giao kho báu cho Kim Thụy Tường, ngôi vị hoàng đế của anh sẽ thế nào? Lý Trí vương có nhường cho anh không?” Diệp Hân Đồng hơi nhức đầu, cô cảm thấy nhưng thứ chính trị, kho báu kia làm cho đầu cô muốn nổ tung.
“Chỉ cần được Kim Thụy Tường trợ giúp, anh có cách để đăng vị” Mặc Tử Hiên tự tin nói.
Ý của anh là, anh sẽ lên ngôi hoàng đế, còn cô thì không thích hợp ở Hàn cung.
Diệp Hân Đồng rút đôi chân trên đùi anh xuống, nhìn ra cửa sổ.
“Bây giờ em rất hỗn loạn, em muốn suy nghĩ một chút, em không thể tiêu hóa những lời vừa rồi của anh.” Diệp Hân Đồng phiền não nói.
Mặc Tử Hiên ôm eo cô. Nhẹ nhàng để mặt mình lên cổ cô, dịu dàng nói “Em không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì, chỉ cần tin tưởng anh.”
Kết cục tốt nhất là cái gì?
Anh lên ngôi, cô làm thê tử của anh, nhưng mà, chuyện sẽ dừng tại đó thôi sao? Tất nhiên là không, sẽ còn tiếp tục phát triển, thân phận của cô, rồi cô không quen với truyền thống Hàn Quốc, những nghị viên, cung nữ, thượng cung, quan viên cũng sẽ không hiểu cô, cô cũng không muốn như Thái Phi cả đời bị canh giữ nghiêm ngặt trong Hàn cung, cô không thích hợp.
Vì không thích hợp, nhất định sẽ không thể ở bên cạnh Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng quay đầu lại, chắm chú nhìn ánh mắt dịu dàng của Mặc Tử Hiên.
“Xin lỗi anh, bất kể nghĩ thế nào, em cũng không thể làm hoàng hậu của anh, em không thể gánh vác được trách nhiệm này. Anh không cần vì em..”
Diệp Hân Đồng vẫn chưa nói hết đã bị nụ hôn của anh chặn lại.
Diệp Hân Đồng muốn đẩy ra.
“Anh sẽ không giải phóng cho em, Thiên đường phải có em mới có thể vui vẻ, kể cả địa ngục, chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không coi nó là địa ngục nữa, anh muốn em cả đời ở bên cạnh anh, không cho phép em cự tuyệt”
Diệp Hân Đồng cảm động với sự ngang ngược đó.
“Em không làm được…”
Mặc Tử Hiên không đợi cô mở miệng, mạnh mẽ hôn tiếp “Em đừng nghĩ cái gì cả, chỉ cần đi theo trái tim mình”
“Em không thể…”
Mặc Tử Hiên lại hôn tiếp, nụ hôn của anh kịch liệt và ngang ngược, tay xộc thẳng vào quần cô.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, kẹp chặt hai chân, tay đẩy lồng ngực anh “Đừng”
Diệp Hân Đồng ra sức chống ngực anh.
Mặc Tử Hiên cười tà mị “Không cho anh hôn sao?”
Cô nhìn anh rối rắm, suy nghĩ của cô vẫn như vũ, có lẽ chuyện hôm nay nghe được làm cô khiếp sợ, không phản ứng kịp, cô không muốn anh được như ý.
Mặc Tử Hiên cười xấu xa, bàn tay tiếp tục xâm nhập, nhanh chóng thông qua.
“A” Mặc Tử Hiên hét to “Em kẹp chặt quá anh muốn đứt tay, nếu em bỏ ra, em sẽ thấy ***” Mặc Tử Hiên dịu dàng nhìn cô nói.
Lúc cô còn suy tính, ngón tay anh đã đi vào, chọc cho cô kêu lên.
Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn hộ vệ lái xe.
“Anh buông ra, đừng làm vậy với em.” Diệp Hân Đồng xấu hổ muốn khóc.
Mặc Tử Hiên đột nhiên ý thức được mình đã làm việc ngu xuẩn, rút tay lại.
“Anh xuống xe đi” Anh nói với hộ vệ.
Hắn biết điều đi ra, đóng cửa lại.
“Thật xin lỗi” Mặc Tử Hiên lấy lòng.
“Cút đi” Diệp Hân Đồng đẩy Mặc Tử Hiên ra.
“Anh sẽ không cút, muốn cút cũng phải mang theo em” Mặc Tử Hiên vô lại nói, môi đến gần Diệp Hân Đồng.
“Tránh ra, anh quen bị người ta nhìn, em không quen” Diệp Hân Đồng gào lên với anh.
“Yên tâm, bên ngoài không thấy được bên trong.”
“Em không muốn ở chung với anh, chúng ta sáng nay đã chia tay” Diệp Hân Đồng liều mạng đẩy Mặc Tử Hiên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
“Chia tay, ai chia tay với em, anh không đồng ý, em không thể rời bỏ anh, bởi vì anh muốn cả đời cưng chiều em.” Trong lúc nói chuyện, tay anh lại thọc vào quần áo cô, che trước ngực cô.
Diệp Hân Đồng lại kinh động, trong đầu lóe sáng “Em đói, đi ăn cơm trước đi.”
Mặc Tử Hiên cười tà mị, trong mắt đầy sủng ái, sự cưng chiều của anh làm cô trầm luân.