Khi trời rạng sáng, mặt trời vẫn chưa ló ra khỏi tầng mây, bọn họ đã đến Lhasa.
Diệp Hân Đồng nhìn lên bầu trời, một màu lam bát ngát, những đám mây cũng trắng lạ thường, nhìn ra xa xa, có thể thấy những dãy núi triền miên không dứt, có cảm giác trống trải, ngăn cách.
Mặc Tử Hiên dăt tay Diệp Hân Đồng.
“Cảm giác thế nào?” Anh dường như cũng mỉm cười nhìn về phía đắng xa.
“Hả” Diệp Hân Đồng xấu hổ đỏ mặt “Bình thường, lần sau cố gắng nữa”
Mặc Tử Hiên nén cười to, kích động nhìn Diệp Hân Đồng “Anh hỏi em có thích bờ biển ở đây không? Em đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Hân Đồng suýt ngất, cô lúng túng lườm anh một cái.
“Đi nào” Cô bước xuống bậc thang.
Vừa xuống dưới, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
“Đến cung điện Potala”. Mặc Tử Hiên đẩy cô vào xe, vừa chui vào vừa nói.
Tâm trạng của Diệp Hân Đồng có vẻ rất tốt, nhìn Mặc Tử Hiên, anh có đôi lông mi thật dài, con ngươi đen láy, khuôn mặt hoàn mỹ, nhìn kỹ, cái tên yêu nam này dáng dấp cũng không tệ.
Mặc Tử Hiên đột nhiên quay sang Diệp Hân Đồng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thì thầm vào tai Diệp Hân Đồng “Không phải bây giờ em lại muốn đấy chứ?”
Phụt? Hắn lúc nào cũng như vậy, không có lúc nào nghiêm chỉnh.
“Muốn cái đầu anh” Diệp Hân Đồng lườm.
Mặc Tử Hiên tựa đầu trên vai cô “Em muốn đầu anh à? Vậy thì lấy đi, anh cho em, em chỉ thấy hứng thú với miệng của anh thôi à?”
Diệp Hân Đồng lúng túng nhìn tài xế, đẩy đầu anh ra “Anh ở đây nói lung tung cái gì thế? Xong chưa?”
“Ha ha ha, đừng mà, dựa vào em thế này thật thoải mái.” Mặc Tử Hiên cọ đầu vào mặt Diệp Hân Đồng mè nheo.
“Anh đi đi” Diệp Hân Đồng đẩy đầu Mặc Tử Hiên ra, nhưng anh lại đổ rầm vào.
Cô đành mặc anh tùy ý.
Ánh mắt Diệp Hân Đồng rơi ra ngoài cửa sổ.
Lhasa rất đặc sắc, kiến trúc rất đặc thù, thứ tơ lụa đặc thù, cả những bức bích họa cũng đặc thù làm cho cao nguyên này trở nên tuyệt đẹp.
Rất nhiều xe 3 bánh treo lục lạc đi qua mặt cô, màu bạc đặc biệt trắng sáng, thậm chí trang phục của người Tây Tạng cũng tạo nên một phong cảnh đặc biệt.
Xe đến cung điện Potala.
Mặc dù mới sáng sớm, nhưng ở quảng trường cung điện Potala đã rất náo nhiệt, vài người mặc đồng phục truyền thống có vẻ giống người ở thành thị tới nằm trên mặt đất thành tâm cầu phúc, một bà lão đã có tuổi lần tràng hạt trong tay, miệng lẩm bẩm.
Diệp Hân Đồng nhìn cung điện to lớn, trong ánh nắng ban mai, màu trắng của cung điện dưới ánh hồng quang trở nên hùng vĩ lạ thường.
Cung điện được xây dựng ở lưng chừng núi, chủ yếu có 3 màu trắng, hồng, vàng. Nghe nói mỗi một màu sắc có một ý nghĩa riêng, ví dụ màu đỏ dùng cho cuộc họp của các Lạt ma (các thầy tu ở Tây Tạng), màu trắng thường là nơi cư trú. Dĩ nhiên các màu sắc đều có ý nghĩa của nó, Diệp Hân Đồng cũng không tra cứu.
Cô chỉ muốn ở cùng với người đàn ông mình yêu là đủ vui vẻ rồi, bất kể là ở Nam Cực hay trong núi lửa.
Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng, trên bậc thang cung điện, cô say sưa ngắm nhìn bốn phía.
Bậc thang đã cũ, trong khe hở cỏ thi nhau mọc, rất nhiều bức tường đã tróc ra, nhiều vết ố cũ.
Diệp Hân Đồng đột nhiên bật cười.
Mặc Tử Hiên ngạc nhiên nhìn cô “Em cười cái gì?”
“Chỗ này cổ kính chẳng thua gì Hàn cung, nhưng ở đây lại càng trống trải mênh mông, có cảm giác một nơi thì lịch sự tao nhã, một nơi lại thấy cô đơn.”
“Vậy em thích loại nào?” Mặc Tử Hiên thử dò xét.
“Ở nơi hào hoa mà không có người yêu thương cũng chỉ là một cái hộp vô ích, ở một nơi mênh mông nhưng có người yêu sẽ cảm thấy ấm áp. Anh nói xem?” Diệp Hân Đồng cười hỏi ngược lại.
“Câu trả lời thông minh”
Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng đi xem cả cung điện Potala.
Bên trong chủ yếu là các tháp Phật, tượng đất, các bức bích họa, kinh văn, đồ ngọc, đồ gốm… có cảm giác như bảo tang.
Dĩ nhiên, còn có thể gặp các Lạt ma mặc áo cà sa bên trong cung điện.
Du lịch, quả thật phải có hai người đi mới có ý nghĩa.
Đi dạo cả cung điện xong, cũng đã gần trưa.
Hai người ăn cơm tại một quán ăn nổi danh ở đó.
Quán ăn rất đặc trưng với cái bàn gỗ vẽ hoa văn chìm chân chó, lò lửa sắt, bát may mắn, chén sứ, trên tường treo các bức tranh đặc sắc về văn hóa Tây Tạng.
Ăn cơm ở chỗ này, có một cảm giác đặc biệt.
Mặc Tử Hiên gọi gần như tất cả các món ăn, xúc xích, lúc mì thanh khoa, rượu, bơ trà, thịt dê bò, rau trộn lưỡi bò Tây Tạng, bánh bao, bột mì…
“Ăn nhiều một chút” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Diệp Hân Đồng không đáp lại anh, mà nhìn người đàn ông đằng sau anh, hắn có chút kỳ quái, tuổi tác tầm 60, dáng người gầy gò, đeo hoa tai, trên người treo đủ các thứ đồ ngổn ngang, cổ lủng lẳng ba cái dây chuyền, mỗi ngón tay đeo một cái nhẫn, mà những chiếc nhẫn này không phải là kim loại bình thường, có vẻ như là đặc sản dân tộc.
Nhìn quần áo hắn là trang phục truyền thống của người Tây Tạng, màu sắc sặc sỡ, in nhuộm nhiều hình thù.
“Em nhìn cái gì vậy?” Mặc Tử Hiên bĩu môi làm nũng “Em nhìn người đàn ông khác anh sẽ ghen”.
Mặc Tử Hiên cười quay đầu lại, thấy người đàn ông sau lưng, sắc mặc trở nên nặng nề khác thường.
“Ông ta ăn mặc có vẻ kỳ quái” Diệp Hân Đồng thì thào.
Nhưng Mặc Tử Hiên dường như không nghe thấy lời cô, anh ngơ ngác nhìn vào không trung như đang suy tư điều gì.
“Này, anh sao vậy?” Diệp Hân Đồng đẩy tay anh một cái.
Mặc Tử Hiên tỉnh lại.
“Người đàn ông sau lưng nếu anh không nhầm chính là Phác Nhật Trung hành tung bí ẩn.” Mặc Tử Hiên lại quay lại nhìn người đàn ông, thần sắc có vẻ nặng nề.
Nghe đến cái tên này, lòng Diệp Hân Đồng bị đả kích, cô nở nụ cười nhạt “Không ngờ lại gặp ông ta ở đây”
Diệp Hân Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Mặc Tử Hiên, xem ra, anh không thể từ bỏ thân phận của mình rồi, anh vẫn một lòng một dạ muốn lên ngôi vị hoàng đế.
Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.
Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.
Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.
Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.
Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.
Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.
Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.
Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.
Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.
Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.
“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.
Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.
Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”