Ai là phụ nữ của hắn! Nói chuyện thật không biết che đậy miệng.
“Này, trả điện thoại cho tôi.” Diệp Hân Đồng quát.
“Có phải phụ nữ của anh hay không không phải anh nói là đúng, mục đích của anh đối với cô ấy thế nào trong lòng anh biết rõ, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi thích cô ấy, không liên quan gì đến kho báu cả.” Lee Yul ung dung bình tĩnh, cười nhạt.
Mặc Tử Hiên sửng sốt “Cậu sẽ vì cô ấy bỏ qua Kim Lệ Châu? Bỏ qua Kim Lệ Châu tương đương với bỏ luôn ngôi vị hoàng đế.”
Diệp Hân Đồng nghe được lời Mặc Tử Hiên nói cũng sửng sốt, cô đứng ở bên cạnh anh, nhíu chặt mày nhìn anh, hắn nói vậy là có ý gì?”
“Cái ngôi vị hoàng đế đó vốn đã chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi có cố gắng hơn nữa cũng chỉ vô ích, thay vì như vậy, tìm cho mình một người phụ nữ mình thật lòng yêu, sống một cuộc sống yên bình vui vủ.” Lee Yul nhã nhặn nói.
Mặc Tử Hiên giận điên lên. Anh cười lạnh giễu cợt: “Cậu quả thật chính là người mơ mộng viển vông, cô ấy sẽ không thể nào thích cậu.”
“Tôi tin là sự chân thành có thể khiến cô ấy cảm động, còn kẻ đào hoa như anh, cuối cùng lại ngồi lên ngôi hoàng đế, khiến anh vĩnh viễn không giữ được cô ấy bên cạnh.”
Diệp Hân Đồng không biết Lee Yul nói gì, chỉ thấy Mặc Tử Hiên tắt máy.
Nhưng phân tích những lời của Mặc Tử Hiên thì chẳng phải Lee Yul nói thích cô sao?\
Cái này sao có thể, cô dáng dấp bình thường, tính khí không tốt, trừ có chút tinh thần trọng nghĩa thì chẳng còn gì nữa.
Chắc người bọn họ nói không phải cô. Diệp Hân Đồng cũng không nên tự mình đa tình.
Cô vươn tay, giọng điệu không tốt nói “Trả điện thoại cho tôi.”
Mặc Tử Hiên giơ điện thoại của cô lên, tâm trạng rất không tốt nhìn Diệp Hân Đồng tức giận chất vấn: “Ai cho phép em đưa số điện thoại cho Lee Yul?”
“Điện thoại là của tôi, tôi thích cho ai thì cho.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, tức giận chém lại.
Mặc Tử Hiên tránh qua làm Diệp Hân Đồng giật hụt.
“Em nói chỉ cho anh làm bạn, không cho anh động vào, không cho anh ôm, thậm chí không cho anh nói những lời mập mờ, đều là vì Lee Yul sao, em thích hắn à?”
Hắn quả thật là cố tình gây sự.
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh, cô từ chối anh vì biết chắc anh sẽ trở thành chồng người khác, cô từ chối vì trong lòng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, từ chối vì không muốn để thích biến thành yêu.
Diệp Hân Đồng cười lạnh, không ngờ hắn lại cho là như thế, hắn muốn nghĩ thế nào thì mặc kệ đi, cô có giải thích, phản bác cũng không xong.
Diệp Hân Đồng vươn tay, lạnh lùng nói “Trả điện thoại cho tôi.”
“Bịch” Mặc Tử Hiên đập điện thoại xuống đất.
Điện thoại rơi xuống nhưng không vỡ, điện thoại bây giờ chất lượng cũng tốt ghê.
Diệp Hân Đồng cũng chẳng sợ anh tức giận, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại.
Không để cô kịp nhặt, Mặc Tử Hiên đã cầm lên, vẻ mặt tức giận nói: “Tối nay tôi sẽ mua điện thoại mới cho em.”
Diệp Hân Đồng cười lạnh “Không cần, không được tự do nói chuyện, điện thoại có hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
Mặc Tử Hiên tức giận nhét điện thoại vào tay cô “Nhưng tôi muốn bảo đảm có thể liên lạc được với em.”
Diệp Hân Đồng lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì, đi vào nhà.
Mặc Tử Hiên bước nhanh túm lấy tay cô “Em còn chưa nói có thích hắn hay không?”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái “Tôi nhớ anh đã từng hỏi câu tương tự. Câu trả lời vẫn thế, thích, người biết nghĩ cho người khác như thế sao không khiến người ta thích cho được.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, Diệp Hân Đồng hất tay anh ra, đi về phòng mình.
Mặc Tử Hiên vô cùng phiền muộn, giơ tay lên nhìn thời gian rồi đi vào phòng mình.
“Rầm” Anh đóng mạnh cửa, mượn cái này trút giận trong lòng.
tieuthutrieugia.wordpress.com
Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên không thấy Diệp Hân Đồng, anh lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”
“Cảnh vệ Diệp vẫn đang nghỉ trong phòng, đã sai người mang đến phòng cô ấy.”
“Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng đã chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.
“Rồi, lần trước cô ấy tìm được một hạt trân châu ở biển, con đã tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ không tốt trả lời.
“Ta đã đặt hàng một Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”
Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, không trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng anh biết rõ, chỉ có điều bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.
Sauk hi ăn cơm xong, anh trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự một hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.
Cửa khóa chặt.
“Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối đi.” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.
Cửa vẫn đóng.
“Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn không phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng sẽ làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não nói vọng từ cửa vào.
Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, chảy nước mắt.
Hẳn bảo cô thích ai cũng được, rõ ràng không thèm để ý đến cô, lúc trước hắn nói với cô toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của hắn, không thật lòng cũng đừng đến trêu chọc cô chứ.
Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul sẽ làm cô tổn thương, ý là cô không xứng chứ gì? Trong lòng hắn, chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cô cái gì cũng không có.
Nhờ việc anh che chở cho Yoon Jin, cô đã xác định rõ, trong lòng anh cô chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán thì mang ra giải trí, chỉ là một chấm nhỏ không thể trèo lên một bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.
Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, cô không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không dao dộng, cô với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.